Chàng Rể Cực Phẩm

Năm phút sau.

Lâm Ẩn xuống thang máy, đi ra ngoài cửa tòa nhà Thiên Long.

Lối vào, một nhóm đàn ông mặc vest nằm ngổn ngang, bị đánh đến mức cả người đầy vết xanh tím.

Thấy một màn này, Lâm Ẩn không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Vu Tắc Thanh và nhóm người tinh nhuệ bảo vệ bên ngoài tòa nhà đang nằm trên mặt đất đều có võ công hơn người, đối phó với người thường có thể lấy một địch mười.

Mà lại bị người ta dễ dàng đánh ngã trên mặt đất như vậy sao?

Lại có ai, dám ngông cuồng chạy đến địa bàn của anh để đánh người chứ?

“Anh Ẩn, anh đã tới rồi...”, Vu Tắc Thành sắc mặt hổ thẹn nói: “Xin lỗi, thuộc hạ không thể ngăn cản được mấy người họ”.

“Mấy người này vừa tới là ra tay, muốn tới tìm ngài, hoàn toàn không nói quy củ...”.

“Tôi biết rồi, ông lui xuống trước đi”, Lâm Ẩn hơi gật đầu, liếc mắt nhìn về phía ghế sofa ở một bên đại sảnh tiếp khách.

Trên chiếc ghế sofa bằng da thật, một người đàn ông trung niên mặc sườn xám nam màu xanh đậm, nghênh ngang dựa vào sofa, hai chân nhấc lên bắt chéo nhau, trông rất kiêu ngạo.

Ở bên cạnh ông ta, còn có hai thanh niên thân hình cường tráng.

“Các người là ai?”, Lâm Ẩn nhìn mấy người này, mặt vô cảm hỏi.

Người đàn ông trung niên đồ thời Đường nam màu xanh đậm hơi liếc mắt, cẩn thận đánh giá Lâm Ẩn từ trên xuống dưới.

Ông ta chẳng tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt lộ ra khí chất sắc bén và tàn bạo khác thường.

Cả người khiến cho người ta có cảm giác như đan thủ thế chờ tấn công.

“Cậu chính là Lâm Ẩn?”.

“Trông dáng vẻ này, cũng chẳng ra gì. Hơi thở yếu ớt, như là bị bệnh nặng vậy”, người đàn ông trung niên thu lại ánh mắt, không chút để ý nói: “Tôi tên Lâm Tuyệt, theo vai vế, cậu phải gọi tôi một tiếng cậu”.

“Lâm Tuyệt?”, Lâm Ẩn nhíu mày, trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo.

“Các người, từ đâu tới đây?”.

“Nhà họ Lâm ở Lang Gia, đã từng nghe chưa? Chẳng lẽ mẹ cậu không nhắc tới với cậu sao?”, Lâm Tuyệt thấy khá hứng thú nói.

“Chưa từng nghe nói”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

“Cho dù các người từ đâu tới, đường đột tới gây chuyện, đụng tới đàn em của tôi. Hôm nay, nhất định phải cho tôi một câu trả lời”.

“Láo xược! Lâm Ẩn, anh có hiểu thế nào là tôn ti, là quy củ hay không hả? Gặp bác Lâm Tuyệt, anh lại dám kiêu ngạo, nói chuyện lớn lối như vậy?”.

“Ngay cả một tiếng cậu cũng không gọi? Anh cho rằng mình là cái thá gì? Còn chưa từng nghe nói tới nhà họ Lâm ở Lang Gia sao?”.

Lần này, hai thanh niên đứng ở bên cạnh Lâm Tuyệt lập tức mở miệng giận dữ mắng Lâm Ẩn, ra vẻ bậc cha chú uy nghiêm.

“Tôi nói này Lâm Ẩn, chúng tôi xuống núi tới thủ đô tìm cậu, đó là cho cậu thể diện lớn bằng trời, cậu đừng có mà ở đâu tự cho là đúng”, Lâm Tuyệt ra vẻ, lạnh giọng nói: “Tôi bảo cậu xuống lầu trong một phút, mà năm phút sau mới thấy mặt cậu, lại còn diễu võ dương oai trước mặt người làm cậu là tôi sao? Nói xem, đây là thái độ gì?”.

Lâm Ẩn cười lạnh, lắc lắc đầu.

“Tôi cho các người ba mươi giây, nói rõ lại lịch của các người”.

“Và vì sao lại ra tay đánh người?”.

“Nếu như không nói cho hai năm rõ mười, thì các người đều để lại đây một bàn tay đi”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói mấy lời này, không khí lập tức trở nên áp lực.

Hai người đàn ông bên cạnh Lâm Tuyệt đầu cảm nhận được khí thế của Lâm Ẩn giờ phút này đã bộc lộ ra ngoài, nên nhịn không được lùi về sau hai bước.

“Ha ha”, Lâm Tuyệt hừ lạnh hai tiếng, nheo mắt nhìn Lâm Ẩn: “Cũng có chút khí phách đấy. Xem khí chất của cậu, bản thân cậu cũng có thực lực cấp bảng Địa. Trước đây, đúng thật là tôi đã coi thường cậu rồi, còn coi cậu như là một chiếc gối thêu hoa vô dụng”.

“Nếu cậu đã có thực lực này, cũng có tư cách biết được một chút chuyện”, Lâm Tuyệt vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, thong thả ung dung nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, chúng tôi tới từ núi Lang Gia ở Thương Châu, người của nhà họ Lâm ở Lang Gia”.

“Mẹ của cậu – Lâm Thục Cầm ở trong nhà họ Lâm có vai vế là chị sáu của tôi”.

“Lần này tới thủ đô tìm cậu, là cụ bà có lệnh, gọi cậu trở về nhà họ Lâm”.

Nói xong, Lâm Tuyệt rất có hứng thú nhìn Lâm Ẩn, tựa như muốn nhìn xem thái độ và phản ứng của Lâm Ẩn như thế nào.

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Ẩn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Lâm Tuyệt thật sâu.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia, Lâm Thục Cầm.

Người này, sao có thể biết được tên họ của mẹ anh.

Mẹ đã sớm qua đời mấy năm trước, cả cuộc đời cũng không có bạn thân, tri kỹ nào.

Mà nhóm người trước mặt này rõ ràng chính là cao thủ trong giới lánh đời, lại tự xưng là nhà họ Lâm ở Lang Gia?

Còn nói là anh em với mẹ anh? Tự xưng là cậu của anh?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lâm Ẩn cẩn thận cân nhắc, cũng không hiểu ra sao.

“Rốt cuộc ông có ý gì?”, Lâm Ẩn trầm giọng hỏi: “Ông làm sao để chứng minh có quan hệ với mẹ tôi? Có chứng cứ gì không?”.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia.

Lâm Ẩn không phải chưa từng nghe nói đến.

Trong giới lánh đời, nhà họ Lâm ở Lang Gia có thể nói là uy danh hiển hách, danh tiếng chỉ kém hơn ba thế lực lớn cao cấp nhất, xem như là một thế lực lớn mạnh trong giới.

Chỉ là, anh chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào với nhà họ Lâm ở Lang gia.

Cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có quan hệ với gia tộc này.

“Rất đơn giản, cậu trở về nhà họ Lâm cùng chúng tôi, cụ bà tất nhiên sẽ nói tất cả cho cậu biết, rất dễ chứng minh”, Lâm Tuyệt chậm rãi nói: “Xem ra, từ trước tới nay, mẹ cậu Lâm Thục Cầm chưa từng nói về cậu về chuyện của nhà họ Lâm à?”.

“Năm đó mẹ cậu không màng tới sự phản đối của gia tộc, thà rằng cắt đứt quan hệ với gia tộc cũng phải gả cho bố cậu Tề Hà Đồ”.

“Cuối cùng có kết cục gì, cậu cũng biết rồi”.

“Bây giờ thì sao? Cụ bà thấy cậu cũng khá, ở bên ngoài lăn lộn có chút thành tựu, cũng thấy mẹ cậu đáng thương, nên định cho cậu về nhà họ Lâm nhận tổ quy tông”.

“Nhận tổ quy tông?” Lâm Ẩn lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Thái độ của đám người nhà họ Lâm này đúng là cực kỳ giống điệu bộ trịch thượng của mấy gia tộc lánh đời.

Tự cho rằng thân phận và địa vị của họ quá cao.

“Thế nào? Chẳng lẽ cậu còn không vui? Cậu có biết nhà họ Lâm có thể nhận cậu, đó chính là phúc ba đời của cậu!”, Lâm Tuyệt ngạo nghễ nói: “Đừng tưởng rằng cậu có chút thanh danh và uy phong của cậu ở bên ngoài, có được cơ nghiệp không nhỏ. Nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm, cũng chẳng coi là gì”.

“Cậu đừng tưởng rằng có thể ngang ngược ở thủ đô là có thể kiêu ngạo không coi ai ra gì. Chút thành tựu đáng thương này, ở trong mắt chúng tôi, chẳng khác gì thứ đồ chơi trẻ con, không đáng nhắc tới”.

Lâm Tuyệt ra vẻ thượng đẳng, kiêu ngạo không cói ai ra gì.

“Đúng rồi, tôi còn phải nói với cậu điều này cháu trai à. Tất cả sản nghiệp của cậu ở thủ đô sẽ do gia tộc tiếp quản. Cậu lập tức ra lệnh kiểm kê tất cả các sản nghiệp dưới danh nghĩa của cậu, bao gồm cả thành Thiên Long, rồi giao cho tôi đi”.

“Đây là điều kiện để cậu trở về nhà họ Lâm, cậu phải làm gì đó để báo đáp và hiếu kính nhà họ Lâm”.

Nghe giọng điệu như lẽ đương nhiên này, Lâm Ẩn không nhịn được bật cười.

“Mấy người tới đây tấu hài sao?”, Lâm Ẩn lạnh giọng nói: “Ông cho rằng, nhà họ Lâm ở Lang Gia có thể dọa được tôi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui