Chàng Rể Cực Phẩm

Đường cao tốc, trên ghế sau một chiếc Bentley màu đen đang chạy nhanh.

Sắc mặt Lâm Ẩn cực kỳ u ám, cầm điện thoại trong tay.

Trong đôi mắt lạnh lùng của anh loé lên sát khí cực kỳ mãnh liệt, khí thế trên người khiến Hades và Tưởng Ký trong xe đều cảm thấy lạnh lẽo.

“Sao thế Lâm Ẩn, cậu sợ rồi à?”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói giễu cợt của Văn Thiên Phượng.

Lâm Ẩn vẫn giữ im lặng, dù có ba sông năm hồ cũng không thể dập tắt được cơn giận trong lòng anh lúc này.

Anh thật không ngờ một lần nữa nói chuyện với người phụ nữ độc ác Văn Thiên Phượng kia lại là tình cảnh như thế này.

Nhà họ Văn này, giống như rắn chết vẫn còn độc vậy.

Sau khi san bằng nhà họ Văn ở thủ đô.

Chúng trốn vào chỗ tối, sau đó mượn Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành làm dấy lên mưa gió.

Vì thế anh đích thân đến Cảng Thành lật đổ nhà họ Quý, ép chết Quý Trọng Sơn.

Nhưng nhà họ Văn này lại còn có thể gây ra chuyện lớn như vậy.

“Lâm Ẩn, nếu cậu không nói gì, tôi sẽ khiến Trương Kỳ Mạt mãi mãi không nói được nữa!”.

Văn Thiên Phượng ở đầu bên kia điện thoại hăm doạ, trong giọng điệu đầy ý uy hiếp.

“Để Kỳ Mạt nói chuyện với tôi”.

Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Ha, Lâm Ẩn, tôi còn cho rằng cậu có thể tuyệt tình như người bố Tề Hà Đồ của mình. Xem ra trên chuyện đối xử với phụ nữ, cậu vẫn còn chưa quyết đoán được như ông ta”.

Văn Thiên Phượng châm chọc nói.

Bà ta xoay người cười xấu xa, nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, đưa điện thoại đến bên cạnh cô.

Đúng vậy, Văn Thiên Phượng cảm thấy Trương Kỳ Mạt chính là uy hiếp lớn nhất của Lâm Ẩn.

Người đàn ông Lâm Ẩn này vừa thần bí vừa mạnh mẽ, gần như không có chút nhược điểm.

Tính cách cũng không có chỗ thiếu sót gì, là một người không chê vào đâu được.

Sơ hở duy nhất là quá quan tâm đến vợ mình.

Điều này còn kém bố ruột Tề Hà Đồ của anh quá xa, làm chuyện lớn, sao có thể động lòng với phụ nữ chứ?

“Nói chuyện đi, người đàn ông của cô vẫn rất quan tâm cô đấy. Chẳng lẽ cô không muốn cậu ta đến cứu mình, mà trơ mắt nhìn cô bị người ta huỷ hoại sao?”, Văn Thiên Phượng cúi đầu châm chọc hỏi Trương Kỳ Mạt.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt phức tạp, bị trói trên ghế không thể động đậy.

Lúc này, trong lòng cô cũng rất phức tạp.

Cô nghe thấy giọng nói của Lâm Ẩn, có thể cảm nhận được lúc này tâm trạng của anh giày vò như thế nào.

Đồng thời, cô cũng rất cảm động, vì Lâm Ẩn vẫn rất quan tâm đến mình…

“Kỳ Mạt, em có nghe thấy anh nói chuyện không?”.

“Có anh ở đây, không cần sợ hãi”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Ẩn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe, Trương Kỳ Mạt hơi động lòng.

Đúng vậy, chỉ nghe thấy giọng nói của Lâm Ẩn, cô đã cảm thấy rất an toàn, giống như tất cả uy hiếp hiện tại đều chỉ là vô căn cứ vậy.

Trương Kỳ Mạt không thể nhịn được đỏ mắt.

“Em, em có nghe thấy”, Trương Kỳ Mạt đáp.

“Em không sao, anh đừng lo lắng cho em”, Trương Kỳ Mạt kìm lòng không đậu nói ra câu này, không muốn Lâm Ẩn phải lo lắng vì mình.

“Yên tâm, anh sẽ đến đón em”.

Giọng nói bình thản mang theo chút dịu dàng của Lâm Ẩn rơi vào tai Trương Kỳ Mạt.

Lập tức khiến cô ngơ ngác, chỉ cảm thấy trái tim đã sắp ấm áp đến tan ra.

“Em, em…”, Trương Kỳ Mạt hoảng hốt, không biết nên nói gì.

“Được rồi”, Văn Thiên Phượng cầm điện thoại, lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, cậu đã nghe thấy giọng của vợ cậu rồi đúng không? Bây giờ cô ta đang được chúng tôi chăm nom đàng hoàng, không có tổn hao gì cả”.

“Nhưng nếu tiếp sau đây cậu không nghe theo sắp xếp của chúng tôi, tôi cũng không dám đảm bảo vợ cậu có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không đâu”.

“Bà muốn có được cái gì?”, Lâm Ẩn hơ hững hỏi.

“Đương nhiên tôi muốn cậu phải chết rồi!”, Văn Thiên Phượng cực kỳ oán hận đáp.

“Chỉ là cấp trên vẫn không muốn cậu chết, cho cậu một cơ hội”.

“Cấp trên? Cáp trên của bà là Hắc Long Vương?”, Lâm Ẩn nặng nề hỏi.

“Ha hả, quả nhiên cậu đã biết sự tồn tại của ngài Hắc Long Vương”, Văn Thiên Phượng cười lạnh nói: “Vậy trong lòng cậu nên hiểu rõ mình đang bị một tồn tại lớn mạnh như thế nào theo dõi”.

Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm.

Chuyện này giống hệt như suy đoán của anh trước đây, đứng sau nhà họ Văn đúng là Hắc Long Vương.

Lần này bắt cóc Trương Kỳ Mạt đi, người làm chủ ở phía sau chắc chắn là Hắc Long Vương vẫn luôn âm thầm theo dõi mình.

“Ngài ấy muốn cậu giao ra võ công bí truyền của mình”, Văn Thiên Phượng lạnh lùng nói: “Cậu biết ngài ấy muốn cái gì mà, đừng giả vờ ngốc nghếch nữa”.

“Hơn nữa ngài ấy cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu chịu đưa võ công bí truyền ra, sẵn lòng phục tùng, cúi đầu chịu thua, ngài ấy có thể cho cậu có cơ hội báo thù, cũng có thể cho cậu hưởng thụ vinh hoa nửa đời sau”.

Nghe thấy những lời này, Lâm Ẩn nở nụ cười hung ác.

Anh biết Hắc Long Vương nhắm vào bí kíp Long phủ của mình.

Bộ bí kíp thần công này là thứ ngài Cố cướp đi cả Long phủ cũng không có được trong tay.

Cũng là bí kíp ngài Cố rắp lòng muốn có.

Lấy được cái này mới xem như phủ quân thật sự của Long phủ, cũng là vị trí cốt cán truyền thừa nghìn năm của Long phủ.

Từ thái độ chuyển lời cho Hắc Long Vương của Văn Thiên Phượng.

Lâm Ẩn có thể phân tích phán đoán ra được.

Chuyện Hắc Long Vương âm thầm theo dõi mình chỉ có bản thân hắn ta biết.

Mấy người khác, thậm chí cả ngài Cố cũng không biết hành động đơn độc của Hắc Long Vương.

Nếu không, mình không thể nào an ổn phát triển ở thủ đô như thế, mà là đối mặt với tấn công như sấm dậy của Long phủ.

Nói cách khác, lần này mình phải đối phó với Hắc Long Vương, chứ không phải cả Long phủ.

Như vậy chưa chắc không có phần thắng.

Hơn nữa Lâm Ẩn phân tích ngược lại, cũng gần như đoán ra được kế hoạch Hắc Long Vương đang âm thầm sắp xếp.

Không tìm thẳng mình, mà lại đi bắt Trương Kỳ Mạt.

Hơn nữa còn ra tay đúng lúc vào kỳ suy yếu của mình.

Hắc Long Vương này biết mình có kỳ luân hồi, phán đoán chính xác thời kỳ bị suy yếu của mình, sau đó lại trói người lên kế hoạch, có thể nói là lòng dạ hiểm độc.

“Sao hả Lâm Ẩn? Ngài ấy nhân từ với cậu như thế, cũng đâu có muốn ép chết cậu”, Văn Thiên Phượng giễu cợt nói.

“Chỉ cần cậu nghe lời làm một con chó cho ngài ấy. Cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, vợ cậu cũng có thể bình yên vô sự. Nếu không, vợ cậu sẽ rất thê thảm…”

Văn Thiên Phượng nặng nề uy hiếp.

“Lâm Ẩn, anh đừng nghe lời bọn họ, đừng vì em mà ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của anh…”

Trương Kỳ Mạt kêu to, giọng nói cực kỳ lo lắng.

Nhưng cô còn chưa nói đã bị Xà Tướng đứng bên cạnh đánh ngất.

“Ha hả, người phụ nữ này của cậu đúng là không tệ nhỉ Lâm Ẩn, lúc này rồi còn lo lắng cho cậu”, Văn Thiên Phượng cười lạnh.

“Cậu một mình đến đỉnh núi Giang Nguyệt, trên đường tôi sẽ còn liên lạc với cậu”.

“Nếu cậu dám giở trò gì, tôi sẽ lập tức xử lý vợ cậu”.

Uy hiếp xong, Văn Thiên Phượng cúp máy.

Lâm Ẩn ngồi trên ghế sau xe, trong mắt chứa đầy sát khí.

Lần này, anh nhất định phải đi.

Anh từng đồng ý, cả đời này không thể phụ lòng Kỳ Mạt.

Lời hứa của một người đàn ông, sẽ mãi mãi không bao giờ hết hiệu lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui