Chàng Rể Cực Phẩm

Vào giây phút này, Lâm Huyền Đồ nhìn Lâm Ẩn chòng chọc với ánh mắt lạnh lùng.

Cách ăn nói ngạo mạn của Lâm Ẩn khiến cho ông ta cảm thấy tức giận vô cùng.

Trong mắt ông ta, chẳng qua Lâm Ẩn chỉ là một đứa cháu lang thang ở bên ngoài nhà họ Lâm mà thôi, lần trước đã bất chấp lý lẽ mà phế đi hai người lớn trong nhà họ Lâm, còn lần này, không ngờ lại dám nói sẽ phế đi người làm chú bảy như ông ta?

“Lâm Ẩn, cậu có biết mình đang nói gì không hả?”, Lâm Huyền Đồ lạnh giọng mà nói: “Cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu hay sao?”.

Trong lúc nói chuyện, người Lâm Huyền Đồ toát ra khí thế hung hãn, quần áo trên người không gió mà bay.

Ông ta thật sự đã tức giận rồi.

Nhưng ngặt nỗi có ba cao thủ như lão Ma ngồi ở nơi này nên ông ta lại chẳng dám tùy tiện ra tay, không nắm chắc phần thắng.

Nhất là vẻ thâm sâu khó dò như thể đến từ vực sâu hay địa ngục toát ra từ người Lâm Ẩn, khiến cho người khác không tài nào phán đoán nổi sức mạnh của anh.

Lần này xem như ông ta cưỡi hổ khó xuống rồi.

“Đương nhiên tôi hiểu mình đang nói gì”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Ông nghĩ rằng lấy danh nghĩa của nhà họ Lâm ở Lang Gia ra là có thể kềm chế được tôi sao?”.

“Tôi sẽ tự mình lên núi để nói chuyện cho ra lẽ với nhà họ Lâm, không đến lượt ông khoa tay múa chân ở nơi này đâu”, Lâm Ẩn nói hờ hững.

“Ngoài ra, Lâm Huyền Đồ, ông nên cảm thấy may mắn vì mình là người của nhà họ Lâm, có đôi chút quan hệ với tôi. Chứ bằng không, với hành động của ông trong thủ đô thì tôi đã khiến cho ông chết mất xác”.

Sau khi Lâm Ẩn nói dứt lời bằng giọng lạnh nhạt, trong lúc nói chuyện hờ hững, sát khí khiến cho người khác kinh sợ toát ra từ người anh.

Gương mặt của Lâm Huyền Đồ đỏ gay, nhưng ông ta lại không dám hành động tùy tiện.

Xét về mặt khí thế, ông ta đã bị Lâm Ẩn lấn lướt hoàn toàn.

Cảnh tượng này khiến cho những người có mặt ở đây cảm thấy kinh ngạc.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng sự mạnh mẽ của Lâm Huyền Đồ sẽ khiến cho cậu Ẩn sa sút, mất hết uy danh.

Nhưng không ngờ rằng lại xoay chuyển tình thế.

Sau khi Lâm Ẩn trở về thủ đô, đối đầu với Lâm Huyền Đồ.

Không ngờ lại khiến cho Lâm Huyền Đồ trở nên ngoan ngoãn, chẳng dám làm bất cứ thứ gì.

Phải biết rằng Lâm Huyền Đồ tỏ vẻ ngang ngược đến mức nào trước khi Lâm Ẩn về thủ đô, không những quét sạch rất nhiều sản nghiệp của cậu Ẩn trong thủ đô mà còn bắt đàn em của Lâm Ẩn.

Thậm chí còn tuyên bố sẽ mở cuộc họp trong thủ đô vào ngày hôm nay, hòng bàn giao lại những chuyện liên quan đến thành Thiên Long.

Sự ngang ngược của ông ta đã khiến cho người khác sợ hãi.

Nhưng Lâm Ẩn vừa trở về, Lâm Huyền Đồ lập tức ủ rũ như cà tím thấm sương.

Sự khác biệt này thật khiến cho những người có mặt ở đây sững sờ.

“Sếp Lâm, rốt cuộc anh cũng về rồi…”.

“Anh Ẩn…”.

Đột nhiên nhóm người Ninh Khuyết và Vu Tắc Thành đi vào trong tòa nhà Thiên Long, bọn họ dẫn theo nhóm bảo vệ mặc vest đến đón Lâm Ẩn trở về.

Nhóm người Ninh Khuyết lập tức tỏ vẻ kích động khi vừa nhìn thấy Lâm Ẩn.

Kế bên nhóm người Ninh Khuyết còn có những thanh niên mặc sườn xám nam với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ai nấy đều toát ra vẻ căng thẳng, bọn chúng thấp thỏm bất an, đưa mắt nhìn Lâm Huyền Đồ như thể đang đợi chờ mệnh lệnh.

Nhóm người ấy đều là tinh nhuệ mà Lâm Huyền Đồ đã dẫn theo xuống núi, vốn dĩ đang canh chừng giám sát nhóm người Ninh Khuyết, nhưng bây giờ bọn chúng đều không dám manh động.

Bởi vì bọn họ đều có thể nhận ra thủ lĩnh Lâm Huyền Đồ của mình đã bị lép vế, thế nên chẳng dám hành xử tùy tiện.

Lâm Ẩn nghiêng đầu nhìn về phía ấy, cũng có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ nhặt trong tình hình hiện nay, anh mỉm cười rồi nói: “Tôi về rồi”.

Chỉ một câu nói ngắn gọn thôi nhưng lại giống như khẩu hiệu làm lòng người phấn khởi.

“Hoan nghênh cậu Ẩn về thủ đô!”.

“Hoan nghênh sếp Lâm về thủ đô!”.

Trong chớp mắt, hội trường chợt rộ lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, mỗi một người đang hô hoán đều tỏ vẻ hiên ngang, khát khao chiến đấu hệt như binh lính cuồng nhiệt chờ được nguyên soái của mình trở về.

Nghe thấy âm thanh vang dội ấy, sắc mặt Lâm Huyền Đồ xanh mét, trông có vẻ rất khó coi.

Ông ta siết chặt nắm đấm, những suy nghĩ không ngừng nảy lên trong đầu.

Lâm Huyền Đồ đang cân nhắc, đang do dự xem có nên cứng rắn đánh bại Lâm Ẩn ngay tại chỗ hay không.

Ông ta vừa tức giận lại vừa sợ hãi.

Không tự tin một chút nào.

Rõ ràng đây là cục diện cho chính Lâm Huyền Đồ ông ta sắp xếp, thậm chí còn tuyên bố với cả thủ đô rằng hôm nay sẽ xử lý đàn em của Lâm Ẩn, nếu Lâm Ẩn dám đến thì sẽ lấy anh ra khai đao để thị uy.

Nhưng kết quả Lâm Ẩn lại đến đây với khí thế vênh vênh váo váo.

Điều này khiến cho ông ta không dám hành động, cảm thấy đã tự bê đá đập chân mình.

Trước kia ăn nói ngạo mạn quá, đến bây giờ không rút lại được, có thể vả mặt mình mà thôi.

“Lâm Huyền Đồ, ông luôn tìm tôi, muốn chiếm thành Thiên Long, muốn bắt tôi về nhà họ Lâm à?”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Hôm nay ông lại mở cuộc họp lớn đến như vậy trong thành Thiên Long, cũng vừa khéo, tôi sẽ cho ông được toại nguyện. Nào, tôi với ông thương lượng đàng hoàng”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn nắm tay Trương Kỳ Mạt chậm rãi đi vào trong tòa nhà Thiên Long giữa vòng vây.

Tư thế của Lâm Ẩn nhanh nhẹn thoải mái hệt như trở về nhà của mình vậy.

Còn Lâm Huyền Đồ lại lúng túng, ông ta sầm mặt xuống suy nghĩ một hồi lâu.

“Được! Để tôi xem xem cậu sẽ ăn nói thế nào?”.

Lâm Huyền Đồ cứng răng thốt ra câu này, ông ta ra hiệu bằng ánh mắt lạnh lùng, dẫn đội ngũ thanh niên mặc sườn xám nam đi vào trong tòa nhà Thiên Long.

Những người xúm lại xem nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Thái độ của Lâm Ẩn trong ngày hôm nay khiến cho bọn họ nghĩ đến câu chuyện được lan truyền bên nước ngoài.

Đã từng có nguyên soái bách chiến bách thắng bị đày ra hòn đảo biệt lập sau khi thất bại, quân đội của anh cũng bị kẻ địch khống chế.

Nhưng một ngày nọ, vị nguyên soái ấy một mình quay về từ hòn đảo biệp lập, người ấy chỉ nói một câu, tôi đã về rồi, tất cả binh lính đều giơ thương chào đón sự trở về của anh.

Một mình anh đã lấy lại được quân đội và vương quốc của mình.

Đây là câu chuyện mang màu sắc truyền kỳ, nhưng bây giờ lại ứng nghiệm trên người Lâm Ẩn.

Cậu Ẩn không làm gì cả, chỉ giống như trở về nhà, hờ hững nói một vài câu đã khiến cho Lâm Huyền Đồ có uy thế ngút trời phải cúi quả đầu kiêu ngạo của mình xuống.

Tư thế của anh chỉ có người đến tòa nhà Thiên Long mới có thể cảm nhận được.

Rồi sau đó, Lâm Huyền Đồ đanh giọng dẫn người đi vào trong tòa nhà Thiên Long.

Đại biểu từ các gia tộc quyền quý trong thủ đô được mời đến đây cũng chậm rãi đi vào hội trường.

Lâm Ẩn nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói tuyệt đối.

Những gì Lâm Huyền Đồ dày công sắp xếp, lên kế hoạch lấy Lâm Ẩn ra để thị uy lại trở thành vở kịch sự trở về của Lâm Ẩn.

Giống hệt như gây kinh ngạc trong im lặng, hóa giải mọi nguy cơ một cách nhẹ nhàng.

Đương nhiên là vì có thực lực đáng sợ tuyệt đối của Lâm Ẩn.

Sức mạnh của anh khiến cho ba cao thủ như Sở Vân Sơn đến giúp sức.

Chỉ cần có ba cao thủ này thôi đã khiến cho Lâm Huyền Đồ e dè không dám tranh giành, huống hồ chi khí thế toát ra từ người Lâm Ẩn lại càng khiến cho Lâm Huyền Đồ sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui