Chàng Rể Cực Phẩm

Đợi Lâm Huyền Đồ đi rồi, trong hội trường của toà nhà Thiên Long trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Tất cả mọi người, kể cả đại diện của cụ Triệu và và cụ Công Tôn lúc trước không xem trọng Lâm Ẩn cũng nhìn anh với ánh mắt kiêng dè.

Cái gọi là thay đổi như chong chóng, một tay che trời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Giới thế gia ở thủ đô lại được nhìn thấy thủ đoạn của cậu Ẩn cứng rắn đến mức nào.

Nhân vật có bối cảnh lớn mạnh, bản lĩnh hơn người như Lâm Huyền Đồ cũng không thể nào lay động địa vị của cậu Ẩn, ngược lại còn khiến địa vị của cậu Ẩn càng vững chắc hơn.

Sau đó, Lâm Ẩn dẫn trưởng lão Tần đi tới phòng làm việc của hội trưởng riêng của anh trong toà nhà Thiên Long.

Còn ba người Triệu Thừa Kiền và Sở Vân Sơn thì được sắp xếp chờ đợi ở sảnh tiếp khách.

Chuyện tiếp khách ở hội trường, Lâm Ẩn cũng giao cho Ninh Khuyết chủ trì.

Đúng lúc có thể thuận thế củng cố dự án thành Thiên Long, để Ninh Khuyết trao đổi rõ ràng tất cả kế hoạch của thành Thiên Long với đại diện của các thế gia tài phiệt này, cũng xem như một cách ra oai.

Ngoài toà nhà Thiên Long, sau khi ra ngoài, sắc mặt Lâm Huyền Đồ trở nên xanh mét, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, đang kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.

Có thể nói chuyện này là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ông ta từ trước đến nay!

Nhưng ông ta lại không dám chống lại, cũng không dám trở mặt.

“Chú bảy, tiếp theo, chúng ta…”, một chàng trai mặc sườn xám nam cẩn thận xin chỉ thị.

“Câm miệng!”, Lâm Huyền Đồ tức giận ngắt lời: “Lập tức trở về Thương Châu, trở về núi Lang Gia, những chuyện khác không cần nói gì nữa!”.

Sau khi nổi giận một trận với tay sai, Lâm Huyền Đồ ngồi lên một chiếc xe thương vụ màu đen.

Chiếc xe chạy nhanh trên đường lớn xa hoa, rời khỏi quảng trường Thiên Long.

Mà cùng lúc đó, trên sân thượng của toà nhà Thiên Long có hai ánh mắt đang nhìn Lâm Huyền Đồ ngồi xe rời đi.

“Thú vị, thú vị, sau khi Lâm Ẩn trở về thủ đô, Lâm Huyền Đồ đã bị ép đến mức này…”.

“Vốn cho rằng sẽ có một vở kịch hay để xem, còn có thể xem thử nền tảng võ đạo của Lâm Ẩn thế nào. Nhưng không ngờ Lâm Huyền Đồ lại nhát gan đến thế? Ha hả”.

Trên sân thượng vang lên một giọng nói già dặn, giọng điệu châm chọc.

Lúc này, có hai người mang theo khí thế không tầm thường đang đứng trên tầng cao nhất của toà nhà Thiên Long.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài nam thêu hoa màu xanh, chừng bốn mươi mấy tuổi, oai hùng cao ngất, uy nghi bất phàm, với đôi mắt uy nghiêm sắc bén như chim ưng.

Người còn lại là ông lão mặc đồ luyện võ màu trắng, dáng người gầy gò, trong đôi mắt mang theo sự sắc bén cay nghiệt, giống như một người trí thức.

Hai người này chính là Thanh Long Vương trấn giữ thủ đô và sứ giả Tư Không – cố vấn thân tín của ngài Cố.

“Ông Tư Không thất vọng với lần khảo sát này sao?”, Thanh Long không mặn không nhạt hỏi.

“Ha hả”, sứ giả Tư Không cười gượng hai tiếng: “Đúng thật là hơi thất vọng”.

“Lâm Huyền Đồ này còn là con trai thứ bảy của cụ ông nhà họ Lâm, cha tài con dở. Thật sự khiến người ta cảm thấy thất vọng, ngay cả một đứa cháu như Lâm Ẩn cũng không xử lý được”, sứ giả Tư Không lắc đầu, giọng điệu châm chọc.

“Vốn cho rằng có thể nhìn thấy một trận chiến động trời, không ngờ lại có kết quả như thế. Nhà họ Lâm ở Lang Gia cứ thế chán nản cút khỏi thủ đô”.

“Vậy Lâm Ẩn thì sao? Ông Tư Không thấy biểu hiện của Lâm Ẩn thế nào?”, Thanh Long hỏi.

Lâm Huyền Đồ làm ầm ĩ ở thủ đô đã sớm thu hút sự chú ý của hai cao nhân này rồi.

Hơn nữa Lâm Ẩn còn nằm trong phạm vi khảo sát thẩm định của bọn họ.

Hai người dứt khoát cùng nhau đến toà nhà Thiên Long quan sát tình huống hôm nay.

Nhắc đến Lâm Ẩn, sắc mặt sứ giả Tư Không không khỏi trở nên nặng nề: “Lâm Ẩn này, không thể xem thường”.

“Một mình trở về thủ đô đối mặt với kế hoạch Lâm Huyền Đồ sắp xếp lại dễ dàng phá giải như thế. Không đánh mà thắng, ép đến bề trên ở nhà họ Lâm như Lâm Huyền Đồ tự đánh gãy một cánh tay, nhục nhã rời đi”, sứ giả Tư Không chậm rãi nói: “Thủ đoạn này, không thể không khiến người ta phải cảm thán”.

“Đúng rồi, ngài Thanh Long, đến giờ ngài có nhìn ra thực lực của Lâm Ẩn không?”, sứ giả Tư Không thay đổi chủ đề hỏi.

“Nhìn ra rồi”, Thanh Long Vương chậm rãi nói: “Người này hơi thở yếu ớt, có lẽ chỉ có thực lực tầm bảng Địa thôi, lúc mạnh nhất thì có thể chạm đến bảng Thiên”.

“Hôm nay cậu ta chỉ cố ý giở trò lừa gạt để chèn ép Lâm Huyền Đồ”.

“Chứ nếu thật sự ra tay, chỉ sợ cậu ta vẫn không phải đối thủ của Lâm Huyền Đồ, dưới tình hình đó lại dám ép buộc Lâm Huyền Đồ như vậy, đúng thật là rất to gan”.

Nghe vậy, sứ giả Tư Không cau mày, cảm thán: “Quá khó lường. Nếu là bản thân thì dưới tình cảnh như thế, tôi cũng không dám ép Lâm Huyền Đồ”.

“Tuy có Triệu Thừa Kiền, Sở Vân Sơn và một Diêm Vương thế giới ngầm giúp đỡ. Nhưng muốn đấu với Tần Hằng Nguyệt và Lâm Huyền Đồ thì vẫn kém hơn một chút”, sứ giả Tư Không chậm rãi nói: “Dường như Lâm Ẩn đã tính chắc Lâm Huyền Đồ không dám ra tay, lòng dạ tinh tế như thế, năng lực ra oai quá là lão luyện, chẳng trách tuổi còn trẻ đã có cơ nghiệp lớn đến mức này ở thủ đô”.

“Quan trọng là cụ bà nhà họ Lâm cho Lâm Ẩn thân phận người được đề cử thừa kế”, Thanh Long Vương nói: “Nếu không Tần Hằng Nguyệt đứng về phe Lâm Huyền Đồ, sao Lâm Ẩn có thể đấu lại chứ?”.

“Không sai, nhưng theo tôi được biết, trước đó Lâm Ẩn không biết tin tức này. Ngay cả chúng ta cũng chưa từng nhận được tin”, sứ giả Tư Không nghiêm mặt nói: “Tần Hằng Nguyệt đã từng tiếp xúc với Lâm Ẩn ở tỉnh Đông Hải, có lẽ khi đó đã bị Lâm Ẩn thu phục rồi”.

“Tôi ngày càng thấy tò mò với người này rồi”, sứ giả Tư Không ngẫm nghĩ nói: “Có quan hệ với nhà họ Sở ở Điền Nam, có qua lại với gia tộc Cromir của phương Tây, thiếu chủ của Dương Môn cũng đứng về phe cậu ta”.

“Bây giờ lại có thêm thân phận người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm. E rằng cậu ta sắp bộc lộ tài năng trong giới lánh đời rồi”.

Thanh Long đồng ý gật nhẹ đầu, nói: “Lâm Ẩn đi vào nhà họ Lâm ở Lang Gia e rằng sẽ gây ra chấn động”.

“Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Hôm nay có thể kết luận là Lâm Ẩn không phải người bị Hắc Long Vương điều tra”.

“Hả? Sao ngài Thanh Long lại nói thế, sao lại kết luận như vậy?”, sứ giả Tư Không nhíu mày, hơi tò mò hỏi.

“Lâm Ẩn có năng lực gì có thể khiến Sở Vân Sơn, Triệu Thừa Kiền, gia tộc Cromir ra mặt, ngài Thanh Long không tò mò sao?”, sứ giả Tư Không khó hiểu nói.

Thanh Long Vương cười thần bí nói: “Bổn toạ đã điều tra rõ ràng từ trước đến sau rồi. Thiên kim của gia tộc Cromir, cháu gái cụ Sở cưng chiều, em gái ruột của Triệu Thừa Kiền đều rất vừa ý Lâm Ẩn”.

“Ba thế lực đó đều muốn cậu ta làm con rể”.

“Chỉ đơn giản thế thôi sao?”, sứ giả Tư Không hơi nghi ngờ hỏi.

“Chỉ đơn giản vậy thôi”, Thanh Long Vương hờ hững nói: “Nếu ông Tư Không còn cảm thấy Lâm Ẩn chưa hết tình nghi, thì đúng lúc bổn toạ có một kế hoạch, cần ông Tư Không giúp đỡ”.

Sứ giả Tư Không hỏi: “Kế hoạch gì?”.

“Lâm Ẩn trở thành người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm, nhưng nền tảng trong giới lánh đời của cậu ta quá yếu, sao có thể đấu với hai người thừa kế khác chứ?”, Thanh Long chậm rãi nói: “Đúng lúc bổn toạ muốn tham gia vào dự án thành Thiên Long của thủ đô, ông Tư Không cũng muốn xác định thân phận của Lâm Ẩn”.

“Không bằng ông Tư Không đại diện bổn toạ đi đàm phán với Lâm Ẩn, kêu cậu ta nhường lại lợi ích của thành Thiên Long để có được sự ủng hộ của Thanh Long Vệ, giúp cậu ta đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm”.

“Cứ như thế một mũi tên trúng ba con chim, không biết ông Tư Không thấy sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui