Chàng Rể Cực Phẩm

Bùi Nguyên Phong càng nghĩ càng tức tối, ngọn lửa giận dữ bùng cháy lên trong lòng.

Hắn ta thèm muốn nhan sắc của Lâm Vô Tâm không phải ngày một ngày hai, thấy mình sắp sửa rước được người đẹp về nhà nhưng lại bị Lâm Ẩn nhảy ra phá hoại chuyện tốt giữa chừng.

Hơn nữa không những Lâm Ẩn cướp đi người đẹp Lâm Vô Tâm mà còn đánh cậu cả nhà họ Bùi như hắn ta!

Nếu như không cứu vãn thể diện thì Bùi Nguyên Phong hắn ta có còn mặt mũi sống tiếp ở Ký Châu nữa hay không?

“Nguyên Phong, chuyện này anh hãy nghe lời tôi”, Lâm Hiên đanh giọng lại.

“Anh hãy lấy chuyện Lâm Ẩn đánh mình để làm chứng cứ trong nhà họ Bùi, tôi cũng sẽ thay anh thuyết phục bọn họ. Đến lúc đó, có quản lý cấp cao trong hai nhà họ Bùi và họ Lâm kềm chế Lâm Ẩn, anh còn lo chẳng cưới được Vô Tâm hay sao?”, Lâm Hiên đanh giọng lại.

“Tạm gác chuyện cậu ta đánh anh sang một bên đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy mạng cậu ta thôi”.

Bùi Nguyên Phong đã mất khống chế cảm xúc từ lâu rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện tìm Lâm Ẩn báo thù, bây giờ hắn ta đang nổi trận lôi đình, làm sao có thể tiếp thu lời nói của Lâm Hiên kia chứ.

“Anh Lâm Hiên, tôi thật sự không biết anh đang mưu tính cái gì. Không ngờ anh lại kêu tôi nhịn xuống à?”, Bùi Nguyên Phong tỏ vẻ bất mãn: “Lâm Ẩn đó cũng không cướp đi người phụ nữ lọt vào mắt xanh của anh, không đánh anh nên anh không đoái hoài đến chứ gì?”.

Lâm Hiên nhíu mày lại rồi nói: “Anh Nguyên Phong, anh nói năng kiểu gì đấy? Chúng ta là anh em, làm sao tôi lại không quan tâm đến anh được kia chứ? Tôi thấy anh đang nóng nảy lắm đấy, anh cần phải bình tĩnh lại!”.

“Hừ”, Bùi Nguyên Phong hừ lạnh, vẫn còn tức giận vô cùng.

“Hôm nay Lâm Ẩn chuẩn bị trước rồi mới đến đây, còn dẫn theo người đi chung, thế này đi, tôi sẽ lên kế hoạch trong một ngay, ngày mai sẽ có cho anh biết phải xử lý như thế nào, anh cũng có thể lấy lại bình tĩnh”, Lâm Hiên cũng cảm thấy hơi bực bội.

“Được, tôi chỉ đợi một ngày, xem xem anh Lâm Hiên sẽ giải quyết như thế nào”.

Sau khi nói xong câu này, Bùi Nguyên Phong bỏ ra khỏi phòng riêng với gương mặt không cam tâm.

Lâm Hiên híp mắt nhìn theo bóng lưng Bùi Nguyên Phong, nếu như không phải Bùi Nguyên Phong vẫn còn giá trị lợi dụng thì hắn ta đã đích thân giết chết cái đồ ngu xuẩn này rồi.

Với đầu óc của Bùi Nguyên Phong, nếu không được nhà họ Bùi bảo vệ, không có thân phận là cậu cả nhà họ Bùi thì đã bị người ta nuốt sạch xương cốt từ lâu.

Lâm Hiên nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi lấy điện thoại ra, bấm gọi một cuộc.

“Kiếm Nô, cậu lập tức về tỉnh ngay”, Lâm Hiên nói bằng giọng ra lệnh: “Ngoài ra, nói cho hộ pháp Trương rằng tôi muốn dùng đến lưỡi kiếm ông ta…”.

Lâm Hiên cúp điện thoại, gương mặt tối sầm, hắn ta lo lắng đi qua đi lại trong phòng riêng.

Sau khi Bùi Nguyên Phong ra khỏi quán rượu, hắn ta leo lên hàng ghế sau của chiếc xe Rolls-Royce Holdings, gương mặt u ám tột cùng.

“Đúng là chết tiệt!”.

Bùi Nguyên Phong tức tối đập xuống chiếc ghế sau, đôi mắt đỏ lừ trừng như muốn rách ra.

Nghĩ đến cảnh nhục nhã mình gặp phải trong ngày hôm nay, sau khi trở về hắn ta còn không ngủ được ngon giấc.

“Lâm Ẩn! Cậu dám sỉ nhục tôi như thế ở địa bàn Ký Châu, tôi sẽ khiến cho cậu phải trả cái giá thê thảm! Lâm Hiên thận trọng không dám ngả bài với cậu thì tôi sẽ ngả bài với cậu! Để xem xem cậu có thực lực như thế nào trong Ký Châu!”.

Bùi Nguyên Phong gắt gỏng, hắn ta quay phắt sang nhìn ông lão áo trắng ngồi ở ghế lái.

“Ông Quý, ông lập tức điều động tất cả ám vệ tinh nhuệ trong nhà họ Bùi ở thành phố Ký Châu đến đây! Mời luôn cả hai vị trưởng lão làm việc trong thành phố Ký Châu nữa! Ngoài ra, ông tìm hiểu kỹ càng cho tôi xem Lâm Ẩn đang ở trong khách sạn nào”, Bùi Nguyên Phong lạnh giọng mà nói: “Ra tay trong đêm nay, tôi muốn Lâm Ẩn phải quỳ trước mặt tôi để xin tha!”.

“Vâng”, ông lão áo trắng gật đầu với gương mặt không cảm xúc.



Sau khi đi ra khỏi quán rượu, Lâm Ẩn lên xe trở về khách sạn.

Vốn dĩ Lâm Vô Tâm định mời anh ăn bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích nhưng lại bị anh từ chối.

Anh nhận việc giúp đỡ Lâm Vô Tâm lần này để đả kích Bùi Nguyên Phong và Lâm Hiên, chứ không hề muốn dính líu đến Lâm Vô Tâm quá nhiều.

Hôm nay Lâm Hiên có thể nhẫn nhịn ngoài bề mặt một cách bất ngờ, nhưng sau khi trở về sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng, chắc chắn hắn ta sẽ có hành động gì đó.

Lâm Ẩn không quan tâm đến Lâm Hiên, nhưng anh kiêng dè Kiếm Môn sau lưng hắn ta.

Kế hoạch của Lâm Ẩn không chỉ đơn giản là giết chết Lâm Hiên.

Người này còn có tác dụng quan trọng.

Sau khi trở về khách sạn.

Lâm Ẩn gọi Tư Không Phú đến phòng, hai người bắt đầu bày trà thưởng thức.

“Cậu Ẩn, hôm nay chủ động đi gây chuyện với Lâm Hiên, tiến triển thế nào rồi?”, Tư Không Phú cầm tách trà lên rồi hỏi trước.

Lâm Ẩn nói hờ hững: “Tôi đánh Bùi Nguyên Phong, Lâm Hiên có thể nhịn được”.

“Ồ?”, gương mặt Tư Không Phú có vẻ hơi bất ngờ, ông ta bắt đầu cảm thấy hứng thú.

“Làm thế không giống với tác phong của Lâm Hiên chút nào”, Tư Không Phú vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Ở trong nhà họ Lâm, Lâm Hiên nói một là một nói hai là hai, đến trưởng lão trong hội trưởng lão còn không dám làm trái ý của hắn ta. Không ngờ bị cậu khiêu khích như thế mà hắn ta còn lùi bước?”.

“Cậu Ẩn, Lâm Hiên vẫn còn chưa trở mặt với cậu. Xem ra hắn ta không dám chắc chắc mình sẽ thắng cuộc, có thể người trong Kiếm Môn vẫn còn chưa đến Ký Châu”, Tư Không Phú phân tích: “Còn có thể hắn ta muốn thắng cậu trong hội nghị sáu gia tộc, cảm thấy đích thân giết cậu bây giờ thì không ổn thỏa”.

Nói đến đây, ánh mắt Tư Không Phú thoáng có vẻ lạnh lùng: “Cậu Ẩn, bằng không chúng ta chơi ác hơn một chút? Đêm nay dẫn người đi tìm Lâm Hiên, nếu như không có ai ở cạnh bảo vệ hắn ta thì tiện thể giết chết hắn ta luôn, đầu xuôi đuôi lọt”.

Lâm Ẩn nhìn Tư Không Phú, lúc anh định lên tiếng.

Ầm!

Đột nhiên bức tường trong căn phòng đổ nát, làm bụi đất cuốn lên mịt mù.

“Lâm Ẩn, cậu cút ra đây cho tôi!”.

Một giọng nói đầy tức giận vọng lại.

Lâm Ẩn và Tư Không Phú nhíu mày nhìn về hướng ấy.

Chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Phong dẫn theo một đội ngũ thanh niên có vẻ mặt hung hãn đến bên ngoài cửa phòng, trông chúng có vẻ rất hùng hổ.

Bức tường trong căn phòng đã bị đám người này làm cho đổ nát.

“Bùi Nguyên Phong, anh muốn làm gì thế?”, Lâm Ẩn cảm thấy hứng thú, nhưng không muốn đánh, với lá gan của Bùi Nguyên Phong mà dám dẫn người tìm đến tận phòng mình?

“Muốn làm gì à? Ha ha, cậu đắc tội tôi ở Ký Châu, không biết phải lãnh hậu quả thế nào à?”, Bùi Nguyên Phong cười lạnh.

“Ông Quý, giao đám người ở bên ngoài lại cho ông, giải quyết gọn ghẽ nơi này đi, không ai được phép làm phiền hết”, Bùi Nguyên Phong ra lệnh: “Trưởng lão Ngô, phiền ông giúp đỡ đánh bại Lâm Ẩn”.

Sau khi Bùi Nguyên Phong nói dứt lời, hai ông lão tóc bạc trắng có đôi mắt đen sâu thẳm bước ra, hai người bọn họ đều có khí chất hơn người, bước chân mạnh mẽ.

Lâm Ẩn phì cười, anh liếc nhìn Tư Không Phú bên cạnh mình.

Tư Không Phú cũng nở nụ cười hứng thú, ông ta vừa nhàn nhã phe phẩy cây quạt vừa nhìn đám người Bùi Nguyên Phong.

Bùi Nguyên Phong dám tìm đến nơi này khiến cho Tư Không Phú cảm thấy bất ngờ.

Không ngờ cậu cả nhà họ Bùi lại vênh váo đến như thế?

Hắn ta không biết võ công của Lâm Ẩn cao đến mức nào, không biết Lâm Ẩn đang liên minh với Long phủ sao?

Bùi Nguyên Phong thật sự cho rằng mình là trùm ở Ký Châu thì muốn làm gì thì làm à?

“Cậu là Bùi Nguyên Phong, cậu cả trong nhà họ Bùi sao?”, Tư Không Phú quan sát Bùi Nguyên Phong: “Dám làm phiền trong lúc tôi và cậu Ẩn uống trà? Lập tức dẫn người của cậu cút đi ngay, nể mặt ông nội của cậu, tôi lười không muốn chấp nhặt sơ suất của bậc con cháu như cậu. Đừng có tự rước khổ vào người”.

“Lão già kia, ông là cái thá gì hả? Dám quát tháo trước mặt tôi sao?”, Bùi Nguyên Phong tức giận trách mắng.

“Hôm nay tôi chỉ muốn tính sổ với Lâm Ẩn thôi, ông cút đi ngay cho tôi, chứ bằng không tôi sẽ phế cả ông luôn”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui