Chàng Rể Cực Phẩm

Lúc này bên trong đại điện.

Cụ bà nhìn Lâm Huyền Khôn, thản nhiên nói: “Huyền Khôn, con thật sự khiến mẹ quá thất vọng. Đối đầu trong nội bộ gia tộc thế nào cũng là chuyện của mình, vậy mà con lại cấu kết với Kiếm Môn, con muốn tự sát hay là muốn mẹ ra tay!”.

Lâm Huyền Khôn lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không trách con được, là mẹ quá thiên vị”.

“Lâm Ẩn giết Hiên Nhi và Lâm Tiếu, ở bên ngoài còn chọc ra phiền phức lớn như vậy, mẹ còn nghĩ đủ mọi cách bảo vệ cậu ta”.

“Chuyện này chẳng những con và Huyền Minh không phục, người của hai nhánh chúng con đều không phục!”.

Cụ bà cười cười, nói:

“Nhà họ Lâm chúng ta truyền thừa bao nhiêu đời, có lần nào tranh vị trí thừa kế mà không chết người chứ”.

“Vị trí chủ nhà, chỉ dành cho người có bản lĩnh”.

“Trước kia, khi các con liên thủ đuổi cùng giết tận nhánh nhà Lâm Huyền Diệp, mẹ cũng không hề nhúng tay vào”.

“Nhưng hôm nay con cấu kết với người ngoài, là làm sai rồi!”.

“Làm sai, thì phải chịu phạt!”.

“Con tự sát đi!”.

Cụ bà nói một hơi rất dài, nhóm tông sư nhà họ Lâm ở bên cạnh bà cũng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Huyền Khôn. Giống như lời cụ bà nói, chuyện bên trong gia tộc có thể giải quyết nội bộ, nhưng ông ta cấu kết với người ngoài thì chính là ông ta không đúng.

“Tự sát?”.

Lâm Huyền Khôn hơi mỉm cười, bước lên phía trước một bước, quát lên chói tai với cụ bà.

“Mẹ, mẹ đúng là già nên hồ đồ rồi, muốn con tự sát, trừ phi bố tự mình ra mặt, nếu không chỉ bằng mấy người có thể đối phó được với con sao? Ngoài bố ra, con là người có thực lực võ công mạnh nhất nhà họ Lâm!”.

Nói xong, trên người Lâm Huyền Khôn bỗng tản ra khí thế.

Tông sư bảng Thiên của nhà họ Lâm vây quanh bên cạnh bà cụ đều khẽ thay đổi sắc mặt. Từ khí thế tản ra trên người Lâm Huyền Khôn, xem ra không hề thua kém Bá Kiếm chân nhân, cũng là một vị cao thủ đứng đầu bảng Thiên.

“Bây giờ, các người còn muốn chống lại tôi sao?”.

Lâm Huyền Khôn quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói:

Các trưởng lão của nhà họ Lâm liếc mắt nhìn nhau, Lâm Huyền Diệp đứng ra, nói: “Mẹ, mẹ hãy rời đi trước, con sẽ đối phó với Lâm Huyền Khôn, con cũng muốn nhìn xem thực lực của anh ta tiến bộ hơn trước kia bao nhiêu”.

“Kỳ Mạt, cháu tránh đi với cụ bà trước đi”.

Lâm Huyền Diệp dặn dò xong, liền đi về phía Lâm Huyền Khôn, nội công quanh cơ thể tản ra. Các trưởng lão ở xung quanh có thể cảm nhận được rõ ràng, không ngờ thực lực của Lâm Huyền Diệp lại không kém hơn Lâm Huyền Khôn bao nhiêu.

Phải biết rằng mấy năm nay Lâm Huyền Diệp vẫn luôn âm thầm rèn luyện, hoàn toàn không thể so được với trưởng lão Lâm Huyền Khôn có tài nguyên phong phú.

“Mẹ không đi, mẹ cũng không tin, nhà họ Lâm này nhiều người như vậy, còn không đối phó được Huyền Khôn. Huống chi tuy rằng bà già này già rồi, nhưng cũng không phải không thể ra tay!”.

Cụ bà vẻ mặt vẫn như thường, rầm một tiếng, đột nhiên giơ tay lên đập bàn một cái.

Rầm!

Nội công bàng bạc như sóng biển, nháy mắt xuyên qua không khí, sức mạnh này tựa như có thể bẻ gãy phá nát mọi thứ, khiến cả chính điện chấn động.

“Chuyện này!”.

Sắc mặt người nhánh nhà trưởng lão Lâm Huyền Khôn bỗng thay đổi. Lúc này họ mới nhớ ra, cụ bà không phải người hiền lành gì, khi còn trẻ cũng là một tông sư bảng Thiên. Không ngờ nhiều năm qua đi như vậy, bà lại vẫn giữ được thực lực đứng đầu bảng Thiên, hơn nữa chỉ thiếu một chút là có thể bước lên phía trên bảng Thiên.

Chỉ là cụ bà dẫu sao cũng đã lớn tuổi, muốn đặt chân lên phía trên bảng Thiên, chắc là không thể rồi.

“Mẹ nói đúng, nhà họ Lâm nhiều con cháu như vậy, thế nào cũng không thể để mẹ đích thân ra tay được!”.

Một giọng nói truyền đến từ phía sau Lâm Huyền Khôn.

Không ngờ người nói chuyện lại là Lâm Huyền Minh.

“Lâm Huyền Minh, cậu có ý gì!”, Lâm Huyền Khôn lạnh giọng quát.

Lâm Huyền Khôn cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, vừa rồi nhận ra được thực lực Lâm Huyền Diệp và cụ bà, sắc mặt ông ta không hề thay đổi, bởi vì sau lưng ông ta có Lâm Huyền Minh.

Ông ta đấu với Lâm Huyền Minh nhiều năm như vậy, biết rõ thực lực của Lâm Huyền Minh cũng chỉ yếu hơn ông ta một chút mà thôi. Ông ta không ngờ lâm Huyền Minh có thù oán với Lâm Ẩn, bây giờ lại trở mặt.

“Lâm Huyền Khôn, đêm qua tôi đã nói hết kế hoạch của anh cho mẹ biết rồi, anh tự sát đi!”, Lâm Huyền Minh thở dài một tiếng, nói:

“Tuy rằng tôi cũng chán ghét Lâm Ẩn, nhưng dẫu sao đây cũng là nơi tôi sinh ra và lớn lên!”.

Lúc này, bên ngoài đại điện.

“Ranh con ăn nói hàm hồ, chỉ bằng cậu cũng có thể giết chết Trần Thiên Huyền sao? Còn là Trần Thiên Huyền đã đặt chân lên cảnh giới phía trên bảng Thiên?”.

Bá Kiếm chân nhân cười lạnh lùng. Không ngờ vừa rồi thiếu chút nữa lại bị thằng ranh Lâm Ẩn này dọa sợ. Lâm Ẩn mới bao nhiêu tuổi, năm năm trước Lâm Ẩn chỉ mới hai mươi, hai mươi tuổi muốn đánh chết Trần Thiên Huyền còn khó hơn lên trời.

Thằng ranh này nhất định là có được tin tức từ bên Long phủ, giờ đây lại muốn dọa lão ta.

“Năm năm trước, Trần Thiên Huyền cũng không tin tôi có thể giết lão, giờ cỏ trên mộ lão còn cao hơn ông đấy!”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói.

Giờ đây nói thật lại không ai tin, năm năm trước Trần Thiên Huyền vừa mới bước vào cảnh giới phía trên bảng Thiên, không biết sống chết tìm anh gây phiền toái nên mới bị anh tiện tay xử lý.

“Lâm Ẩn, đừng có mạnh miệng khua môi múa mép nữa, hôm nay cậu nhất định phải chết, cho dù Lâm Kình Thương xuất quan cũng không thể cứu được cậu!”.

Lúc này, Bá Kiếm chân nhân lại lần nữa giao chiến với Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn thấy thực lực võ công của Bá Kiếm chân nhân trong bảng Thiên, chỉ đứng sau Bùi Vô Song và Hoàng Long chân nhân.

Xung quanh lão ta có luồng khí hình kiếm bảo vê, từng đợt kiếm khí vô hình hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén lao về phía Lâm Ẩn. Nếu không phải gần đây Lâm Ẩn đang luyện Huyết Y Thần Công, công lực đã khôi phục một ít, thì muốn đối phó với Bá Kiếm chân nhân nhẹ nhàng như vậy, đúng là không dễ dàng như thế.

“Rầm!”.

Vô số kiếm khí hội tụ, hình thành một cơn sóng kiếm rất lớn, lão ta tựa như đã chạm vào cảnh giới phía trên bảng Thiên, có thể phút chốc điều khiển nguyên khí trời đất trong một phạm vi nhỏ.

Đáng tiếc cảnh giới của lão ta, còn kém Bùi Vô Song và Hoàng Long một bậc.

“Phá!”.

Lâm Ẩn hét lớn một tiếng, quyền ấn cực lớn trực tiếp nổ tung luồng sóng kiếm vừa mới ngưng tù, cả trời đất cũng dường như bị đập nát.

“Chỉ bằng một quyền này của cậu, tôi thừa nhận thực lực của cậu rất mạnh, nhưng cậu nói cậu giết chết Trần Thiên Huyền, tôi quyết không tin!”.

Bá Kiếm chân nhân trượt chân lùi ra xa mười mấy trượng, ánh mắt nặng nề, nhìn Lâm Ẩn nói.

Lúc này ông ta đã dốc hết thực lực, nhưng vẫn không thể làm Lâm Ẩn mảy may bị thương.

“Ông còn kém xa Trần Thiên Huyền!”.

Lâm Ẩn tản đi luồng khí trong tay, hai tay cong lại, vô số lá cây ngưng tụ lại thành một luồng sóng khí thật dài màu xanh lá, lao vút về phía Bá Kiếm chân nhân.

“Ranh con, tôi không biết võ công của cậu đã tu luyện đến cảnh giới mạnh như thế nào, nếu cậu có thể tiếp được một chiêu này của tôi, tôi sẽ tự nhận không bằng cậu!”.

Bá Kiếm chân nhân lại lần nữa lùi lại mười trượng, né tránh luồng sóng khí mạnh mẽ đang lao đến.

“Một kiếm nghiêng trời!”.

Chỉ thấy miệng lão ta phóng ra một vệt sáng trắng, luồng kiếm khí này đã lão ta đã khổ luyện ở trong đan điền biết bao nhiêu năm, ngưng kết lại như kiếm thật.

Theo tiếng hét lớn của lão ta, kiếm khí màu trắng giống như một con rồng lớn, chém về phía Lâm Ẩn.

Trên đường nó quét qua, tất cả cây cối đều bị chém thành hai đoạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui