Chàng Rể Cực Phẩm

Nhưng chỉ có một mình Mặt Sẹo đã chết đi mới biết, không phải gã muốn tránh thì có thể tránh được ngón tay ban nãy của Lâm Ẩn, khi nãy gã chỉ cảm thấy áp lực nặng nề đè lên người, rồi đến nhấc tay của gã cũng không nhấc lên nổi.

Sau khi Mặt Sẹo ngã rạp xuống đất, trong phòng chỉ còn lại một tên đàn em vạm vỡ và Thư Duyệt.

Lâm Ẩn quay đầu nhìn tên vạm vỡ kia.

Hắn ta giật mình, mồ hôi lạnh to như hạt đậu nành túa ra trên trán hắn ta.

“Anh ơi, em biết sai rồi, hôm nay anh Long kêu anh Mặt Sẹo làm như vậy đấy, không liên quan gì đến em cả!”.

Tên vạm vỡ quỳ rạp trên mặt đất, hắn ta liên tục dập đầu, bây giờ hắn ta đã bị Lâm Ẩn dọa sợ mất mật rồi, đến cao thủ trên bảng Nhân như Mặt Sẹo mà người ta muốn giết là giết, muốn bóp chết hắn ta chẳng phải dễ dàng như giết con kiến hay sao.

“Xử lý hắn ta thế nào?”.

Lâm Ẩn quay đầu hỏi Thư Duyệt.

“Giết đi!”.

Thư Duyệt nhíu mày lại, dường như sợ Lâm Ẩn hiểu lầm mình là một kẻ giết người, cô ta bèn vội vàng giải thích: “Hắn ta là người của nhà họ Long, hơn nữa đã nhìn thấy mặt anh, nếu như hắn ta báo cáo tin này về cho nhà họ Long thì sợ rằng anh sẽ gặp phiền phức”.

Sau khi nói dứt lời, gương mặt Thư Duyệt đỏ bừng, cô ta cúi đầu thẹn thùng.

“Ừm!”.

Lâm Ẩn chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng, anh nhấc tay, một luồng chính khí xuất hiện giữa không trung rồi bắn về phía hắn ta.

“Á!”.

Tên vạm vỡ rú lên một tiếng rồi té xuống mặt đất.

Sau khi nhìn thấy tên vạm vỡ ngã xuống, Thư Duyệt mới cảm thấy yên tâm.

Vào giây phút này, cô ta cảm thấy hạnh phúc như thể mình là công chúa được hoàng tử cứu vậy.

Không ngờ lại được một người thần kỳ giúp đỡ khi sa vào bước đường cùng.

Quả nhiên trực giác của mình không sai chút nào, người đàn ông này đúng là cao thủ.

Không những đẹp trai, anh lại còn là Bùi Thanh Y, thanh niên giỏi nhất trong giới lánh đời.

“Nhà họ Long ghê gớm lắm à?”.

Lâm Ẩn nhìn Thư Duyệt rồi hỏi hờ hững.

Anh thật sự không biết nhà họ Long, trong số những gia tộc hùng mạnh mà anh biết không hề có nhà họ Long.

Thấy Lâm Ẩn nhắc đến nhà họ Long, gương mặt Thư Duyệt trở nên nghiêm túc, cô ta giải thích: “Ở Điền Nam, nhà họ Long chỉ thua kém mỗi một mình nhà họ Sở thôi, ngoại trừ nhà họ Sở ra thì không ai dám không nể mặt nhà họ Long đâu”.

“Lần này đắc tội nhà họ Long, nhà họ Thư của tôi xui xẻo rồi!”.

Nghĩ đến việc vì mình mà liên lụy đến gia tộc, gương mặt Thư Duyệt toát ra vẻ phiền muộn.

“Chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, sao lại ngang ngược như thế?”.

Lâm Ẩn nhíu mày lại, phải biết rằng trừ nhà họ Sở ra, nhà họ Cao và nhà họ Thu nổi danh trong giới lánh đời cũng sống ở Điền Nam, mặc dù thực lực của hai gia tộc này không bằng sáu gia tộc lớn nhưng nhà nào cũng có cao thủ bảng Thiên bảo vệ, thế mà trong mắt Thư Duyệt, nhà họ Cao và nhà họ Thu lại không bằng nhà họ Long mà anh chưa nghe tên bao giờ.

Rốt cuộc nhà họ Long ấy có lai lịch như thế nào, không ngờ khiến cho Thư Duyệt xem trọng đến vậy.

“Anh Bùi, chắc anh không biết, nhà họ Long chỉ có người đứng đầu là cao thủ bảng Thiên thôi, hơn nữa thực lực cũng không mạnh, nhưng Điền Nam luôn đồn đại rằng thế lực chống lưng cho nhà họ Long có thực lực trên bảng Thiên, chỉ có điều người đứng đầu trong nhà họ Long luôn nghiêm khắc ra lệnh con cháu trong nhà họ Long không được phép ra khỏi Điền Nam, bởi thế nhà họ Long mới không nổi tiếng trong giới lánh đời.

“Ở Điền Nam, nhà họ Sở cũng phải nể mặt nhà họ Long đôi chút!”.

Lâm Ẩn nhíu mày lại, giới lánh đời quá phức tạp, không ngờ một gia tộc không tên không tuổi mà lại có quan hệ với người trên cả bảng Thiên.

Lâm Ẩn nhíu mày lại rồi lại giãn ra ngay, anh lẩm bẩm: “Lẽ nào là người đó à?”.

“Anh Bùi, là ai thế?”, Thư Duyệt hỏi anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Có nhiều chuyện không biết nhiều thì sẽ tốt hơn”.

Lâm Ẩn nhìn Thư Duyệt rồi nói hờ hững: “Với lại tôi cũng không phải là Bùi Thanh Y, chẳng qua chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, cô cũng không cần gọi tôi là anh Bùi!”.

“Thêm nữa, cô mà còn không đưa vệ sĩ của mình vào bệnh viện nữa thì hắn ta sẽ mất mạng đấy!”.

Đến bây giờ Thư Duyệt mới sực nhớ ra Trương Vũ bị Mặt Sẹo đánh bay, vết thương rất nghiêm trọng, nãy giờ chỉ lo nói chuyện với Lâm Ẩn mà lại quên mất Trương Vũ.

Thư Duyệt vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Vũ, cô ta đỡ Trương Vũ lên giường rồi gọi điện cho bệnh viện.



Chiếc xe cứu thương đến sau mười mấy phút, cao thủ của nhà họ Thư cũng nối gót theo sau.

Sau khi nhận được cú điện thoại của Thư Duyệt, Thư Lãng - người đứng đầu nhà họ Tư đích thân đến đây, sau khi thấy con gái nhà mình không bị làm sao mới thở phào một hơi.

“Bố ơi, vết thương của Trương Vũ nặng lắm, cần phải cấp cứu, có ba người chết, hai người là kẻ luyện võ bình thường và một người là cao thủ bảng Nhân!”.

Một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Thư Lãng, sau khi nhìn thấy Lâm Ẩn đang đứng gần đó mới thì thầm với ông ta.

Thư Lãng nhíu mày lại, ông ta hỏi khe khẽ: “Duyệt Nhi, con đắc tội với ai đấy?”

Thư Duyệt tủi thân mà nói: “Bố, người của nhà họ Long muốn bắt cóc con!”.

“Người nhà họ Long à!”.

Vừa nghe nhắc đến người của nhà họ Long, Thư Lãng giật mình, nhà họ Thư bọn họ làm sao có thể đắc tội với nhà họ Long được kia chứ, bây giờ cao thủ bảng Nhân của nhà họ Long đã chết, chắc chắn nhà họ sẽ không cho qua đâu.

Thư Lãng nhìn Lâm Ẩn rồi vừa cười vừa hỏi: “Duyệt Nhi, đây là ai?”.

“Để con giới thiệu với bố, đây là ân nhân cứu mạng của con, nếu như không có anh ấy thì con đã bị bắt cóc rồi!”, Thư Duyệt giới thiệu với ông ta.

Gương mặt Thư Lãng trở nên nghiêm túc, ông ta hỏi nhẹ nhàng: “Không biết phải xưng hô cậu như thế nào? Tuổi tác còn nhỏ như thế này mà đã có thực lực lên đến bảng Nhân hoặc thậm chí còn hơn, không thể nào không tên không tuổi trong giới lánh đời được”.

“Lâm Ẩn!”.

Lâm Ẩn nhìn Thư Lãng rồi hờ hững đáp lại.

“Lâm Ẩn!”.

Thư Lãng nhíu mày, ông ta cứ cảm thấy mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại chẳng nhớ ra nổi.

“Thưa ông, Lâm Ẩn là cậu chủ của nhà họ Lâm ở Lang Gia!”.

Ánh mắt người đàn ông trung niên bên cạnh Thư Lãng toát ra vẻ kinh ngạc, hắn lên tiếng nhắc nhở ông ta.

Mặc dù Điền Nam cách xa Ký Châu, nhưng vẫn có rất nhiều tin tức ở vùng đất ấy truyền đến nơi này. Tuy thế hệ con cháu như Thư Duyệt không biết, nhưng những người nắm quyền gia tộc như bọn họ vẫn biết được một vài tin tức liên quan đến Lâm Ẩn.

Gương mặt Thư Lãng hằn lên nét sợ hãi, vốn dĩ cứ nghĩ rằng thanh niên trước mặt mình chỉ là người luyện võ đến bảng Nhân thôi, nào ngờ lại là cao thủ bảng Thiên.

Phải biết rằng bây giờ Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y được gọi là hai thanh niên tài ba nhất trong giới lánh đời.

Hơn nữa có nhiều người đoán rằng thực lực của Lâm Ẩn còn mạnh hơn cả Bùi Thanh Y.

“Cảm ơn cậu Ẩn đã cứu mạng con gái tôi”.

Thư Lãng nặn ra nụ cười trên gương mặt, ông ta nói với vẻ nịnh nọt.

“Chỉ thuận tay giúp đỡ mà thôi!”.

Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Nhà họ Thư không còn chuyện gì thì tôi đi nghỉ ngơi trước đây!”.

“Phòng ốc trong khách sạn này sơ sài quá, hay là cậu Ẩn về biệt thự nhà tôi nghỉ ngơi đi?”, Thư Lãng nhỏ giọng hỏi anh.

Vốn dĩ ông ta định bỏ ra số tiền lớn nhờ nhà họ Sở giúp đỡ hòa giải, nhưng bây giờ có Lâm Ẩn ở đây, cần gì phải bỏ gần cầu cứu xa, hơn nữa vốn dĩ người là do Lâm Ẩn giết, nếu như nhà họ Long muốn kiếm chuyện cũng phải đến kiếm chuyện với Lâm Ẩn trước tiên.

Lâm Ẩn nhìn Thư Lãng với ánh mắt nghiền ngẫm, anh hờ hững lên tiếng: “Thế thì đi thôi!”.

Thư Lãng chỉ cảm thấy bí mật mình ôm ấp trong lòng đã bị Lâm Ẩn nhìn thấu rồi, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui