Chàng Rể Cực Phẩm

Thanh niên tỏ thái độ tùy tiện như thể đã trở về nhà mình.

Hàn Sơn không hề nhận ra một chút hơi thở nào của kẻ tập võ trên người thanh niên ấy, dường như anh chỉ là một thanh niên bình thường, vô tình xông vào đây mà thôi.

Nhưng điềm báo nguy hiểm trong lòng ông ta đang kêu vang, trực giác nói với ông ta rằng, sự nguy hiểm đến từ thanh niên trước mặt này. Ông ta tin tưởng vào trực giác của mình, ông ta đã dựa vào trực giác để trốn thoát khỏi hiểm cảnh vô số lần, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm như thế này.

Ở trong biệt thự, nhóm Tưởng Kỳ và Thẩm Tam nhìn Lâm Ẩn với vẻ bất ngờ, vốn dĩ bọn họ đã nhận được tin Lâm Ẩn mất, không ngờ vào lúc nguy hiểm, Lâm Ẩn lại xuất hiện trước mắt bọn họ.

Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn đăm đăm, nước mắt rơm rớm trong mắt cô, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.

“Anh về rồi!”.

Lâm Ẩn mỉm cười với Trương Kỳ Mạt rồi khẽ nói với cô.

“Lâm Ẩn, anh, anh về rồi? Không phải em đang nằm mơ chứ!”, Trương Kỳ Mạt vội vàng đi về phía Lâm Ẩn, cô nói chuyện với đôi mắt nhòa lệ.

Lâm Ẩn mỉm cười, anh hơi mạnh tay véo gương mặt trắng trẻo của Trương Kỳ Mạt: “Anh về rồi, không phải em nằm mơ đâu!”.

“Anh làm gì đấy!”.

Trương Kỳ Mạt nũng nịu, cô chợt bước đến trước ôm chầm lấy Lâm Ẩn, không nỡ buông anh ra.

Nơi này có nhiều người như thế, cho dù để chứng minh rằng cô không nằm mơ cũng đâu cần mạnh tay véo gương mặt cô kia chứ, nhưng Lâm Ẩn đã về rồi, đột nhiên cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cảm thấy những khó khăn trước mắt đều có thể vượt qua một cách dễ dàng.

Những giọt nước mắt lại không kềm được mà rơi xuống.

Gương mặt Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đều toát ra vẻ vui mừng, vốn dĩ cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ chết ở nơi này, không ngờ cậu Ẩn đã về, gã bèn lớn tiếng chào:

“Hoan nghênh anh Ẩn trở lại!”.

Lâm Huyền Hồng thở phào một hơi, chỉ cần Lâm Ẩn trở về, cảnh khó khăn của núi Lang Gia xem như được giải quyết rồi. Nếu không phải Lâm Kình Thương và Lâm Ẩn mất tích cùng một lúc thì sao những thế lực ấy dám kiếm chuyện trên núi Lang Gia.

Lâm Ẩn gật đầu, anh buông Trương Kỳ Mạt trong lòng mình ra rồi khom lưng nói với Lâm Huyền Hồng: “Cảm ơn trưởng lão đã bảo vệ Kỳ Mạt, tiếp theo cứ giao lại cho tôi đi!”.

“Cậu Ẩn khách sáo quá, đây là chuyện tôi nên làm mà!”.

Lâm Huyền Hồng vội vã tránh đi, không dám nhận

Hàn Sơn Tán Nhân và Lưu Vân Chân Nhân nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi nhíu mày lại.

“Cậu chính là Lâm Ẩn à!”.

Đồng tử của Hàn Sơn Tán Nhân co rụt lại, ông ta chất vấn với ánh mắt nghiêm túc, trông thanh niên trước mắt còn trẻ hơn Lâm Ẩn trong truyền thuyết, hơi không giống, nhưng tiếng quát khẽ khi nãy lại không phải là giả.

“Cậu ta là Lâm Ẩn sao?”.

Lưu Vân Chân Nhân nở nụ cười khinh thường, lão ta đứng dậy rồi nói: “Không biết trời cao đất dày là gì, lẽ nào các người cho rằng tìm ai đó có tuổi tác xêm xêm là mạo nhận Lâm Ẩn được à?”.

Lão ta quay sang nhìn Lâm Ẩn ngay: “Nhóc con, tôi không quan tâm đến việc sau lưng cậu là ai, nhưng bây giờ nửa giới lánh đời đã ra tay với nhà họ Lâm rồi, lẽ nào cậu cho rằng chỉ dựa vào sức mình và người sau lưng cậu thì có thể cứu được nhà họ Lâm hay sao?”.

Có thế nào thì Lưu Vân Chân Nhân cũng không tin tiếng quát khẽ làm lão ta sợ hãi ban nãy xuất phát từ Lâm Ẩn, nếu như còn trẻ trung mà cậu ta có thực lực như thế, chẳng phải sáu mươi năm nay lão ta đã sống uổng phí rồi hay sao.

Lâm Huyền Hồng lắc đầu, người thật ở trước mặt mà còn ăn nói ngông cuồng, chết là cái chắc!

“Không biết ông nghĩ rằng sau lưng tôi là ai?”.

Lâm Ẩn cười cười rồi hỏi ông ta.

“Thì những người có quan hệ tốt với nhà họ Lâm chứ ai, chỉ có điều tình hình núi Lang Gia nguy cấp như thế, không đi tiếp viện cho núi Lang Gia mà lại đến nơi này, nghĩ rằng Hàn Sơn và tôi dễ bị bắt nạt lắm sao?”, Lưu Vân Chân Nhân hừ lạnh.

“Lẽ nào hai người không dễ bắt nạt sao?”, Lâm Ẩn chắp tay sau lưng mà đứng, anh lạnh lùng nhìn Hàn Sơn và Lưu Vân.

“Ranh con ngông cuồng”.

Lưu Vân Chân Nhân quát lớn: “Tôi muốn xem xem con rùa rụt đầu sau lưng cậu có ra mặt khi tôi giết cậu hay không!”.

Sau khi nói dứt lời, Lưu Vân Chân Nhân phất tay, cương khí mãnh liệt đột ngột xộc về phía Lâm Ẩn.

Hàn Sơn Tán Nhân không hề ngăn cản, ông ta cũng cho rằng có phải trực giác của bản thân mình sai rồi hay không, giống như những gì Lưu Vân đã nói, Lâm Ẩn không phải là người đã lên tiếng.

Lâm Ẩn lắc đầu, anh thấp giọng quát:

“Cút!”.

Cương khí xẻ được núi từ Lưu Vân Chân Nhân lập tức biến mất sau một chữ Lâm Ẩn vừa thốt ra, còn cơ thể của Lưu Vân Chân Nhân lại bay vút ra ngoài như thể bị xe lửa tông vậy, lão ta đập mạnh lên bức tường biệt thự, khiến cho bức tường vỡ nát.

“Á!”.

Lưu Vân Chân Nhân vùng vẫy đứng dậy, lão ta vội vàng nôn ra máu tươi, run rẩy chỉ vào người Lâm Ẩn rồi nói: “Sao cậu lại… Sao… Lại mạnh như thế?”.

Lúc Lâm Ẩn lên tiếng, ông ta đã đề phòng có người ra tay, nhưng không ngờ thanh niên trước mắt này lại khiến ông ta bị thương nghiêm trọng, không có năng lực phản kháng chỉ bằng một chữ thôi.

Thực lực của cậu ta mạnh đến mức nào?

Lẽ nào cậu ta đúng thật là Lâm Ẩn sao, chỉ có Lâm Ẩn mới bước lên trên bảng Thiên khi vẫn còn trẻ như thế.

“Do các người quá yếu đuối mà thôi!”.

Lâm Ẩn nói hờ hững, anh quay mặt sang nhìn Hàn Sơn.

Hàn Sơn Tán Nhân và học trò của ông ta thấy Lâm Ẩn nhìn mình chăm chú, bọn họ nhấp nhổm ngồi không yên, chỉ sợ khiến Lâm Ẩn không vui, đến một chiêu của Lâm Ẩn mà Lưu Vân Chân Nhân cũng không đỡ nổi, ông ta ra tay cũng chỉ như không thôi.

“Cậu Lưu, chỉ vì chúng tôi bị kẻ khác mê hoặc nên mới đến tìm cô Lâm tìm bí quyết Lang Gia, chỉ cần cậu ta cho tôi một mạng, chắc chắn chúng tôi sẽ làm trâu làm chó báo đáp cậu Lâm!”.

Hàn Sơn Tán Nhân là một người cứng được cũng mềm được, ông ta chắp tay với Lâm Ẩn, giọng nói đầy vẻ nịnh nọt, không hề có cốt cách của kẻ mạnh lên đến bảng Thiên chút nào.

Lâm Ẩn lắc đầu, bây giờ ánh mắt anh thoáng có vẻ lạnh lùng, lúc đám người Hàn Sơn Tán Nhân và Lâm Ẩn chạm phải mắt nhau, bọn họ chỉ cảm thấy như thể có vị thần cúi đầu nhìn xuống mình, còn bản thân họ chỉ giống như con kiến vậy.

Làn sóng vô hình đè lên người bọn họ, khiến cho bọn họ lần lượt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Ẩn.

“Nếu như muốn làm chó thì quỳ xuống nói chuyện đi!”, Lâm Ẩn nói hờ hững.

“Cái gì?”.

Trong lúc nhất thời, đám người Hàn Sơn Tán Nhân chưa tỉnh táo lại ngay, sau khi ông ta thăng cấp lên bảng Thiên, có ai dám bắt ông ta quỳ xuống bao giờ đâu kia chứ, hơn nữa ông ta là kẻ mạnh lên đến bảng Thiên, cho dù có tự nguyện dựa dẫm vào Lâm Ẩn thì chẳng phải Lâm Ẩn nên lấy lễ đối đãi sao?

“Quỳ xuống nói chuyện!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sắc sảo, áp lực vô hình đè nặng xuống thân người bọn họ.

“Bộp!”.

“Bịch!”.

Hàn Sơn và học trò của ông ta quỳ sụp xuống đất như thể có hòn đá vạn cân đè trên người, đầu bọn họ dán trên mặt đất.

Lưu Vân Chân Nhân càng nhếch nhác hơn nữa, vốn dĩ lão ta đã bị thương nặng nề, còn bị thần niệm của Lâm Ẩn đè lên người, khiến cho lão ta ngã mạnh xuống mặt đất, đầu gối và đầu tuôn máu.

Mạnh quá, đây là uy thế của Lâm Ẩn sao?

Hàn Sơn và học trò của mình đều run rẩy, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nghĩ đến việc có người mạnh mẽ như thế này, thân là học trò của Hàn Sơn Tán Nhân, những người nắm quyền trong các gia tộc khác cũng phải lấy lễ tiếp đón bọn họ.

Nhưng trong mắt Lâm Ẩn, dường như bọn họ không khác nào con kiến cả.

Hàn Sơn lại càng hoảng hốt hơn, lúc chưa gặp Lâm Ẩn, bọn họ chỉ có thể cảm thán thực lực của Lâm Ẩn thông qua tư liệu, nhưng sau khi gặp tận mặt mới thật sự sợ hãi từ tận đáy lòng,

Sao ông ta lại bị ma xui quỷ khiến, nghĩ đến chuyện đi gây phiền phức cho vợ của Lâm Ẩn kia chứ!

Bây giờ sát thần đã trở về rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui