Chàng Rể Cực Phẩm

Khi Lâm Ẩn thở dài thì có một thanh niên trạc tuổi Lâm Ẩn bước đến rồi trầm giọng hỏi: "Người anh em, cậu cũng thích Vũ Tinh sao?".

“Không”, Lâm Ẩn thờ ơ nói, anh chưa bao giờ nghe nói về Vũ Tinh.

"Đừng giả vờ nữa!".

Cậu thanh niên khinh thường nhìn Lâm Ẩn rồi nói: "Ở Nhạn Bắc người thích Vũ Tinh nhiều lắm, cậu thừa nhận cũng không mất mặt đâu".

"Tôi chỉ không ngờ rằng cuối cùng Vũ Tinh sẽ chọn Thượng Quan Thuần mà thôi. Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!", cậu thanh niên thở dài lắc đầu nói.

“Này, mấy người có phải tới tham dự hôn lễ không, đây là nhà Thượng Quan, không phải chỗ cậu có thể lắm mồm đâu!”, một người đàn ông trung niên ăn mặc giống như quản gia nhìn Lâm Ẩn và cậu thanh niên đang đứng ở cửa.

“Đúng là đến đây tham dự lễ cưới, đúng thế”, cậu thanh niên vội vàng nói.

Sau đó thì cậu ta kéo Lâm Ẩn chuẩn bị đi về phía trong sân.

"Dừng lại, thiệp mời đâu?".

Quản gia vươn tay ngăn bọn họ lại, ông ta khinh thường hỏi.

"Có, có đây!".

Cậu thanh niên vội vàng lấy ra một tấm thiệp mời, quản gia nhận lấy liếc mắt một cái rồi đưa cho người bảo vệ bên cạnh, ông ta khinh thường nói:

"Hóa ra cậu là Trần Phong!".

Bảo vệ vừa nói xong thì những người xung quanh đều nhìn sang, bọn họ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Trần Phong là con trai trưởng của nhà họ Trần ở Nhạn Bắc, nhưng nhà họ Trần không thể so với nhà họ Chu được, huống chi là nhà họ Thượng Quan chứ, cho nên Chu Vũ Tinh luôn coi thường Trần Phong, nhưng Trần Phong vẫn cảm thấy vui vẻ.

"Vào đi!".

Quản gia cũng cười nói, ngay cả ông ta cũng biết việc Trần Phong đeo bám Chu Vũ Tinh, nhưng một cô gái như Chu Vũ tinh làm sao có thể coi trọng Trần Phong được chứ?

Vì vậy tất cả đều coi Trần Phong như một trò hề.

Khi Lâm Ẩn và Trần Phong chuẩn bị bước vào sân thì quản gia đưa tay ngăn Lâm Ẩn lại, ông ta thờ ơ nói: "Cậu ta có thiệp mời, nhưng cậu còn chưa cho tôi xem thiệp đâu. Cậu nghĩ nhà họ Thương Quan ai muốn vào là vào được hả?".

“Quản gia Tống, cậu ấy là bạn tôi, cậu ấy đi cùng tôi!”, Trần Phong cười nói.

“Cậu là cái thá gì chứ?”, quản gia Tống liếc nhìn Trần Phong rồi lạnh lùng nói.

"Nếu không phải cô Vũ Tinh mở miệng, thì cậu nghĩ với thực lực của nhà họ Trần cậu thì có thể nhận được thiệp mời hả?".

Trần Phong trầm mặc một hồi, cậu ta nhìn Lâm Ẩn nói: "Người anh em, thiệp mời của cậu đâu, mau lấy ra đi!".

Nhà họ Thượng Quan không phải hiền lành gì, nếu Lâm Ẩn không có thiệp mời thì quản gia Tống chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lâm Ẩn đâu.

“Tôi không có thiệp mời!”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.

"Không có!".

Quản gia Tống cười gằn, ông ta lạnh lùng nói: "Vậy nghĩa là đến gây chuyện đúng không? Cậu nghĩ nhà Thương Quan tôi dễ bị bắt nạt như vậy hả?".

"Nhà họ Thượng Quan không dễ bắt nạt sao?".

Trong đáy mắt Lâm Ẩn xuất hiện vẻ khinh thường, anh bình tĩnh nói: "Bảo Thượng Quan Thu ra đây gặp tôi!".

Quản gia Tống nhìn Lâm Ẩn với vẻ tức giận, ông ta lạnh lùng nói:

"Ha ha!".

"Thật sự dám đến nhà Thượng Quan tôi để gây chuyện, đúng là gan to bằng trời!".

"Người đâu, đánh chết cậu ta cho tôi, sau đó thì kéo ra sân sau cho chó ăn!".

Quản gia Tống phất tay, mười mấy bảo vệ cường tráng xông lên bao vây Lâm Ẩn.

"Thằng nhóc này thật can đảm, ngay cả nhà họ Thượng Quan cũng dám động vào!".

"Ôi, can đảm thì có ích gì, cậu ta chết chắc rồi!".

Những người đến dự đám cưới bước sang một bên, bọn họ nhìn Lâm Ẩn với vẻ thương hại.

Trần Phong cũng ngây người nhìn Lâm Ẩn, không ngờ thanh niên đẹp trai này lại dám xúc phạm chủ nhà Thượng Quan. Ở Nhạn Bắc, Thượng Quan Thu chính là thần, không ai có thể nguyên vẹn bước ra khỏi Nhạn Bắc sau khi đắc tội với nhà Thượng Quan.

"Xông lên!".

Sau khi quản gia Tống hô lên một tiếng thì mười mấy bảo vệ vội vã lao về phía Lâm Ẩn.

"Bộp!".

Trước khi những người xung quanh kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra thì đám bảo vệ xông lên đã ngã xuống đất rồi rên rỉ không ngừng, trong khi Lâm Ẩn vẫn đứng nguyên đó.

“Chuyện gì vậy!”, quản gia Tống nuốt nước bọt, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh hãi.

Ông ta có thể trở thành quản gia bên ngoài của nhà họ Thượng Quan thì cũng phải có chút võ công, là một cao thủ bảng Nhân, vậy mà ông ta không kịp nhìn thấy gì thì đám bảo vệ này đã nằm rạp hết xuống đất rồi.

"Không biết cao thủ nơi nào vừa ra tay? Hôm nay là ngày vui của nhà họ Thượng Quan, không biết có thể xuất hiện uống chén rượu không?".

Quản giá Tống cố gắng bình tĩnh lại, ông ta chắp tay rồi nói.

Xung quanh không có phản ứng gì, Lâm Ẩn nhìn quản gia Tống rồi cười nhạt nói: "Hiện giờ tôi có thể đi vào chưa?".

Quản gia Tống vô cùng xấu hổ, ông ta không biết quan hệ giữa người thanh niên trước mặt và cao thủ vừa ra tay là gì, ông ta không dám ngăn cản Lâm Ẩn, nên nhất thời có chút xấu hổ.

Trần Phong cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, cậu ta ở Nhạn Bắc nên cũng biết một số thứ về giới lánh đời, nhưng nhà họ Thượng Quan không dễ động vào đâu.

“Người anh em, đi thôi, nhà họ Thượng Quan không dễ động vào đâu!”, Trần Phong bước tới bên cạnh Lâm Ẩn rồi nhẹ giọng nói, bây giờ chỉ là quản gia Tống thôi, nếu đám cao thủ của nhà Thương Quan tới thì muốn đi cũng không được đâu”.

"Muốn đi hả?".

Đúng lúc này, một tiếng hét tức giận vang lên từ trong sân của nhà họ Thượng Quan, một thanh niên mặc vest chỉnh tề bước ra, anh ta chửi bới quản gia Tống:

"Ông đúng là đồ vô dụng. Có người dám gây chuyện với nhà họ Thượng Quan mà ông cũng không dám ra tay hả?".

Quản gia Tống không dám cãi lại, ông ta nói nhỏ: "Cậu ba, có người bảo vệ cậu ta, tôi không phải đối thủ của người đó".

"Đồ vô dụng!".

Thượng Quan Bình hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Phía sau cậu ta có người thì làm sao? Chẳng lẽ phía sau ông không có người? Mau chặt đứt chân cậu ta cho tôi, tôi muốn xem người phía sau cậu ta dám tấn công tôi không!".

"Vâng!".

Thấy Thượng Quan Bình nói thế thì ánh mắt quản gia Tống trở nên tàn nhẫn, ông ta đột nhiên giậm chân lao về phía Lâm Ẩn.

"Bộp!".

Chỉ thấy quản gia Tống vừa lao đến gần Lâm Ẩn, ông ta chưa kịp tung nắm đấm thì đã bị bay lộn ngược lại rồi đâm vào tường, cú dập mạnh đến nỗi làm rung chuyển toàn bộ bức tường.

Sắc mặt Thượng Quan Bình thay đổi, anh ta không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi nữa, ánh mắt anh ta nghiêm nghị nhìn Lâm Ẩn rồi nói: "Cậu là ai?".

Quản gia Tống là một cao thủ đỉnh cao của bảng Nhân, kẻ mạnh bình thường trên bảng Địa cũng không thể đánh bại được quản gia Tống chỉ với một đòn như thế, anh ta thậm chí còn không nhìn thấy Lâm Ẩn đã ra tay thế nào.

“Anh không xứng biết tên tôi!”, Lâm Ẩn chắp tay, anh thản nhiên nói: “Bảo Thượng Quan Phi ra ngoài gặp tôi!.

"Ngạo mạn!".

Khuôn mặt bình tĩnh của Thượng Quan Bình đỏ bừng, phải biết đây là cổng nhà họ Thượng Quan, tên thanh niên trước mặt này lại dám ngạo mạo như thế, dám yêu cầu chủ nhà họ Thượng Quan đi ra gặp cậu ta.

"Nhóc con, cậu ăn gan hùm hả? Dám làm loạn trước đám cưới tôi? Chồng à, mau bảo trưởng bối trong gia tộc ra xử lý tên nhóc kiêu ngạo này đi!".

Chu Vũ Tinh mặc trang phục cô dâu bước ra khỏi sân, cô ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ tức giận, cô ta vất vả lắm mới gả được cho nhà họ Thượng Quan, hôm nay lại có người dám gây chuyện ở lễ cưới của cô ta, đúng là tự tìm chết!

"Vũ Tinh, đừng mà, anh ấy là bạn của tôi!".

Trần Phong vội vàng đến bên cạnh Chu Vũ Tinh cầu xin, Lâm Ẩn chắc chắn sẽ không thể sống sót nếu trưởng lão nhà họ Thượng Quan ra tay.

"Trần Phong, anh cũng không tự đái một bãi mà soi xem mình là cái thá gì!".

Chu Vũ Tinh liếc nhìn Trần Phong với vẻ khinh thường, cô ta nói:

"Tôi thấy cậu ta chính là người anh tìm tới để gây chuyện đúng không? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui