Chàng Rể Cực Phẩm

Lâm Ẩn dùng thần giác nhìn lại, trong cơ thể người này loáng thoảng tản ra từng đợt ánh sáng năm màu.

Đương nhiên ánh sáng này không phải ánh sáng thật sự, mà chỉ tồn tại trong thế giới thần giác. Nếu không phải đều là người trong Thần cảnh, thì không thể nhìn thấy ánh sáng trên người đàn ông tóc trắng này.

Ánh mắt Lâm Ẩn cũng thoáng trở nên hơi nghiêm nghị, những thiên sứ gặp phải trong thế giới ngầm phương Tây không thể so sánh được với thực lực của người này, đây là một vị cao thủ Thần cảnh thật sự.

Cũng là vị cao thủ Thần cảnh duy nhất Lâm Ẩn gặp được ngoài người tuyết già.

“Các hạ là ai? Vì sao phải đối đầu với Long phủ chúng tôi!”.

Lâm Ẩn nhìn người đàn ông tóc trắng, chậm rãi mở miệng.

Người đàn ông tóc trắng lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi là ai cậu còn chưa xứng biết được, bây giờ cậu chỉ cần giao ra chìa khóa mở cửa là được. Tôi chỉ lấy hai thứ ở bên trong, những thứ khác đều là của cậu”.

Ngay sau đó, người đàn ông tóc trắng chỉ đám ngài Cố, tiếp tục nói: “Sau khi tôi lấy được đồ, những tên phản đồ của Long phủ này cậu muốn xứ lý thế nào cũng được, tôi sẽ không nhúng tay vào!”.

“Anh Bạch, anh...”.

Ngài Cố để lộ vẻ mặt kinh hãi, lão ta không ngờ người đàn ông tóc trắng này lại qua cầu rút ván, trước đó gã không hề nói như vậy.

“Câm miệng!”.

Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh một tiếng, cơ thể ngài Cố lại giống như bị sét đánh, khóe miệng trào máu tươi. Cho dù bây giờ lão ta đã bước được nửa bước tới ngưỡng cao thủ Thần cảnh, những ngay cả phản kháng người đàn ông tóc trắng cũng không làm được.

“Suy nghĩ thế nào rồi?”.

Người đàn ông tóc trắng híp mắt nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cậu còn không mở cửa đá ra, vậy người chết sẽ không phải một người, người cậu mang đến, thậm chí cả người nhà cũng sẽ chịu hành hạ bởi vì quyết định của cậu!”.

Lâm Ẩn nhìn người đàn ông tóc trắng, đột nhiên bật cười, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng không biết anh lấy tự tin từ đâu, nhưng muốn tôi mở cửa đá ra cũng không phải không được. Tôi chỉ muốn hỏi sư phụ của tôi đang ở đâu, có phải các người đã giết sư phụ tôi hay không?”.

“Sư phụ cậu không có chìa khóa, đương nhiên chẳng có tác dụng gì, vô dụng thì tất nhiên không có giá trị tồn tại!”, người đàn ông tóc trắng đã hơi mất kiên nhẫn. Gã có thân phận tôn quý, nếu không phải vì bảo vật bí mật của Long phủ, gã sẽ không tới chỗ này. Gã tới Long Đảo mấy năm, những đối thủ của gã đã không biết trở thành thế nào rồi!

Thanh Long mang vẻ mặt bi thương, tuy rằng sớm có dự cảm phủ quân tiền nhiệm đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ nghe người đàn ông tóc trắng chính miệng thừa nhận, trong lòng vẫn hơi khó chịu!

“Nếu anh đã giết thầy tôi, dựa vào cái gì còn dám đứng trước mặt tôi!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn cũng lạnh đi, cơ thể anh đột nhiên lao về phía người đàn ông tóc trắng, người phía sau người đàn ông tóc trắng chỉ cảm thấy hơi thở cứng lại, thậm chí bọn họ còn ông động đậy được nửa ngón tay. Trên người Lâm Ẩn phảng phất như có một loại ma lực, đè chặt linh hồn con người, khiến người ta vô cùng sợ hãi!

“Thần hình hợp nhất, động như quỷ thần!”, ngài Cố nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt tuyệt vọng. Lúc này, lão ta đã hiểu sự chênh lệnh giữa cao thủ mới bước nửa bước vào Thần cảnh và cao thủ Thần cảnh lớn đến thế nào. Chỉ mới bị khí thế của Lâm Ẩn bao phủ, lão ta đã chỉ có thể nhúc nhích được một chút.

Kẻ yếu giết người, kẻ mạnh đoạt hồn!

Lúc này, lão ta mới hiểu được, thì ra Lâm Ẩn chưa đốc toàn lực ở thế giới ngầm phương Tây.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”.

Sắc mặt của người đàn ông tóc trắng trở nên xấu đi, nếu không phải lần này tới đây không dẫn theo vệ sĩ, đâu tới lượt một cao thủ Thần cảnh giễu võ dương oai trước mặt gã.

Tuy rằng Lâm Ẩn đánh tới cũng có mấy phần khí thế của cao thủ, nhưng trong mắt gã thật sự chẳng có gì ghê gớm cả!

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Người đàn ông tóc trắng giẫm xuống đất mượn lực bay lên không trung, trong nháy mắt đã đấu với Lâm Ẩn mấy trăm chiêu. Hai người đều không vận dụng cương khí, chỉ dùng những chiêu thức sát phạt trực tiếp nhất.

Trong nháy mắt hai cao thủ giao đấu, áp lực của khí cơ yếu đi, đám người Thanh Long ngài Cố đã có thể cử động, vội vàng lao ra xa. Tuy rằng hai cao thủ giao đấu không có động tĩnh gì, nhưng mỗi quyền đều giống như đánh vào linh hồn bọn họ, một số cao thủ có tu vi võ đạo thấp hơn một chút lúc này đã dính chưởng bị thương.

“Quyền Ý Đoạt Hồn!”.

“Là Quyền Ý Đoạt Hồn!”.

Ba người ông Tiền, Thnah Long và Hoàng Long lui ra hơn năm trăm mét, vẻ mặt cụ Tiền vô cùng kinh hãi.

“Có ý gì?”.

Thanh Long và Hoàng Long dường như cùng mở miệng hỏi.

Cụ Tiền nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến trong trận không chớp mắt, nhẹ giọng giải thích nói: “Tôi cũng biết được từ trong một quyển sách bố tôi để lại, trước khi người luyện võ tu luyện đến Thần cảnh chủ yếu là rèn luyện chân nguyên trong cơ thể, nhưng sau khi đột phá Thần cảnh, sẽ phải thoát khỏi con đường võ đạo, ngưng luyện ý chí võ đạo của mình.

Cụ Tiền thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

“Chỉ là không ngờ cậu Ẩn và người đàn ông tóc trắng này đều còn trẻ như vậy đã tới cảnh giới như vậy!”.

Những người có thực lực kém hơn một chút xem Lâm Ẩn giao đấu với người đàn ông tóc trắng đều thấy mơ hồ vô vị. Thanh Long và Hoàng Long cũng mù mờ cái hiểu cái không, tuy rằng đã nghe cụ Tiền giải thích, nhưng không hiểu vẫn là không hiểu.

Chỉ có cụ Tiền và ngài Cố vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thực lực của Lâm Ẩn và người đàn ông tóc trắng quá mạnh, đổi thành hai người lên đấu với một trong hai người, có lẽ một quyền bình thường của hai người kia cũng không tiếp nổi.

Trong trận.

Người đang ông tóc trắng cau mày, gã không ngờ một Lâm Ẩn nhỏ nhỏ lại có thể kiên trì lâu như vậy trong tay gã, thậm chí không hề rơi vào thế yếu. Tuy rằng đây chỉ là thử tấn công, nhưng điều này đối với gã mà nói, thật sự vô cùng nhục nhã!

“Lâm Ẩn, đây là cậu tìm chết! Nếu không phải muốn giữ cậu lại mở cửa, cậu đã chết từ lâu rồi!”.

Người đàn ông tóc trắng trở nên thâm trầm, đột nhiên đánh một quyền về phía Lâm Ẩn.

Uỳnh!

Một làn sóng dao động vô hình bùng ra trong không trung.

“Hừ!”.

Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, cũng chợt đánh ra một chưởng, vừa rồi người đàn ông tóc trắng này không dốc toàn lực, anh đương nhiên cũng vậy.

Uỳnh!

Hai nguồn sức mạnh vô hình khổng lồ va chạm trong không trung, Lâm Ẩn lùi về sau một bước mới đứng vững lại được, mà người đàn ông tóc trắng cũng lùi lại hai bước, sắc mặt hơi đỏ lên, hiển nhiên đã trúng chiêu.

“Xong rồi, mau lui lại!”.

Cụ Tiền lên tiếng cảnh báo, thoáng cái đã lùi lại cả cây số, Thanh Long và Hoàng Long cũng theo sát sau đó. Nhưng người của ngài Cố lại không may mắn như vậy, mười mấy người không kịp rút lui khỏi phạm vi cả cây số, đều bị một sức mạnh vô hình làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng, ngay cả tiếng kêu rên thảm thiết cũng không kịp phát ra mà đã ngã xuống đất.

Những người khác may mắn sống sót cũng mang vẻ mặt vô cùng sợ hãi, đứng quan sát ở một nơi rất xa, thậm chí có người còn chạy thẳng ra bờ biển không dám quay đầu lại.

“Hay, hay, hay lắm!”.

“Lâm Ẩn, tôi đã xem thường cậu rồi, quả nhiên không hổ là truyền nhân của Long phủ, tuy rằng bây giờ Long phủ đã xuống dốc, không ngờ thực lực của cậu lại không yếu hơn người của dòng chính trong gia tộc chúng tôi. Vừa rồi là tôi khinh thường cậu, nhưng bây giờ sẽ không thế nữa!”.

Nói đoạn, một dải cầu vồng đen kịt xuyên thấu đất trời đột nhiên xuất hiện trên đầu người đàn ông tóc trắng, xoay một vòng trên không trung, khi vút lên cao liền đổi hướng, lao thẳng về phía Lâm Âm với sát khí cuồn cuộn.

Sát khí còn chưa tới, sóng nhiệt đã ùn ùn cuộn tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui