Chàng Rể Cực Phẩm

Điền Thanh và khách khanh nhà họ Bạch đều tan thành mây khói dưới một chiêu kiếm này, giữa không trung đã chẳng còn nhìn thấy bóng hình của hai người bọn họ đâu nữa rồi.

Lặng ngắt như tờ.

Cho dù là Lăng Chiến đã đến Thần cảnh hay là đám người tập võ nhà họ Lăng, ai cũng đều trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh này. Ngay cả Lăng Sương có lòng tin vô bờ với Lâm Ẩn cũng không ngờ rằng, hai người kia đến cả cha mình cũng không phải là đối thủ, vậy mà lại chẳng đỡ nổi lấy một chiêu kiếm của Lâm Ẩn.

"Chuyện này... Chuyện này...!".

Trong chốc lát Lăng Chiến không sao nói thành lời được, nhà họ Điền ở ngay trấn bên nhà họ Lăng, Điền Thanh đã tranh giành cấu xé với ông ấy đã nhiều năm, không ngờ hôm nay lại tan thành tro bụi trước một chiêu kiếm của người trẻ tuổi này.

"Mạnh quá, không hổ là Lâm Ẩn!".

Lăng Sương nhìn bóng người giữa không tủng kia với vẻ mặt sùng bái.

Thế hệ trẻ của nhà họ Lăng cũng vô cùng hăng phấn, chỉ có một vài trưởng bối lớn tuổi là lộ vẻ âm trầm, hoàn toàn không có niềm vui khi giành thắng lợi.

Lâm Ẩn chậm rãi đáp xuống mặt đất, nhìn Lăng Ngọc Sơn đang ú ớ không nói ra lời, hoàn toàn không còn bộ dáng vừa từ trong rừng ra khi nãy. Lúc ấy anh ta cho rằng Lâm Ẩn chỉ là một Thần cảnh bình thường, thế mà bây giờ cao thủ Thần cảnh hậu kỳ cũng không tiếp được một chiêu kiếm của Lâm Ẩn, anh ta thật sự không dám tưởng tượng Lâm Ẩn mạnh đến mức nào.

"Cậu Ẩn, kính xin cậu dành chút thời gian nói chuyện!".

Lăng Chiến nhìn Lâm Ẩn rồi nói, thấy Lâm Ẩn gật đầu thì lập tức quay sang những người khác trong nhà họ Lăng bảo: "Mọi người lui ra hết, nên làm gì thì làm đi".

"Vâng!".

Lăng Chiến là cao thủ Thần cảnh duy nhất trong gia tộc, rất có địa vị ở nhà họ Lăng, thế nên mọi người không dám vây xem, đều xoay người rời đi.

Lăng Chiến dẫn Lâm Ẩn đi tới phòng khách, rồi bỗng quỳ thẳng xuống trước mặt Lâm Ẩn nói: "Kính xin cậu Ẩn cứu lấy nhà họ Lăng chúng tôi!".

Lăng Chiến biết tin tức Lâm Ẩn chém giết khách khanh nhà họ Bạch chẳng mấy chốc sẽ truyền đi, nếu nhà họ Bạch phái người đến đây thì nhà họ Lăng của ông ấy chắc chắn không có cơ may thoát khỏi kiếp này.

Lâm Ẩn nhíu mày, tất nhiên anh biết Lăng Chiến đang lo điều gì, nhưng chuyến này anh đến là để tu hành, thực lực của nhà họ Lăng quá yếu, anh không thể cứ ở lại đây bảo vệ cho nhà họ Lăng mãi được. Hơn nữa có lẽ Lăng Chiến đã hiểu lầm, anh chẳng qua chỉ có một thân một mình, chẳng phải là người thừa kế của gia tộc lớn nào cả, nếu nhà họ Bạch phái cao thủ đến đây, anh cũng không ngăn được.

"Chủ nhà Lăng, có lẽ ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một tán tu, không phải là đối thủ của nhà họ Bạch", Lâm Ẩn lắc đầu nói.

"Người kia đúng là khách khanh của nhà họ Bạch, nhưng chỉ là ỷ vào có sư huynh làm khách khanh trong gia tộc ấy mới trèo lên được cái chức này, nhà họ Bạch sẽ không gây rắc rối cho nhà họ Lăng chỉ vì ông ta đâu, tôi chỉ là tên sư huynh kia thôi", Lăng Chiến nhìn Lâm Ẩn rồi nhỏ giọng nói.

"Thực lực của sư huynh ông ta như thế nào?", Lâm Ẩn hỏi.

"Có thể đảm nhiệm chức khách khanh nhà họ Bạch, hẳn là đã lên đến Nhân Tiên cảnh!", Lăng Chiến nói nhưng không chắc lắm, nhà họ Bạch là vương tộc, nhà họ Lăng bọn họ căn bản không lọt được vào mắt của nhà họ Bạch.

"Tôi sẽ ở nhà họ Lăng một tháng, sau một tháng tôi sẽ rời đi!", Lâm Ẩn trầm ngâm một chốc rồi nói, có Thiên La đan ở đây, anh có lòng tin sẽ đột phá lên Nhân Tiên cảnh, đối mặt với cao thủ Nhân Tiên cảnh bình thường, chưa chắc anh không có sức để chiến một trận.

"Vậy cảm ơn cậu Ẩn!", trên mặt Lăng Chiến lộ ra vẻ vui mừng, nếu tên sư huynh kia muốn trả thủ, chắc chắn sẽ không chần chừ hơn một tháng, hiện tại Lâm Ẩn là hy vọng duy nhất của nhà họ Lăng ông ấy.

Hơn nữa Lăng Chiến cũng không hề tin việc Lâm Ẩn nói mình chỉ là một tán tu, làm gì có tán tu nào trẻ như thế mà đã có thực lực khủng bố như vậy?

...

Bầu trời bên trong bí cảnh Côn Luân không cao như thế giới ngoài kia.

Mà ngọn núi Côn Khư cách trấn Thanh Dương mấy vạn dọng lại cao vút trong mây, như nối liền đất trời.

Mấy thế lực lớn đỉnh cao trong bí cảnh Côn Luân đều ở trên núi, trải qua hơn trăm năm phát triển, bốn hoàng tộc và tám vương tộc đã thành kẻ thống trị tối cao của bí cảnh Côn Luân.

Trong bí cảnh Côn Luân, không có bất kỳ thế lực nào dám mạo phạm đến mười hai gia tộc này.

Trụ sở nhà họ Bạch ở núi Côn Khư, một người tập võ trung niên đang ngồi trong phòng tu luyện, bỗng nhiên một miếng ngọc thạch trong ngực của ông ta vỡ vụn.

Người tập võ trung niên này nhíu mày lại, lấy miếng ngọc thạnh vỡ vụn ra để lên bàn, đi ra cửa rồi vội chạy về phía trấn Thanh Dương.

...

Lâm Ẩn đã ở lại nhà họ Lăng bảy ngày, lúc này anh đã điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.

Trong mật thất, Lâm Ẩn lấy Thiên La đan ra, cho vào trong miệng.

"Khai!".

Lâm Ẩn chợt quát một tiếng.

Thiên La đan lập tức nổ tung trong cơ thể anh.

Năng lượng tinh thuần vô tận chảy cuộn trong khắp cơ thể anh, tuôn vào cả lục phủ ngũ tạng, từ ngoài nhìn vào, thân thể của anh đã được vô số nguyên khí bọc lấy.

Long Điển Chí Tôn điên cuồng vận chuyển, tận lực hút hết những nguyên khí đất trời tinh khiết này vào trong nó.

"Uỳnh!".

Phía sau Lâm Ẩn xuất hiện một bóng mờ Thần Long, vô số nguyên khí bị bóng mờ Thần Long kia hút vào trong miệng, con Thần Long mờ ảo sau lưng Lâm Ẩn cũng ngày càng cô đọng lại.

Một luồng khí tức mênh mang cổ xưa lấp đầy gian mật thất này.

"Hít!".

Qua hồi lâu, Lâm Ẩn mới dần dần duỗi người ra, chậm rãi đứng dậy.

Anh mở mắt ra, con ngươi đen kịt giống ngôi sao đã tắt, vô cùng sâu thẳm. Lúc này khí tức trên người Lâm Ẩn đã trở nên sâu không lường được.

Lâm Ẩn hơi thôi thúc chân nguyên trong cơ thể.

"Ầm ầm!".

Một loại chân nguyên như sông dài biển cả cuồn cuộn dâng lên từ trong cơ thể anh, trong hư không xuất hiện một luồng nguyên khí như thuỷ triều, mà dòng thủy triều này vỗ vào vách tường, vang lên từng tiếng ong ong, mật thất bắt đầu rung chuyển.

Mật thất có trận pháp gia trì này của nhà họ Lăng còn hơi không chịu nổi chân nguyên mênh mông của Lâm Ẩn.

"Cuối cùng đã tới nửa bước Nhân Tiên cảnh rồi, không hổ là bí cảnh Côn Luân, nguyên khí đất trời nhiều hơn bên ngoài nhiều lắm!".

Vốn Thiên La đan anh định đời khi nào lên Nhân Tiên cảnh dùng trước, nhưng địch mạch không biết lúc nào đến, bấy giờ có thêm một phần thực lực mạnh mẽ tăng cường là tốt rồi.

Thực lực càng mạnh thì họ càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Long Điển Chí Tôn và trong kinh Tọa Vong, lúc này anh cũng như khi đối diện với cao thủ Nhân Tiên cảnh chân chính, anh cũng có tự tin chiến một trận.

Nhân Tiên!

Là một bước nhảy vọt trong sinh mệnh, có bản chất khác nhau với người thường, Nhân Tiên cảnh có thể sống đến ba trăm năm, nếu không người mấy thế lực mới ra tay, sống đến ba trăm năm mươi tuổi cũng không thành vấn đề.

Đạt đến cảnh giới tiên nhân, cho dù không ăn không uống cũng sống được vài chục năm thi không có ai cả.

"Hít!".

Theo mỗi lần Lâm Ẩn hít thở sâu, toàn bộ nguyên khí đất trời trong trấn Thanh Dương đều tụ hết lên một chỗ mật thất nơi Lâm Ẩn đang ngồi.

Lấy mật thất làm mốc, một cái phễu nguyên khí to lớn bỗng chốc được hình thành.

"Nhân Tiên!".

Lăng Chiến ngẩng đầu nhìn cái phễu kia, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ấy đã gặp phải cảnh tượng này trong ghi chép của điển tịch gia tộc, đây rõ ràng là dấu hiệu đột phá Nhân Tiên.

"Không ngờ lại xuất hiện một Nhân Tiên trẻ tuổi như vậy, cho dù là dòng chính của vương tộc cũng không làm được đâu!".

Lăng Chiến như đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui