Chàng Rể Cực Phẩm

Từng giây từng phút trôi qua, số người tụ tập trước bí cảnh Địa Tiên càng lúc càng nhiều, phải khoảng mấy trăm người. Trong số đó cao thủ thuộc Thần Cảnh có hơn một trăm người, thậm chí còn có bốn cao thủ đã tiến nửa bước vào Tiên Cảnh cùng và Lang Vương.

Năm cao thủ đứng trước cửa hang động. Một ông lão tóc bạc phơ đứng nhìn đám người dày đặc xung quanh, ông ta nhíu mày nhìn về phía bốn kia rồi thấp giọng nói:

"Mọi người không cảm thấy xung quanh có quá nhiều người sao? Hang động này đã mở ra chín lần, tôi cũng đã thăm dò trong động rồi, đây đã là lần thứ mười mở cửa, có thể không có nhiều thứ tốt đâu".

Những người khác nhìn nhau, Lang Vương lên tiếng trước: "Tôi cũng nghĩ rằng chúng ta nên dọn dẹp nhóm người này trước đã".

"Đúng thế!".

"Được!".

"Mau ra tay thôi!".

Những người đứng ở bên cạnh năm người đó giật mình, bọn họ theo bản năng lùi về phía sau.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Năm cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh này có tốc độ vô cùng nhanh, năm người cùng nhau ra tay. Trong nháy mắt có mười cao thủ Thần Cảnh mất mạng.

"Mọi người cùng nhau ra tay đi, tôi không tin năm người họ sẽ là đối thủ của chúng ta".

Có người không cam lòng hét lên, chuyến đi này bọn họ vì muốn thăm dò bí cảnh Địa Tiên kia, vì thế bọn họ không muốn cứ thế rời đi.

"Đúng rồi. Cùng nhau xông lên!"

"Đánh chết bọn họ!".

Các cao thủ Thần Cảnh vốn đã muốn rút lui, thế nhưng bây giờ lại hướng về phía năm cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh kia.

"Ầm!".

"Ầm!".

"Ầm!".

Nhưng tiếc rằng khoảng cách giữa Thần Cảnh và cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh vẫn có chênh lệch lớn. Cuối cùng cao thủ Thần Cảnh cũng không đỡ được một chiêu của cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh, bọn họ nhanh chóng mất mạng.

"Chạy đi!".

"Mau chạy thôi!".

Mọi người nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, nếu so sánh với bí cảnh Địa Tiên thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Năm cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh kia chia nhau ra, mỗi người đuổi theo hướng những người sợ hãi bỏ chạy. Bọn họ sợ lúc cửa hang động mở ra đám người đó vẫn còn nghĩ tới chuyện đục nước béo cò.

Nhìn hai người không hề né tránh trước mặt, ánh mắt Lang Vương lộ vẻ tàn nhẫn, một trong hai người thanh niên đứng đó có một người là nữ giả nam đã bị dọa sợ tới choáng váng.

"Mau chết đi!".

Lang Vương quát lớn, con sói ông ta ngồi trên kia lập tức há to miệng, nó nhanh chóng cắm xé về phía Lâm Ẩn.

"Ầm!".

Lâm Ẩn búng tay thẳng vào trán con sói kia, con sói đó nhanh chóng bị văng ra khoảng mười mấy mét.

"Cút ra kia, đừng có quấy rầy tôi!".

Lâm Ẩn lạnh lùng lên tiếng.

Tiểu Tuyết nhìn Lâm Ẩn một cái, ánh mắt cô ta nhanh chóng xuất hiện vẻ tò mò, rõ ràng tuổi tác của anh cũng không lớn lắm, thế nhưng lại có thực lực mạnh như thế. Chỉ có những thiên tài đứng đầu ở bí cảnh Côn Luân mới có được thực lực như thế ở tầm tuổi này.

Ánh mắt Lang Vương nhìn Lâm Ẩn cũng có chút thay đổi, điều Lâm Ẩn làm vừa rồi mặc dù khá bất ngờ, thế nhưng cũng chưa chạm tới giới hạn của ông ta.

"Tên nhóc, cậu muốn chết hả!".

Con sói xám vừa rồi bị búng văng ra xa lúc này đang giận dữ tru lên một tiếng, chẳng qua nó cũng chỉ là một con vật, mặc dù thực lực nó vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không có chút trí khôn nào. Hành động vừa rồi của Lâm Ẩn đã khiến nó bị thương nhẹ, nó thấy chủ nhân ra lệnh thì cũng không nhịn được nhanh chóng há miệng cắn về phía Lâm Ẩn.

"Xẹt!".

Một thanh kiếm sáng chói nhanh chóng bắn ra từ giữa các ngón tay Lâm Ẩn, nó nhanh chóng chém thẳng về phía con sói.

Một chiếc đầu sói nhanh chóng lăn trên mặt đất, cơ thể to lớn của nó cũng theo quán tính đụng mạnh vào cây đại thụ. Con sói này có thực lực hậu kỳ Thần Cảnh, vậy mà lại bị thanh kiếm của Lâm Ẩn chém chết.

Các cao thủ thấy cảnh tượng này thì trong lòng ai nấu đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ không dám tin nhìn Lâm Ẩn.

Uy danh của Lang Vương một nửa là nhờ con sói này, nếu không có sự trợ giúp của con sói này thì với thực lực của Lang Vương làm sao có thể ngang hàng với các cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh kia được chứ?

Lúc này trên mặt Lâm Ẩn nở nụ cười rạng rỡ, anh nhìn về phía Lang Vương rồi nói: "Vừa rồi ông nói rằng tôi tự tìm chết đúng không?".

"Không không không, tôi nói sai rồi, xin cậu tha mạng cho tôi!".

Lang Vương sợ tới mức hết hồn, ông ta liên tục cúi đầu xin tha.

Ông ta đã từng đánh nhau với các cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh, ông ta ỷ vào sự bảo vệ của con sói kia, cộng thêm một số bí pháp nên có thể giao đấu với đám cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh kia hàng trăm chiêu mà không hề hấn gì, nhưng bây giờ con sói của ông ta lại không đỡ nổi một chiêu của cậu thanh niên này.

"Chó sói của ông muốn cắn tôi? Ông có ý kiến gì về việc tôi giết nó không?".

Lâm Ẩn đứng chắp tay, anh lạnh lùng nhìn về phía Lang Vương.

"Không, không có ý kiến gì cả. Đây đều là do con súc sinh này muốn chết, cậu giết nó rất đúng!", Lang Vương quỳ xuống đất, ông ta không ngừng cúi đầu xin tha. Mặc dù việc con sói kia chết đi khiến ông ta vô cùng đau lòng, nhưng nếu so với tính mạng của mình thì một con sói có là cái thá gì?

"Vậy tôi muốn vào bí cảnh Địa Tiên này, các người có ý kiến gì không?".

Lâm Ẩn ngẩng đầu nhìn mấy cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh còn lại. Lúc ánh mắt anh quét tới đâu thì những cao thủ Thần Cảnh nhanh chóng cúi đầu, thế nhưng bốn cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh kia lại lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn.

"Xem ra mấy người vẫn chưa phục đúng không?".

Lâm Ẩn lạnh lùng lên tiếng.

"Tên nhóc kia, cậu cùng lắm cũng chỉ là cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh, không lẽ cậu thật sự cho rằng mình có thể đánh bại được chúng tôi sao? Chúng tôi cho phép cậu vào bí cảnh Địa Tiên này cùng chúng tôi, nhưng tốt nhất là cậu đừng có gây chuyện", ông già đứng đầu thấp giọng nói.

"Anh Cao cần gì phải dài dòng với tên này chứ. Tên nhóc này làm việc tàn nhẫn như thế, hay là chúng ta cùng nhau hợp sức đánh bại bắt cậu ta đi!", một người đàn ông trung niêncũng nằm trong số các cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh kia lên tiếng.

Ánh mắt của lão già họ Cao kia trở nên sâu hút, ông ta rõ ràng đã có chút siêu lòng.

Bây giờ bí cảnh Địa Tiên vẫn chưa mở ra, đây chính là cơ hội tốt để đánh bại cậu thanh niên này. Dù sao thì giết chết tên này cũng sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

"Người mặc áo trắng là cụ ông nhà họ Cao, Cao Huyền. Người mặc quần áo đen chính là cụ ông nhà họ Đàm, Đàm Khang. Hai người còn lại đều là những tán tu nổi tiếng gần đây, Phòng Bưu và Thái Ứng, bọn họ đều là cao thủ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh. Anh định làm gì thế? Bọn họ không giống với Lang Vương đâu", Tiểu Tuyết tiến lên, cô ta nói nhỏ vào tai Lâm Ẩn.

Cô ta có thể nhận ra thực lực của Lâm Ẩn cùng lắm cũng chỉ tiến nửa bước vào Nhân Tiên Cảnh, Lâm Ẩn là một người vô cùng bí ẩn, cô ta muốn xem rốt cuộc thì Lâm Ẩn có con át chủ bài gì.

Hơn nữa nếu Lâm Ẩn không có bất kì con át chủ bài nào thì cô ta cũng có thể cứu được Lâm Ẩn.

"Cũng chỉ là một đám tép riu mà thôi!", Lâm Ẩn đứng chắp tay, anh lạnh lùng lên tiếng

"Nhóc con, cậu đúng là kiêu ngạo!".

Trên mặt bốn người kia đều xuất hiện vẻ tức giận, mấy người này ai nấy đều là những nhân vật xưng vương xưng bá, thế mà bây giờ lại bị người khác gọi là đám tép riu, hơn nữa người đó cũng chỉ là một tên thanh niên trẻ tuổi nữa.

"Anh Cao, anh là người lớn tuổi nhất, anh nói xem chúng ta nên xử lý tên nhóc này thế nào?", cụ ông nhà họ Đàm, Đàm Khang lạnh lùng lên tiếng.

Trong tình huống nhà họ Vương không ra mặt thì hai nhà Cao Đàm bọn họ chính là vua một cõi. Từ bao giờ mà bọn họ lại bị một tên nhóc làm nhục như thế chứ?

Cao Huyền trầm ngâm một lúc, ông ta lạnh lùng trả lời:

"Nếu tên nhóc này đã kiêu ngạo như thế, thì chúng ta mau đánh bại cậu ta, sau đó giao cho sư phụ của cậu ta xử lý?".

Nếu không phải vừa rồi Cao Huyền ra tay vô cùng ác độc với mấy cao thủ Thần Cảnh kia, thì có lẽ cũng có người cho rằng ông ta chính là một người lương thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui