Chàng Rể Cực Phẩm

Cổ Nguyên và Chung Huân khinh thường nhìn Chu Quyền.

Chu Quyền không biết thái độ làm người của Tiêu Hổ thế nào, tuy mạnh thật, nhưng trời sinh lạnh nhạt, cũng không thèm quan tâm đến đệ tử.

Hơn nữa thật sự trở thành đệ tử của Tiêu Hổ, ở bên chỗ bọn họ cũng không phải chuyện tốt.



Nửa ngày sau, bọn họ đã đi tới dưới núi Lang Gia.

Tiêu Hổ đi đầu đằng trước, Chu Quyền theo sát phía sau, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Bùi Thanh Y sắc mặt tái nhợt được hậu bối đỡ đi đằng sau, Chu Chiếu và chủ nhà họ Vu đi theo sau lưng Bùi Thanh Y, như đang đề đề phòng Bùi Thanh Y bỏ trốn vậy.

Thật ra cũng là vì sỉ nhục Bùi Thanh Y, bọn họ cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc, trên đường đi luôn ra sức sỉ nhục hắn ta.

Hai con cháu nhà họ Lâm đang giữ cửa nhìn thấy một đám người từ phía xa.

Hai người thầm thấy khó hiểu, bọn họ cũng không nhận được thông báo có người đến thăm mà, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Một người trong đó nhìn thấy Bùi Thanh Y thì càng khó hiểu hơn, vội vàng hỏi: “Anh Bùi, anh sao thế?”.

Bùi Thanh Y cười khổ một tiếng nói: “Thông báo cậu Ẩn có khách quý tới”.

Tuy hắn ta không biết thực lực của Tiêu Hổ thế nào, nhưng cũng biết gã vui giận thất thường, sợ hai hậu bối của nhà họ Lâm đắc tội với Tiêu Hổ, tự nhiên mất mạng.

“Vâng, mời các vị!”.

Hai con cháu của nhà họ Lâm cũng nhìn ra chuyện này có gì đó không đúng, vội vàng nghênh đón mấy người Tiêu Hổ.

“Không tệ, không tệ”.

Tiêu Hổ gật đầu nói: “Hoàn cảnh của núi Lang Gia này tốt đấy, nguyên khí trong thiên địa cũng chỉ kém Côn Luân của chúng ta một phần thôi, nhưng để những người này ở đây thì lãng phí quá!”.

Hai con cháu nhà họ Lâm hơi giận dữ, vừa định nói đã bị Bùi Thanh Y dùng ánh mắt ngăn lại, sau đó hắn ta nhỏ giọng nói: “Nếu tiền bối muốn, không bằng tự mình đi nói với cậu Ẩn, cậu Ẩn thích kết bạn nhất đấy”.

“Ha hả!”.

Tiêu Hổ cười to ra tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn thứ gì còn phải nói à? Nếu Lâm Ẩn biết điều giao vùng đất trù phú này ra, tôi sẽ suy xét đến chuyện dẫn cậu ta vào Côn Luân, nếu không, bị giết chết rồi nơi này vẫn sẽ là của tôi”.

“Đúng vậy, Lâm Ẩn là cái thá gì so với sư phụ của tôi chứ!”, Chu Quyền ở một bên hùa theo.

“Mời tiền bối!”.

Bùi Thanh Y cũng lạnh lùng nói, hắn ta muốn xem lát nữa gặp được cậu Ẩn, Tiêu Hổ còn có thể kiêu ngạo vậy không, hắn ta vẫn rất có lòng tin với Lâm Ẩn.

Hai người của nhà họ Lâm cũng cố nén giận, không nói một lời đi ở phía trước.

Trước khi đến nhà tổ họ Lâm, một vài trưởng lão không bế quan của nhà họ Lâm cũng nhìn ra vấn đề chạy tới.

Lâm Huyền Đồ nặng nề nhìn đám người Tiêu Hổ.

Khoảng thời gian này ông ta đã đột phá lên trên bảng Thiên trung kỳ, tuy trước kia có chút mâu thuẫn với Lâm Ẩn, nhưng sau khi cùng Lâm Ẩn chống lại kẻ thù, mâu thuẫn xem như đã hoá giải được một chút. Sau này thực lực của Lâm Ẩn đột nhiên tăng mạnh, chút suy tính của ông ta cũng mất luôn.

Nhờ vào tài nguyên của Lâm Ẩn, tu vi của ông ta cũng đã đột phá, nhưng bây giờ mấy người Lâm Huyền Diệp đang bế quan, trọng trách quản lý gia tộc lại rơi lên đầu ông ta.

“Không biết mọi người đến nhà họ Lâm của tôi có chuyện gì?”.

Lâm Huyền Đồ chắp tay hỏi Tiêu Hổ, ông ta cũng có thể nhìn ra thực lực của người đàn ông trung niên này sâu không lường được, rất có thể là một võ giả Thần cảnh.

Nhưng nghĩ đến bây giờ trong gia tộc có mấy cao thủ Thần cảnh toạ trấn, lúc này Lâm Ẩn còn đang ở trong đất tổ dạy dỗ đệ tử, ông ta cũng tự tin hơn.

“Kêu Lâm Ẩn lăn ra đây gặp tôi!”.

Tiêu Hổ lạnh nhạt nói.

“Thưa cậu, nhà họ Lâm không phải nơi để cậu ra oai đâu!”.

Lâm Huyền Đồ cũng lạnh lùng lên tiếng.

“Ồn ào!”.

Tiêu Hổ nhíu mày, nhẹ nhàng đánh tới một chưởng.

Lâm Huyền Đồ như gặp phải nguy hiểm chết người, trực giác nói với ông ta dưới một chưởng này, ông ta sẽ chết chắc.

“Ha!”.

“Người nào dám ra oai ở nhà họ Lâm vậy!”.

Velsa xuất hiện bên cạnh Lâm Huyền Diệp, đánh ra một quyền chặn lại.

Ầm!

Velsa liên tục lùi ba bước mới đứng vững được, còn Tiêu Hổ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“Quá yếu!!”.

Tiêu Hổ lắc đầu nói.

“Chỉ với loại Thần cảnh như ông, tôi tiện tay cũng có thể bóp chết, mau kêu Lâm Ẩn lăn ra đây”.

“Xà Vương, mau xuất hiện!”, Velsa nặng nề hô lớn.

Lão ta và Xà Vương theo lệnh bảo vệ nhà họ Lâm, theo một đòn khi nãy, lão ta hoàn toàn không biết được sâu cạn của người đàn ông trung niên trước mắt, chỉ biết mình không phải đối thủ của gã.

“Kêu cái gì mà kêu, không phải đã đến rồi sao?”.

Xà Vương cũng đột nhiên xuất hiện từ phía sau núi, lúc này tay phải của lão đã hồi phục như ban đầu, nhưng không có dị xà nữa, thực lực của lão còn yếu hơn Velsa một phần.

“Chỉ dựa vào hai người các ông cũng muốn ngăn cản tôi ư? Đi chết đi!”.

Tiêu Hổ nói xong thì giơ hai tay đánh ra, trực tiếp bao phủ ba người Xà Vương, Lâm Huyền Đồ và Velsa.

Một luồng chân nguyên vô cùng bá đạo xông tới, sau đó hoá thành hai bàn tay thật lớn vỗ về phía bọn họ.

Velsa và Xà Vương liếc nhìn nhau, quanh người Xà Vương có sương mù đen lập loè, một bộ xương khô kỳ dị lập tức thành hình đỡ lấy một bàn tay.

Velsa cũng đánh ra mười mấy quyền, mười mấy quả đấm màu đỏ đánh về phía bàn tay Tiêu Hổ đánh ra.

Còn Lâm Huyền Diệp thì nhanh chóng lùi về sau, ông ta biết trong trận chiến của những cao thủ Thần cảnh này, ông ta ở lại đây cũng chỉ thêm gánh nặng cho bọn họ thôi.

“Ầm!”.

Mười mấy lực đấm màu đỏ và bộ xương khô được làm từ sương mù đen trực tiếp bị đánh tan, mà hai bàn tay vẫn cứ thế xông tới.

“Sao có thể!”.

Hai người tỏ vẻ hoảng sợ, muốn lùi về sau cũng không kịp nữa rồi.

Nhưng đúng lúc này, một mùi tanh truyền tới, một bóng dáng thật lớn chặn trước mặt bọn họ, chính là Đông Đan đang điều khiển dị xà.

Hai bàn tay chân nguyên khổng lồ đánh lên thân dị xà khiến nó liên tục lùi về sau, đè sập mấy ngôi nhà.

Ánh mắt Đông Đan trở nên nặng nề, với thực lực của ông ta mà đối mặt với người trung niên trước mắt vẫn không nhịn được hơi run rẩy.

“Không tệ không tệ, cuối cùng có một người tạm được đến rồi”.

Trên mặt Tiêu Hổ lộ vẻ điên cuồng, ánh mắt hiếu chiến.

Cổ Nguyên và Chung Huân tỏ vẻ căng thẳng, liên tục lùi lại mấy bước.

“Nhà họ Lâm không phải nơi để cậu gây chuyện!”.

Đông Đan lạnh lùng nói với Tiêu Hổ.

“Tôi muốn con dị xà này của ông, chết đi cho tôi!”.

Tiêu Hổ cười điên cuồng, nhanh chóng tấn công Đông Đan.

“Lùi lại!”.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, kiếm khí vô cùng mạnh mẽ chém ra từ chỗ sâu trong núi Lang Gia.

Nhìn kiếm khí đánh nhanh tới kia, sắc mặt Tiêu Hổ trở nên nặng nề.

“Phá!”.

Gầm lên một tiếng, chuyển động chân nguyên quanh người, một con mãnh hổ màu đỏ thẫm lập tức thành hình, đánh về phía kiếm khí đang rít gào xông đến kia.

“Ầm!”.

Mãnh hổ và kiếm khí đụng vào nhau, mãnh hổ lập tức bị đánh tan, kiếm khí không hề dừng lại chém lên người Tiêu Hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui