Chàng Rể Kỳ Quái


Phía tây thành phố Giang Tư, bên dưới cao ốc của tập đoàn Uyển Như, khuôn viên đã bắt đầu hoàn thành.
Giang Hải ngồi ở trên một tấm đá, gác chéo chân hút thuốc, rất là thích thú.
Nghiệp Gia cung kính đưa thiệp mời lên.
Giang Hải liếc nhìn, ngay sau đó bỏ qua một bên.
"Sinh nhật của anh, tôi dĩ nhiên là phải đi."
Nói dửng dưng một tiếng: "Có điều phải khiến anh thất vọng rồi, tôi sợ là không tặng được quà gì đáng giá."
Giang Hải có quà hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là có thể tham gia hay không mà thôi.
"Anh Giang có thể nể mặt tôi mà tới, đó chính là món quà tốt nhất rồi."
Giang Hải gật đầu một cái, lại nói: "Nếu đã tới rồi, mời anh cùng ăn một bữa cơm, tôi đã nói rồi, đến thành phố Giang Tư, nếu không gây chuyện, đó chính là bạn tôi."
Lúc này, Nam Chiến chậm rãi đi tới.
Giang Hải nói: "Để cho Nam Chiến thay tôi tận một chút lễ nghĩa, anh thấy thế nào."
Nghiệp Gia ngoài mặt thì tỉnh bơ, nhưng trong lòng rất là khiếp sợ.
Nam Chiến, lại đi theo Giang Hải?
Đã từng là tử địch, hôm nay đối diện đứng đây, Lôi đại ca đã chết, ân oán sớm đã cho qua rồi.
Nghiệp Gia nói: "Anh Giang, tôi muốn gặp Thất Hồn một chút."
"Tại sao?"
"Nghe nói Thất Hồn cũng dùng kiếm, muốn đánh một trận."
"Anh không xứng."
Giang Hải là đang nói thật, Nghiệp Gia không có tư cách khiêu chiến với Thất Hồn.
Nghiệp Gia không nói nhiều, lời của Giang Hải, không cần phải bàn cãi, bởi vì anh nói đều là sự thật.
Vốn dĩ, Nghiệp Gia muốn khiêu chiến với Giang Hải, anh ta muốn xem thử, cao thủ chân chính mạnh tới trình độ nào, nhưng không ngờ, tư cách để cho Thất Hồn ra tay cũng không có.
Nghiệp Gia phải thừa nhận, anh ta không làm được như Thất Hồn, chỉ nghe được tiếng kiếm ngân vang, không thấy được thân kiếm.
Giang Hải thở dài một cái, giọng có vẻ phiền muộn: "Hai người các anh, nhiều năm như vậy, cũng đấu đá không ít, nhưng còn chưa đánh qua trận nào nghiêm túc đúng không?"
"Các anh có thể đánh một trận phân cao thấp với nhau, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, sợ là phải đợi đến kiếp sau rồi."
Nam Chiến nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt dần dần trở nên cuồng nhiệt.
"Nam Chiến muốn rửa tay gác kiếm?" Nghiệp Gia hỏi.
Không ai trả lời, không cần nói cũng biết.
Bây giờ Lôi đại ca đã chết, con trai duy nhất cũng nhận được sắp xếp thỏa đáng, lại càng không bị nhà họ Hoàng ở phía bắc khống chế nữa, giờ phút này rời khỏi thế lực ngầm, chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cuộc sống gió tanh mưa máu này, bọn họ đã sớm chán ghét rồi.
Hơn nữa, chỉ có Nam Chiến biết, tiền mà Lôi đại ca để lại, Giang Hải chỉ giữ lại một chút tượng trưng, hơn phân nửa trả lại cho Nam Chiến làm tiền dưỡng lão.
Yên lặng chốc lát, Nghiệp Gia cười, đón lấy ánh mắt của Nam Chiến, chiến ý tràn đầy.
"Đánh một trận sinh tử, được chứ?"
Nghiệp Gia nghiêm túc mở miệng, anh ta đến tận bây giờ, cực ít dùng loại giọng điệu này nói chuyện.
Đánh một trận sinh tử, cũng không phải là đánh đến một chết một sống, mà là dùng hết sức để đánh một trận, thống khoái đánh một trận.
"Hai người các anh, đi xa xa một chút, chớ làm loạn chỗ này của tôi."
Nói xong, Giang Hải đứng dậy, thong thả bước đi, tấm thiệp mời kia, lại thuận tay để nguyên chỗ cũ.
Nghiệp Gia cũng hiểu, nếu Giang Hải muốn đi, Nghiệp Gia không cần mời.
Giang Hải không đi, đem kiệu tám người khiêng đến cũng vô dụng.
Trong đầu Giang Hải lại nghĩ, muộn rồi, đến giờ ăn cơm với vợ rồi, nên ăn món gì ngon đây?
Không bao lâu sau, Nam Chiến đứng ở trước mặt Giang Hải, trên người có mấy vết thương.
"Thắng không?"
"Thua rồi."
Giang Hải bĩu môi: "Vậy anh còn vui cái gì?"
Nam Chiến đây là đang vui vẻ, rất lâu rồi, không được đánh thống khoái như vậy.
"Lời từ biệt cũng không cần nói đâu."
Trong thế giới ngầm, âm mưu là cái gặp nhiều nhất, sinh ly tử biệt cũng xem là bình thường.
Cho dù Giang Hải và Nam Chiến không được coi là bạn bè, nhưng, thứ Giang Hải không thích nhất chính là nói lời từ biệt, hơn nữa còn là vĩnh biệt.
"Nói chuyện của Lôi đại ca cho con trai ông ta nghe."
Nam Chiến đi được mười mấy bước, Giang Hải mới mở miệng.
Anh ta liền dừng bước, chậm rãi gật đầu.
Nhiều năm như vậy, Lôi đại ca biết, kết cục của mình không thể là chết già, nên không nhận con trai, cũng là đang bảo vệ cho con.
Khi còn sống, có thể dùng câu “người trong giang hồ, thân bất do kỷ” để hình dung về Lôi đại ca.
Từ lúc bước chân vào thế lực ngầm, lại muốn rời đi, thật quá khó khăn.
Bên dưới văn phòng, Giang Hải mua chai nước, nhai kẹo cao su, lại dùng nước súc miệng.
Che miệng hà hơi, ngửi ngửi, mới hài lòng gật đầu một cái.
"Vẫn còn mùi." Thất Hồn vẫn dửng dưng nói.
"Thế à?" Giang Hải không quá tự tin, lại ngửi một cái, lại nhét thêm kẹo cao su vào trong miệng.
"Cậu qua của hàng bên kia mua giúp tôi bộ bàn chãi đánh răng..."
Thất Hồn bất đắc dĩ đi, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Đế vương thời khắc này, diễn rất tinh tế hình dáng một gã con rể hèn mọn.

Thân làm Đế vương hùng bá, trùm thiên hạ, đối mặt với Cố Uyển Như, sao lại có bộ dạng như cái thùng bị rò nước thế này.
Bước lên lầu, vừa đi vào phòng làm việc, Cố Uyển Như hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, cô chun chun mũi, sắc mặt cũng nghiêm lại.
Giống như cảnh khuyển, dường như phát hiện đầu mối gì, nhạy bén đánh hơi.
"Anh lại hút thuốc?" Cố Uyển Như mặt lạnh chất vấn.
Giang Hải lập tức cười theo: "Đâu có đâu, anh rất nghe lời vợ mà."
Trước đây, tuy Cố Uyển Như không thích Giang Hải hút thuốc, nhưng cũng không quá để ý.
Gần đây không biết là thế nào, cứ như đột nhiên thay đổi tính tình, chỉ cần trong miệng Giang Hải có mùi thuốc lá, lập tức trở mặt.
Giang Hải cũng từng nghĩ, có phải là do cha mẹ vợ đầu têu không.
Cố Vân Lệ cũng nói hút thuốc không tốt, sẽ không sinh ra được những đứa con ưu tú, Cố Uyển Như, không phải là muốn sinh con với mình chứ?
Sắc mặt Giang Hải cũng theo đó trầm xuống.
"Vợ à, chúng ta cũng nên chỉnh đốn nhân viên công ty một chút, mới vừa rồi, anh thấy có người hút thuốc ở trong hành lang, thật không có ý thức gì cả."
Vẻ mặt Cố Uyển Như hoài nghi nhìn Giang Hải, sao cô lại không đụng phải nhân viên không có ý thức này chứ.
"Anh qua đây."
Giang Hải có chút rụt rè đứng ở trước mặt Cố Uyển Như: "Vợ, là muốn hôn hay là ôm một cái?"
"Anh mở đi." Cố Uyển Như khuôn mặt đỏ lên.
"Há miệng, hà hơi!"
"A..."
"Hừ..."
"Còn nói là không hút thuốc, cho anh nói lại..."
Giang Hải nắm lấy cánh tay, chặt đến nỗi muốn tím bầm lên.
"Nói với anh bao nhiêu lần rồi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, nên lập tức bỏ thuốc đi."
"Ừ ừ ừ, anh nhất định sẽ bỏ."
Cố Uyển Như bĩu môi: "Ai thèm tin anh"
"Thật ra thì, chuyện này cũng không trách anh được, Thất Hồn hút thuốc, lúc nào cũng đưa thuốc cho anh."
Cố Uyển Như lại cau mày: "Thất Hồn hút thuốc? Sao em không bao giờ nhìn thấy, hơn nữa, trên người anh ta tại sao không có mùi thuốc lá."
"Đúng là thính như cún mà!" Giang Hải lẩm bẩm, nhưng trên mặt lại cười rất tươi.
"Hút chứ, cậu ta có hút thuốc, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Thất Hồn hỏng rồi, lại còn muốn kéo anh hỏng nốt."
Giang Hải nhân cơ hội vội vàng đứng xích lại gần Cố Uyển Như một chút, lập tức nói sang chuyện khác: "Những dự án kia đều chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Đại khái cũng đã đánh giá xong hết rồi, bên pháp vụ cũng đã xác nhận qua.

Không vấn đề gì, chờ lên thành phố Giang Thanh ký hợp đồng nữa là xong."
Cố Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi ký thỏa thuận hợp tác cùng mấy tập đoàn lớn bên thành phố Giang Thanh, khoảng thời gian gần đây, lại có không ít người chủ động tìm tới tập đoàn Uyển Như muốn hợp tác.
Từ giờ khắc này, tập đoàn Uyển Như mới được tính là chân chính đứng một chân ở tỉnh Hải Đông này.

Các khâu trong kinh doanh đã hoàn toàn thông suốt, tiếp theo cần phải làm, chính là hoàn thiện, cùng với việc tìm thêm những dự án mới.
Cố Uyển Như vẫn cảm thấy tựa như một giấc mơ.
Phải biết, mấy tháng trước, cô vẫn chỉ là một giám đốc nhỏ của tập đoàn Cố thị nhỏ nhoi, không được trọng dụng, thậm chí còn bị đuổi ra ngoài.
Ngắn ngủn chỉ mấy tháng, tập đoàn Uyển Như đã phát triển đến mức lớn mạnh như vậy.

Cái tốc độ phát triển này, ở đâu cũng là một kỳ tích không thể vượt qua.
Mặc dù trong quá trình cũng xuất hiện không ít vấn đề, nhưng cũng may tất cả đầu được giải quyết hoàn mỹ.
Cho dù là có người cố ý nhắm vào, nhưng tập đoàn Uyển Như vẫn đứng vững, hơn nữa, còn càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Cô dĩ nhiên nhiên biết, tất cả những thứ này, đều là Giang Hải đem đến cho cô, nếu như không có Giang Hải trợ giúp, tập đoàn Uyển Như cũng không thể phát triển nhanh như vậy.
Quan trọng nhất chính là, những kỹ thuật mà Giang Hải đưa ra, tùy tiện cầm ra một cái cũng khiến cho người ta thèm đỏ mắt.
Thời điểm mới vừa thành lập tập đoàn Uyển Như, Giang Hải nói muốn xây tòa cao ốc làm trụ sở chính, Cố Uyển Như mãi mới đồng ý cái thiết kế này.
Hôm nay mới biết, Giang Hải quan trọng dường nào.
"Giang Hải!"
"Gọi anh là chồng cơ!"
"Chồng..."
"Làm sao vậy? Vợ yêu dấu."
"Anh nói xem, em luôn cảm thấy như đang nằm mơ vậy, tập đoàn Uyển Như thật sự có thể sánh vai cùng những đại gia tộc ở thành phố Giang Thanh sao? Cái tốc độ phát triển này, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới."
"Bây giờ là thời đại nào rồi chứ." Giang Hải trêu chọc cô: "Trừ việc sinh con là không thể đẩy nhanh tốc độ được, còn những cái khác đều có thể."
Cầm trái cây lên đưa tới miệng Cố Uyển Như: "Vợ à, có một ít dự án không thể đẩy nhanh được, hay là chúng ta nên ưu tiên nó trước?"
Nhất thời Cố Uyển Như còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Giang Hải một cách kỳ quái.
Trong miệng vẫn đang nhai, mơ hồ hỏi: "Tốc độ phát triển hôm nay đã quá nhanh rồi, còn có cái gì cần phải đẩy nhanh tốc độ?"
"Anh vừa nói đấy." Giang Hải hỏi.
"Câu trước đó?" Suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra Giang Hải đã nói cái dự án gì mà không thể tăng tốc độ, Cố Uyển Như mở to mắt, nhất thời đỏ mặt lên.
Giang Hải, đây là đang muốn chính thức nói ra yêu cầu sao?
Mỗi lần tay chân Giang Hải không yên phận mò mẫm lung tung, trong lòng Cố Uyển Như thật ra đã cam tâm tình nguyện, nhưng cô vốn là người dè đặt, cô cũng không dám có động tĩnh gì.
Nếu như Giang Hải da mặt dầy thêm chút nữa, thêm một chút xíu nữa thôi, hai người đã sớm nếm được trái cấm rồi.
Trong lòng Cố Uyển Như cũng có chút hối hận.
Như lần trước, tay Giang Hải mò mẫm tới chỗ mềm mại của cô, có vẻ cô đã phản ứng có hơi quá khích.
Giang Hải bị ăn một bạt tai, làm sao còn dám tiếp tục, nếu như cưỡng ép tiếp tục, không biết là có được cái gì đó không?
Nghĩ tới đây, Cố Uyển Như đỏ mặt giống như con cua bị luộc chín.
Trong lòng rất là ão não, mình rốt cuộc nên như thế nào đây.
Cứ im lặng mặc anh động tay chân? Vậy có phải là có chút phóng đãng không.
Giả vờ cự tuyệt, làm sao giả vờ cho thỏa đáng chứ?
"Vợ à, em đang suy nghĩ cái gì thế, mặt tại sao đỏ như vậy?"
Giang Hải cười nhạt, nói đến sinh con là lại đỏ mặt, anh cũng nhìn ra được Cố Uyển Như cũng có chút mong đợi.
Nhưng, chấp nhận anh rồi, lại không cho gieo giống, lấy đâu ra để mùa thu sang năm thu hoạch chứ.
"Không, đâu có." Cố Uyển Như vội vàng bụm mặt, rất là xấu hổ ngiêng đầu qua một bên.
Thấy Giang Hải cũng không có ý hỏi đến cuối cùng, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cùng lúc đó, lại có chút cảm giác mất mát.
Trong lòng Cố Uyển Như, cũng rất kỳ vọng có thể cùng Giang Hải tiếp xúc thân mật một chút.

Từ đáy lòng cô đã coi Giang Hải là chồng của cô rồi.
"Sắp tới phải đi thành phố Giang Thanh ký hợp đồng, anh đi cùng với em không?"
Cố Uyển Như hỏi.
Giang Hải suy nghĩ một chút: "Để tuần sau đi."
Cũng là vừa khéo để Giang Hải tiện thể đi tham gia sinh nhật của Đường Tuấn, thật ra anh cũng muốn xem thử, lão cáo già Bàng đại ca này, rốt cuộc đang muốn như thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui