Chàng Rể Kỳ Quái


Nếu như phái phần tử hiếu chiến như Kim Thâu ra ngoài, rất có khả năng sẽ xảy ra loại chuyện.
Buổi tối, bịt kín mặt, ngụy trang thành người của Bàng đại ca ra ngoài đại sát một trận, Kim Thâu này, thật đúng là làm ra được mấy chuyện này.
Giang Hải cũng liếc Kim Thâu một cái, tên nhóc này, đúng là một nhân tố không ổn định.
"Ngoại trừ Kim Thâu, những người khác anh có thể tùy ý bố trí." Giang Hải thuận miệng nói.
Kim Thâu trợn tròn mắt: "Anh Giang, sao lại ném em sang một bên?"
"Em đánh nhau rất tốt, cũng là người chịu khó tu luyện nhất...."
Giang Hải nói: "Tôi là cần cậu làm việc mà, cậu đi rồi, bên người tôi không có lấy một người vừa ý để sai việc, chẳng lẽ cậu không muốn đi theo tôi?"
Vừa nói như vậy, Kim Thâu đã cười, gãi gãi đầu, giống như là nhận được trọng dụng trước nay chưa từng có vậy.
Tần Hiên ở một bên nhìn, thở dài, chỉ số IQ này, cũng thật sự là không có ai bì nổi luôn, thấp quá chừng thấp.
Giang Hải hiện tại, yên tâm sống cuộc sống gia đình của mình, không quan tâm đến thế sự.
Anh chỉ cần yên tĩnh quan sát, xem Bàng đại ca và Nghiệp Gia phản công như thế nào.
Xem bọn họ làm thế nào để khiến cho thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh phải khiếp sợ, làm nên một đoạn thần thoại tranh đoạt.
Hít hít cái mũi....
Giang Hải dường như đã ngửi được, một mùi máu tanh.
Thành phố Giang Thanh, trong trang viên, Bàng đại ca im lặng pha trà.
Giờ phút này, ở nơi này, chỉ còn lại ông ta và Đường Tuấn.
"Anh Bàng, hiện giờ đã ở tình thế bế tắc, chúng ta rốt cuộc nên lật bàn cờ này như thế nào?"
Sắc mặt Nghiệp Gia trầm ổn, ngồi xếp bằng trên ghế.
"Đến giờ rồi, 2 anh em ta ra tay thôi."
Bàng đại ca cười nhạt, trong mắt đột nhiên hiện ra sát ý.
Hời hợt nói, rất nhẹ nhàng thảnh thơi.
Nhưng, câu này nếu như để người ngoài nghe thấy, đều sẽ ý thức được, màn quyết chiến chân chính sắp bắt đầu.
Lần này, Bàng đại ca với người nhà họ Triệu phía bắc, nhất định sẽ có một phương đầu người rơi xuống đất.
Qua vài ngày giao chiến, có thể dùng từ cực kỳ thê thảm để hình dung.
Thi thể xếp chồng như núi, máu chảy thành sông, tiếng khóc gào khắp nơi.
Đi theo con số thương vong tăng lên, những người tham gia tranh đoạt dần dần không còn tận lực hết mình nữa.
Nhà họ Triệu phía bắc, lợi dụng thế lực bản địa thu phục được làm tiêu hao thế lực của Bàng đại ca.

Chẳng bao lâu, ở thành phố Giang Thanh, thế giới ngầm sẽ bớt đi rất nhiều người, cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Đến lúc đó, nhà họ Triệu phía bắc khống chế được cục diện, thống trị sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hai cao thủ mà nhà họ Triệu phái tới biết rõ nơi ở của Bàng đại ca, nhưng trước sau đều không ra tay.
Hiện giờ, đã đến lúc ra tay.
Đêm đến, bầu trời tĩnh lặng, không một ánh trăng sao, là thời điểm thích hợp để giết người phóng hỏa.
Một đám người, nấp trong bóng đêm, hùng hổ tiến thẳng đến ngoại ô.

Mục tiêu chính là trang viên của Bàng đại ca.
Nhà họ Triệu phía bắc sử hai cao thủ trẻ tuổi đến tiếp quản địa bàn thành phố Giang Thanh.
Lạp Tử, Hạo Tuyền.
Dù là ở phía bắc, hai người họ cũng được xếp vào hàng cao thủ.
Nhưng so với Bàng đại ca và Đường Tuấn, không chỉ có ưu thế về tuổi tác, lòng dạ cũng rất độc ác, thân thủ cũng không phải tầm thường.
Quan trong nhất là, bọn họ, là cô nhi được nhà họ Triệu nhận nuôi từ nhỏ, độ trung thành cực cao.
Cho bọn họ tiếp nhận tỉnh Hải Đông, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong vòng 20 30 năm, sẽ không có bất kỳ biến động nào.
Lạp Tử mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, vẻ mặt cương nghị.
Nhưng giờ phút này, vẻ mặt vậy mà đông cứng lại.
Đường Tuấn, thành danh đã lâu, năm đó giết người ở thành phố Giang Thanh đến trời đất u ám, cũng không phải là hư danh.
Thực lực của anh ta mấy năm nay vẫn luôn ở đỉnh cao, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi tuổi tác.
Điểm này, bọn họ không thể không cẩn thận xem xét.
Trước đây, nhà họ Triệu phía bắc đã âm thầm đi tìm Đường Tuấn, cao thủ như vậy, cho dù là nhà họ Triệu cũng muốn giữ lại dùng.
Đáng tiếc, Nghiệp Gia lựa chọn Bàng đại ca.
Hơn nữa, còn đánh tàn phế thuyết khách nhà họ Triệu phái đến để biểu thị rõ lập trường.
Hạo Tuyền, khuôn mặt ngăm đen khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh.
"Tí nữa, Nghiệp Gia giao cho tôi."
Lạp Tử nghiến răng, anh ta sớm đã muốn thử xem bản lĩnh của Nghiệp Gia thế nào, xem xem anh ta, có mạnh mẽ giống như trong truyền thuyết không.
"Đừng kích động, làm gì cũng phải cẩn thận mới được.

Dù sao, chúng ta cũng đem theo nhiều người như vậy." Hạo Tuyền càng thêm âm trầm.
Bọn họ tự mình ra tay, còn là đến nơi ở của Bàng đại ca.

Quyết chiến sẽ diễn ra ngay lập tức.
Lần này đến thành phố Giang Thanh, bọn họ đã lập quân lệnh trang, nếu như không thể loại bỏ Bàng đại ca, bọn họ sẽ xách đầu về lĩnh tội.
Hai người Hạo Tuyền biết, đối với nhà họ Triệu ở phía bắc mà nói, địa bàn tỉnh Hải Đông quan trọng cỡ nào.
Có lẽ, chút tiền mà Bàng đại ca giao nộp trước kia chẳng đáng nhắc tới, đó là bởi vì Bàng đại ca chỉ chiếm cứ một nửa thành phố Giang Thanh mà thôi.
Hiện giờ, tỉnh Hải Đông đã nằm trong tay Bàng đại ca, địa vực là gần gấp 10 lần cái thành phố Giang Thanh, lợi ích trong đó không cần nói cũng đủ hiểu.
"Nhanh lên....." Lạp Tử hơi mất kiên nhẫn, thấp giọng thúc giục.
Trang viên của Bàng đại ca ẩn giấu trong bóng đêm không hề thu hút chút nào, hơn nữa, khu nhà to như vậy, vậy mà chỉ có một căn phòng sáng đèn.
Ngoài sơn trang, rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua, sàn sạt rung động.
Tay giơ lên, Hạo Tuyền ngừng bước.
"Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng." Hạo Tuyền híp mắt, đánh hơi được một tia bất ổn.
"Bàng đại ca chẳng qua chỉ là một tên "gỗ mục" già khọm, Đường Tuấn, cũng đã thoái hóa, đối phó hai người họ, còn cần cẩn thận cái gì?"
"Dù sao cũng không được sơ suất!" Hạo Tuyền nhỏ giọng nói: "Chúng ta bò qua đi...."
Trong trang viên, Bàng đại ca vẫn im lặng ngồi uống trà.
Nghiệp Gia nhắm mắt, như ngủ thiếp đi vậy.
Ngồi khoanh chân, trên đầu gối anh ta, đặt ngang một thanh kiếm dài.
Thân kiếm hiện ra màu canh, mũi kiếm rất cùn, dường như không phải vũ khí sắc bén để mang đi giết người, mà ngược lại giống như là hàng mỹ nghệ.
Nhưng, không ai nghi ngờ rằng thanh kiếm này có thể đoạt mạng người.
Dưới ánh đèn, mấy con thiêu bay vòng quanh va chạm vào nhau.
Một con rơi vào trong chén trà của Bàng đại ca.
Bàng đại ca lặng lặng nhìn, nhẹ giọng nói: "Mày vốn không thuộc về chén trà này, vậy mà cứ nhất định phải tiến vào, tiến vào, liền sẽ mất mạng."
Vừa nói xong, Lạp Tử đã dẫn đầu xông vào.
Mà, trong sân, chỉ có 2 người Bàng đại ca.
Thời khắc đám người bước vào cửa, hai mắt Đường Tuấn, bỗng nhiên mở to.
Một luồng sát ý, một luồng chiến ý, giống như cùng một lúc thổi qua.
"Cẩu tạp chủng họ Bàng kia, biết hôm nay nhất định phải chết, còn không nhanh khoanh tay chịu trói."
Lạp Tử nhìn quét một vòng, lập tực cười ha hả.
"Đêm nay, quả thật sẽ có người chết."
"Chỉ là đáng tiếc, ô uế nơi ở của tôi rồi."
Bàng đại ca nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, có hơi tiếc nuối, dư vị ngọt chát của chén trà, cũng cảm nhận được vị đắng chát.
Cũng giống như đời người, chung quy vẫn có đắng chát có ngọt bùi.
Nhưng, giờ phút này, Bàng đại ca thưởng thức không phải là cuộc đời của chính mình, mà là hai người Hạo Tuyền.
"Muốn uống một ly không?" Động tác Bàng đại ca nhẹ nhàng như cũ, giống như người già có trí quy ẩn ở nơi thế ngoại đào nguyên không hỏi sự đời vậy.
"Các cậu đời này, sợ là không còn cơ hội uống trà nữa đâu."
"Khốn nạn, lão già kia, chịu chết đi." Lạp Tử từ sau lưng rút ra mấy đoạn côn thép, lắp ráp tinh tế, lóe ra tia sáng chói lọi.
Nghiệp Gia tiếp tục nói: "Cậu là Lạp Tử?"
"Đúng là ông nội mày đây." Lạp Tử ngoắc ngoắc ngón tay: "Nhanh nào, chúng mày chết sớm, cũng sẽ đầu thai sớm chút."
"Vội vàng chết như vậy, cũng không tốt lắm đâu!" Nghiệp Gia cười mỉm.
Chậm chạp đứng dậy, thân hình như kiếm.
Mà, lúc này, tất cả ánh đèn trong trang viên đột nhiên bừng sáng, giống như ban ngày.
Sắc mặt Lạp Tử đông cứng lại, cho là Bàng đại ca âm thầm có mai phục, cảnh giác nhìn bốn phía.
Con ngươi Hạo Tuyền co rút lại, cả người thoáng run rẩy trong chốc lát.
Trên vách tường xuanh quanh, dưới mái hiên, hiện ra một đống vò rượu, theo gió nhẹ, nhẹ nhàng lắc lư.
Không phải mai phục, nhưng, còn hơn cả mai phục.
Hạo Tuyền biết, bọn họ đã chui vào vực sâu rồi.
Trong những cái vò này, không cần hỏi cũng biết, nhất định là thuốc nổ cực mạnh.
Nếu bọn họ thắng, Bàng đại ca đúng lúc hỏa táng cho chính mình, thân thể ông ta, không bị khi nhục.
Nếu bọn họ thua, những vò rượu này tự nhiên là không còn tác dụng gì.
Thua chính là chết, nhưng, giờ phút này, bất luận thắng thua, bọn họ dường như nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Hạo Tuyền giọng khản đặc, gào thét: "Lão già họ Bàng kia, ông đúng là cmn đủ tàn nhẫn."
Trang viên trước sau có 3 gian, vị trí bọn họ đứng, chính là sân giữa.
Muốn thoát khỏi nơi này trước khi kich nổ, trừ khi là có khả năng phi thiên độn thổ.
Một đám người đằng sau, hoàn toàn rơi vào rối loạn.
Bọn họ đến để giết Bàng đại ca, chứ không phải tới để tìm chết.
Bàng đại ca không hề bận tâm, đặt hai chén trà ở trước mặt: "Uống một ly? Nói chuyện một lát?"
"Nói ông nội mày....." Lửa giận của Lạp Tử vừa kiềm xuống lại nổi lên, mặc kệ có phải thuốc nổ hay không, đánh trước tính sau, nếu như tiêu diệt 2 người này với tốc độ đủ nhanh.

Hai người họ sao mà kịp châm lửa?
Hạo Tuyền hiển nhiên nghĩ được càng nhiều, vội kéo Lạp Tử đang muốn xông qua đó.
"Đúng lúc tôi có hơi khát, nói chuyện 1 chút cũng được."
"Vậy anh Bàng thử nói xem, những người sắp chết, thường sẽ suy nghĩ cái gì?"
Bàng đại ca lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn: "Đây là tích góp cả đời của tôi, tất cả đều ở đây.

Chỉ cần các cậu coi như là tôi đã chết."
"Tha cho ông?" Hạo Tuyền híp híp mắt, tựa hồ thật sự suy nghĩ xem có nên đồng ý hay không.
"Tha cho ông, nhà họ Triệu sẽ bỏ qua cho chúng tôi chắc?" Lạp Tử thẳng thắn, giọng khản đặc gào lên: "Họ Bàng kia, ông sống cũng từng này tuổi đầu rồi, chết cũng được rồi."
Hạo Tuyền lại ngược lại, rất sảng khoái nhận lời, nhưng lại chần chừ khống tiến lên, không lập tức thò tay qua lấy.
Lạp Tử phẫn nộ nói: "Hạo Tuyền, cmn cậu đang làm cái trò gì?"
Anh ta nào biết, Hạo Tuyền không muốn chết ở đây, nếu như có thể cầm tiền an toàn thối lui, lại tìm cơ hội lấy mạng của Bàng đại ca sau là được, hà cớ gì phải ở đây đông quy vu tận.
Bàng đại ca có muốn thiết kế một cái bẫy như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng mắc bẫy như vậy nữa.
"Lạp Tử, chẳng lẽ đến lời của tôi cậu cũng không nghe nữa à?" Hạo Tuyền quay đầu, ném cho Lạp Tử một ánh mắt.
Xoay người, đối diện với Bàng đại ca: "Mật mã!"
"Viết ở trên thẻ!" Bàng đại ca từ đầu đến cuối đều rất thản nhiên.
Chỉ tay về chén trà, dùng tay ra hiệu mời uống, mà chính mình, lại nâng chén trà lên uống hết để chứng minh không có độc.
Hạo Tuyền rất cẩn thận, ly trà đó, anh ta tuyệt đối không uống.
Thật cẩn thận đề phòng mà tiến lên, thái độ vô cùng cảnh giác.
Nhẹ nhàng cầm tấm thẻ lên nhìn, trên này, đúng thật là viết 6 con số.
"Trong này, có bao nhiêu tiền?" Bàng đại ca nói: "Kiểm tra là biết, đời này của tôi, rất thích tích góp tiền.

Thật không ngờ, đến cuối lại là dùng để mua một cái mạng."
"Tiền bạc là có giá, còn mạng, là vô giá." Hạo Tuyền nói: "Ông, nên cảm thấy may mắn, mạng còn có thể mua được."
"Đúng vậy...." Bàng đại ca đặt chén trà xuống, cùng lúc đó, trong mắt hiện lên tia sắc bén, dưới bàn, một chiếc kim nhọn lạnh lẽo bắn về phía yết hầu Hạo Tuyền.
"Cẩn thận....." Lạp Tử thét lớn.
Đường Tuấn, ánh mắt sắc bén xẹt qua, cảnh giác chú ý từng động tác của Lạp Tử.
Giờ phút này, Lạp Tử cho dù muốn cứu cũng không còn kịp nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui