Chàng Rể Kỳ Quái


Bạch Hùng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Lý Hưng một cái, rồi từ từ đứng dậy.
“Hi vọng, chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”
Giang Hải lại cười nhạt.
“Đó là do ông nghĩ, tôi không nghĩ như vậy!”
Giang Hải rời đi không quay đầu nhìn lại!
Giang Hải tuyệt đối không thể tha thứ cho nhà họ Bạch, nhìn thấy Bạch Hùng bệnh nặng sắp chết, anh cũng không cảm thấy thương hại chút nào.
Bạch Hùng lên xem rời đi, trong lòng phức tạp.
Kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của ông ta, có điều có thể tận mắt nhìn thấy Giang Hải, coi như cũng vơi bớt một phần nhớ thương trong lòng.
Giang Hải vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Uyển Như đứng bên cạnh, ngập ngừng muốn nói gì đó.
“Lúc anh chín tuổi...”
Giang Hải lên tiếng, chậm rãi, nhắc lại quá khứ của mình.
Cuối cùng, Giang Hải nói anh bị trói mang lên một chiếc thuyền vượt biên trái phép, và suýt nữa chết đuối trên biển.
Đôi mắt Cố Uyển Như thoáng qua một tia thương sót.
Vài lời không thể nói hết được, Giang Hải đã phải chịu đựng và đau khổ đến nhường nào.
Ngược lại thì những việcCố gia gây khó dễ cho Cố Uyển Như chẳng là gì cả.
Nhìn biểu cảm của Cố Uyển Như.
Giang Hải không khỏi có chút thất vọng, có lẽ, đây là ý trời.
Cố Uyển Như thực sự đã quên đi những chuyện hai người đã từng trải qua ở trên con thuyền đó.
Có lẽ, không nhớ cũng là chuyện tốt.
Cố Uyển Như đi tới cạnh Giang Hải, cô ôm lấy Giang Hải, an ủi anh.
Giang Hải cười nhẹ: “Nhiều năm như vậy rồi, anh cũng không còn để tâm đến mấy chuyện đó nữa, nhà họ Bạch đối với anh trước nay chưa từng có một một chút quan hệ gì.”
Vừa là thật lòng cũng là dối lòng.
Không ai có thể hiểu hết được nỗi hận trong lòng của Giang Hải.
Khu nghỉ dưỡng, ngoại ô thành phố.
Hoành Độ Dương nhấp chén trà thơm, hơi nheo mắt, rất dễ chịu.
Tuy nhiên, người đang ngồi trước mặt ông ta là Giang Hải.
Hoành Độ Dương đẩy một tách trà đến trước mặt Giang Hải.
Giang Hải dửng dưng nhấc tách trà lên.
“Trà ngon, lát về có thể cho tôi một cân.”
Hoành Độ Dương gần như trợn tròn mắt: “Bộ cậu tưởng đây là lá khoai lá mít hay sao? Trà ngon thượng hạng, ngay cả tôi cũng chỉ có được một ít.”
“Một chút trà hỏng, mà coi như báu vật vậy?” Giang Hải không hề nể mặt nói.
Khuôn mặt của Hoành Độ Dương cứng đờ, có cảm giác giống như đang nói chuyện với một tên lưu manh vậy.
Quả thực, trước mặt Đế vương, Hoành Độ Dương cũng chẳng là gì cả.
Hơn nữa, đã là Đế vương, muốn một ít trà ngon, chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói là được.
Hoành Độ Dương lại rót đầy chén trà.
“Tập đoàn Uyển Như không bao lâu nữa sẽ có thể đứng vững trên đất Hải Đông.”
“Có điều…”
“Thế giới ngầm quá im hơn lặng tiếng, cũng không phải là chuyện tốt.”
Hoành Độ Dương chưa nói hết, nếu quá yên ắng, sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.

Đám người đang nhắm vào nó, cũng sẽ lần lượt tiến vào tỉnh Hải Đông để tranh giành lãnh thổ, e rằng sẽ có một trận mưa máu nữa.
“Chuyện này… liên quan gì đến tôi?” Giang Hải không quan tâm, chỉ cần không can dự vào sự phát triển của tập đoàn Uyển Như, bọn họ muốn đánh muốn giết gì thì tùy.
Nhưng mà, nếu như làm ảnh hưởng đến Tập đoàn Uyển Như, Giang Hải nhất định sẽ không khách sáo mà tiêu diệt hết lũ bọn họ.
“Ngay cả thế giới ngầm, e rằng sẽ không yên ổn nữa.”
Giang Hải gật đầu, “Chuyện này tôi biết.”
Thành phố Giang Tư chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ, nếu đem ra so với Phương Đông, tỉnh Hải Đông, mặc dù gần biển nhưng nó cũng chỉ là một khu vực chậm phát triển.
Thành phố Giang Tư trước đây cũng chỉ ở vị trí cuối cùng ở tỉnh Hải Đông.
So với các đại gia tộc có thế lực đan xen ở các vùng khác, thành phố Giang Tư cũng chỉ là một vùng đất cằn cỗi.
Trước khi có Tập đoàn Uyển Như, không ai chú ý đến nơi này.
Để có được chỗ đứng vững chắc tại tỉnh Hải Đông, bước tiếp theo chắc chắn sẽ phải tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.
Gia nhập vào địa bàn khác đã khó, ngăn cản những gia tộc này đến cướp chén cơm của tập đoàn Uyển Như, lại càng khó hơn.
Ai cũng có thể thấy rõ, tương lai của Tập đoàn Uyển Như rất rộng mở.
Với một số lượng lớn các công nghệ hàng đầu, hiện nay các viện khoa học công nghệ cũng đang được xây dựng, thậm chí một số trường đại học nổi tiếng cũng mở chi nhánh ở đây, và cũng sẽ mở phòng thí nghiệm của riêng bọn họ.
Thành phố Giang Tư, một thành phố mới nổi với chuyên môn kỹ thuật vững chắc đã bắt đầu hình thành.
Có lẽ trong tương lai sẽ dẫn đầu cuộc cách mạng công nghệ ở Phương Đông.

Như vậy, địa vị của thành phố Giang Tư sẽ cực kỳ hưng thịnh.
Tuy nhiên, gốc rễ của tất cả những điều này là Tập đoàn Uyển Như.
“Tập đoàn Uyển Như phát triển quá nhanh, hiện tại đã thu hút sự chú ý của không ít các đại gia tộc ở Đông Quận.”
Quận, không phải là một đơn vị hành chính, ý của nó giống như chỉ một vùng đất.
Đông Quận là khu vực bao gồm tỉnh Hải Đông, tỉnh Đông Nam.
“Hơn nữa, có người đang chuẩn bị ra tay với Tập đoàn Uyển Như rồi.”
Giang Hải chậm rãi ngước mắt lên, một tia giễu cợt lóe lên.
“Ai dám ra tay?”
“Nhà họ Doãn ở Danh Quận.”
“Họ đang điều tra cậu, điều tra tập đoàn Uyển Như, và họ cũng đã thực hiện một số hành động nhắm vào tập đoàn Uyển Như.”
Hoành Độ Dương nói hai từ “nhắm vào” này, sợ rằng không chỉ đơn giản đến vậy.
Nếu tập đoàn Uyển Như không có chỗ dựa vững chắc, thì sẽ giống như một kẻ ăn mày mang thỏi vàng trong túi đi vênh váo giữa chợ, không ít người sẽ có ý đồ xấu xa.
Nhưng, bọn họ không biết rằng tập đoàn Uyển Như không cần chỗ dựa, Giang Hải chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.
Phương Đông là nơi có nhiều hào môn ẩn nấu nhất.
Đế vương, cho dù là ngoài sáng hay trong tối, thì đều là một tổ chức siêu hùng mạnh, không ai có thể qua mặt được.
Nhà họ Doãn, nếu như muốn là đối thủ cạnh tranh, động tác của họ sẽ là trấn áp và bóp chết tập đoàn Uyển Như từ trong trứng nước.
Nếu muốn nuốt chửng Tập đoàn Uyển Như, sẽ phải vươn tay từng bước nắm quyền kiểm soát, cuối cùng nắm hết trong tay.

Nhưng, Giang Hải rất hiểu những gia tộc hào môn này, bọn họ sẽ không đủ kiên nhẫn để gặm nhấm từng chút như vậy.
Bọn họ càng thích cảm giác nuốt một lần hết miếng thịt lớn, giết chết Giang Hải, rồi sau đó thôn tính Tập đoàn Uyển Như, đó là cách vừa nhanh lại không phải lao lực nhiều.
“Nhà họ Doãn?” Giang Hải khẽ cau mày: “Tôi từng nghe nhắc đến, nhà họ Doãn hình như không tham gia vào thị trường kinh doanh công nghệ.”
Mặc dù có nghe qua, nhưng Giang Hải cũng không thèm quan tâm.
Nếu như nhà họ Doãn dám đến nộp mạng, thì Giang Hải cũng dám nhận.
“Trận đấu giữa cậu và Húc Thiết đã gây ra ồn ào không nhỏ.

Bây giờ có rất nhiều đề tài bàn tán về cậu."
Giang Hải bật cười, chuyện được bàn luận nhiều nhất chính là việc thu tiền của đám người đến xem hôm đó.
Phí đậu xe đã lên đến sáu trăm nghìn tệ, haha, Chu Khải, đúng là biết tính toán hơn anh rất nhiều.
“Bên ngoài đang đồn đại khắp nơi, trận đấu hôm đó cậu thắng Húc Thiết là thắng không thuyết phục.”
“Cậu đã dùng ám khí đánh lén.”
Bây giờ bất kể là trong hay ngoài thế giới ngầm, tranh cãi nhiều nhất về trận đấu hôm đó, chính là thực lực của Giang Hải.
Chưa được bao lâu, đã có tới hàng trăm tin đồn thất thiệt được tung ta.
Nực cười nhất chính là có người còn nói trước khi trận đấu bắt đầu, Giang Hải đã đưa cho Húc Thiết một chai nước, trong nước có độc.
Giang Hải không phải đánh thắng, mà là do Húc Thiết trúng độc mà ngất đi.
Một số người còn nói Giang Hải chẳng là cái đếch gì cả, trận đấu hôm đó chẳng là chỉ là một trận đấu giả.
Húc Thiết làm sao có thể không phải là đối thủ của Giang Hải được chứ, cho dù Giang Hải có tu luyện từ khi chưa lọt lòng mẹ, thì cũng tu luyện chẳng được bao nhiêu năm.
Hai người bọn họ đã thông đồng với nhau cả rồi.

Thu tiền gửi xe, tiền vé, tiền ghế rồi...
Cuối cùng chia đôi.
Những người đi xem trận chiến chỉ là mấy củ tỏi bị lọt vỏ không thương tiếc.
Sau trận đấu đó, Húc Thiết trở về phương Bắc giống như một con rùa rụt cổ, không dám ló mặt nữa.
Những tin đồn này, không có gì để giải thích cả.
Húc Thiết càng ra vẻ như thể chột dạ, thì mọi người càng cho rằng Giang Hải chẳng là cái rắm gì cả, tất cả bọn họ đều bị trận đấu giả đó lừa cho một vố.
Mấy lời đồn đại như vậy Giang Hải cũng đều nghe qua, nhưng anh cũng chỉ cười nhẹ một tiếng.
Còn Hoành Độ Dương thì suýt nữa cười rớt nước mắt, đúng là đám người điếc không sợ súng.
Nếu như đánh giá thấp Giang Hải, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ đến thành phố Giang Tư nộp mạng.
Anh chính là Đế vương.
Uống xong chén trà, Giang Hải đứng dậy rời đi.
Thư ký của Hoành Độ Dương nhẹ giọng hỏi: “Chủ tịch, những thứ nhà họ Doãn muốn điều tra...”
“Đưa cho anh ta.”
Hoành Độ Dương nghẹ giọng nói.
Thân phận của Giang Hải, cho dù có tìm được bao nhiêu thông tin, cũng chẳng thể giúp ích được gì cho nhà họ Doãn
Nhưng đối với Giang Hải mà nói, nhà họ Doãn cùng lắm chỉ là một chút rắc rối nhỏ, không thể trở thành mối đe dọa.
Nhắc nhở Giang Hải, chẳng qua cũng chỉ là muốn kết thêm một mối thiện duyên.
Cũng là đứng một bên nói với Giang Hải biết, ông ta sẽ cung cấp một số thông tin cho nhà họ Doãn.

Suy cho cùng, đã là Hoàng tộc, đứng ở vị trí trung lập sẽ thích hợp hơn là làm người trong cuộc.
Giang Hải cũng hiểu điều đó, càng huống hồ mấy chuyện này muốn giấu cũng giấu không được.
Đồng thời, sau khi nói chuyện với Hoành Độ Dương xong, cũng cho Giang Hải một ý tưởng mới.
Tập đoàn Uyển Như cũng cần có hệ thống tình báo riêng.
Đế vương, muốn lấy được thông tin thì có rất nhiều cách, nhưng không có cách nào áp dụng được cho Tập đoàn Uyển Như.
Những gì Tập đoàn Uyển Như cần là một cơ cấu chuyên nghiệp
Nhưng, ai là người thích hợp nhất để xây dựng một hệ thống như vậy?
Không ngờ, Tần Hiên lại đưa ra một gợi ý cho bài toán khó.
“Nam Chiến rất thích hợp!”
Giang Hải nhướng mày: “Nói xem, tại sao lại thích hợp.”
“Nam Chiến đã ở trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, gặp gỡ không ít những người tài giỏi, điều quan trọng nhất là bây giờ anh ta đã bước chân ra khỏi thế giới ngầm.”
“Muốn lấy thông tin thì nhất định phải liên hệ với thế giới ngầm, chỗ đó người đông phức tạp, cũng sẽ moi được tin tức nhanh hơn.”
“Minh Khôn, mặc dù không còn là người của thế giới ngầm, nhưng anh ta lại có kết nối gần với chỗ đó.”
Giang Hải gật đầu, sau đó gọi Kiếm Thiến đến, bảo anh ta đi trao đổi với Minh Khôn, đồng thời, cũng đã điều đi một số nhân lực để cho Nam Chiến quản lý.
Giang Hải biết Nam Chiến sẽ không từ chối công việc này.
Bây giờ, trước tiên phải phát triển mạng lưới tình báo trong tỉnh Hải Đông, đợi sau khi phát triển tốt rồi thì sẽ tiến hành mở rộng ra bên ngoài.
Có một cục nam châm hút vàng như Tập đoàn Uyển Như, bao nhiêu người cũng có thể nuôi nổi.
Giang Hải muốn bồi dưỡng vợ mình trở thành nữ thần hàng đầu tại Phương Đông, đồng thời xây dựng Tập đoàn Uyển Như trở thành một tập đoàn công nghệ kỹ thuật nổi tiếng hàng đầu thế giới.
Nếu muốn đứng trên đỉnh thế giới, thông tin là rất quan trọng.
Ở phía Tây thành phố, các tòa nhà văn phòng ra vào tấp nập nên rất sôi động.
Tất cả các phòng ban của Tập đoàn Uyển Như đều đã chuyển đến địa điểm văn phòng mới.
Tuy nhiên, lễ ăn mừng vẫn chưa kịp tổ chức.
Thư ký mới của Cố Uyển Như, Lưu Phượng, là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, trông rất dễ thương, nói chuyện còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tuy nhiên, thực lực rất tốt, công việc được giao đều làm rất nhanh và gọn gàng.
“Cố Tổng, chị xem một chút, đây là danh sách quà chúc mừng chúng ta vừa mới chuyển trụ sở công ty của các đối tác gửi tặng.”
“Bọn họ rất quan tâm đến động thái tiếp theo của Tập đoàn Uyển Như.”
“Có người còn kiến nghị, tập đoàn Uyển Như có nên tổ chức một bữa tiệc, một là để mọi người gặp mặt giao lưu với nhau, hai là để phổ biến một chút về phương hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Uyển Như.”
“Thậm chí, một số người còn muốn hợp tác với Tập đoàn Uyển Như ở những khía cạnh khác.”
Cố Uyển Như gật đầu, cô cũng không phải là không nghĩ tới chuyện này.
“Mở một bữa tiệc, tôi nghĩ là việc cần thiết, đặc biệt là tiệc dưới đại sảnh công ty chúng ta.”
“Nó không chỉ thể hiện sức mạnh của tập đoàn Uyển Như, mà còn thúc đẩy giao lưu hợp tác.”
Lưu Phượng mỉm cười, lấy ra một tập văn kiện, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Cố Uyển Như.
“Đây là cái gì?”
“Kế hoạch do em lập.”
Cố Uyển Như lật ra xem, nở một nụ cười, ngay sau đó, nụ cười của cô từ từ đông cứng lại, và sau đó nữa lại cười rạng rỡ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui