Giang Hải thầm mắng trong lòng, kẻ nào mà lại lắm chuyện như vậy, thật đúng là tên khốn, phá hỏng tâm trạng vui vẻ vì đang được hôn vợ của anh.
Trầm giọng nói: “Vào đi!”
Lưu Phượng bước vào, sắc mặt có hơi tái mét.
“Cố tổng, bên ngoài có người gây sự, bảo vệ cũng đã bị đánh.”
Lông mày Giang Hải nhăn lại, kẻ tới gây sự này cũng có lai lịch không vừa nhỉ.
Dưới tầng, không chỉ có bảo vệ bình thường, còn có mấy người Kim Thâu.
Phường lưu manh, trộm cắp bình thường đã không phải là đối thủ của đám người Kim Thâu, Lưu Phượng lòng nóng như lửa đốt xông vào văn phòng, khẳng định sẽ không tới làm phiền Cố Uyển Như bởi vì chút việc không rõ lớn nhỏ.
Lưu Phượng hoảng loạn như thế, xem ra đám người Kim Thâu không chỉ không đối phó được, thậm chí còn bị thiệt hại nặng.
Cố Uyển Như đứng bật dậy, đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
“Vì sao lại gây sự? Đối phương là ai?”
Giang Hải liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Anh đi xuống dưới xem, chắc chỉ là chút chuyện nhỏ.”
Nói xong, quay sang nhìn Lưu Phượng.
Lưu Phượng nhìn sắc mặt anh, nhanh chóng gật đầu.
“Là em quá hấp tấp rồi, đúng là việc nhỏ, anh Giang nói chuyện một chút là sẽ ổn thôi.”
Ra khỏi cửa văn phòng, sắc mặt Giang Hải hoàn toàn trầm xuống.
Tới tổng bộ tập đoàn Uyển Như gây sự, đây vẫn là lần đầu tiên.
Trắng trợn bạo gan như thế, đúng là chán sống rồi.
Dưới tầng, cửa kính cảm ứng bị đá vỡ, mảnh vụn vỡ nát rơi đầy trên đất.
Hai gã đàn ông cường tráng, cả người cơ bắp cuồn cuộn, trông có vẻ rất hung dữ.
Tràng diện đầy máu tanh làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Trước mặt hai gã kia, mấy người bảo vệ nằm la liệt.
Kim Thâu nổi bật trong số người đó.
Sau khi xảy ra vụ việc trên đường cao tốc, sức khỏe của Kim Thâu vừa mới khôi phục, giờ lại gặp phải cao thủ, hơn nữa lần này đối phương xuống tay rất nặng, chỉ một phát đã đá bay Kim Thâu, cũng bị gãy một cánh tay.
“Thật không ngờ, bảo vệ của tập đoàn Uyển Như lại có loại thực lực này.”
Một người ngẩng cao đầu, ánh mắt đang liếc nhìn tất cả.
Một cú đá này của gã, nếu là người thường đã là đòn chí mạng.
Mà Kim Thâu lại chỉ bị gãy một tay và một ít nội thương.
Loại thân thủ bậc này của Kim Thâu, tuy không phải đối thủ của bọn họ, nhưng đủ để cho bọn họ coi trọng, bởi vì chỉ một Kim Thâu, thực lực đã bằng năm sáu người thân thủ bất phàm.
Đội ngũ bảo vệ có thực lực nhường này, không phải người bình thường có thể có được.
Mà giờ phút này, Giang Hải còn chưa xuất hiện.
Trên mặt hai người bọn họ xuất hiện một chút nghiêm trọng.
Người còn lại ánh mắt âm trầm, độc ác, giống như một cỗ máy giết người không có chút tình cảm nào.
“Bảo Giang Hải, cút ra đây!”
“Nói với anh ta, có Hắc Bạch Song Sát đến tìm.”
Hắc Bạch Song Sát?
Kim Thâu ôm lấy cánh tay, cơn đau làm anh ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng vừa nghe tới bốn chữ Hắc Bạch Song Sát, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Cái tên gọi này cũng quá vang dội.
Trong thế giới ngầm, không ai dám trêu chọc hai vị này.
Giết người như ác ma, thủ đoạn ra tay hết sức tàn độc, vô số cao thủ chết trên tay họ.
Nhưng sao đột nhiên hai người bọn họ lại xuất hiện ở thành phố Giang Tư.
“Cố Uyển Như là ai? Ngoan ngoãn đi theo bọn tao thì còn có thể giữ được một mạng.”
Hai người tới đây, không chỉ muốn phế Giang Hải, còn phải mang người đến thành phố Giang Thanh giao cho Doãn Bằng.
Thuận tiện mang theo cả Cố Uyển Như.
Bọn họ đã cho người điều tra, Cố Uyển Như là người có ngoại hình xinh đẹp, thanh thuần, cũng là loại bọn họ thích.
Còn có hai cô gái, Lan Kiều và Uyển Thuần nữa, đều phải mang đi.
Lan Kiều cũng là một vưu vật khó tìm.
Đặc biệt là Uyển Thuần, chỉ một bức ảnh chụp cũng đủ để cho máu trên người Hắc Bạch Song Sát sôi sục.
Bọn họ đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa hề gặp được kiểu người tuyệt phẩm như Uyển Thuần.
Có thể làm bọn họ rung động như thế, không phải không có, mà là rất ít.
Gã ta tiến lên phía trước, một chân dẫm lên đầu Kim Thâu: “Nói, người ở đâu?”
Giọng nói lạnh băng, cứ như sứ giả từ địa ngục phái đến, Kim Thâu biết tính mạng của mình đã bị người ta đạp xuống dưới chân.
Dù đang bị thương, Kim Thâu vẫn không hề kêu lên một tiếng.
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Dám tới tìm anh Giang gây rối, đúng là chán sống rồi.”
“Vậy sao?”
“Tao đúng là muốn biết, chết, là như nào đây.”
“Nói đi, nó đang ở đâu? Mau nói ra, tao sẽ tha cho mày một mạng.”
Ở trong lòng Kim Thâu, Giang Hải chính là thần, không ai địch nổi.
Giải quyết hai cao thủ này, thật sự là vẫn cần đến Giang Hải ra tay.
“Trên tầng!”
Kim Thâu cắn răng, chỉ tay lên bên trên.
Mà bàn chân kia cũng dời khỏi đỉnh đầu của Kim Thâu.
Kim Thâu lại nói: “Có điều mày cũng không cần đi lên, anh Giang nhất định sẽ xuống dưới này xử lý bọn mày.”
Dù Hắc Bạch Song Sát lợi hại, nhưng gã ta lại chọn sai chỗ để ra tay.
Một tên muốn Giang Hải lăn ra đây, tên khác lại nói muốn bắt Cố Uyển Như đi.
Cuồng vọng vô biên.
Hắc Bạch Song Sát lập tức chạy vọt vào trong, bị bảo vệ ngăn lại, họ lại vung tay đấm đá.
Trước giờ chưa từng có ai ngạo mạn như vậy, dám đến Tập đoàn Uyển Như gây sự.
Cách đó không xa, vài người nhân viên đã sợ tới mức run bần bật, mặt mày tái nhợt, bọn họ nào đã gặp qua chuyện đáng sợ như vậy.
Một người thanh niên dáng người gầy ốm, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
Nhưng anh ta vẫn lớn tiếng nói: “Hai tên xã hội đen kia, tốt nhất nên rời đi ngay, nếu không có bảo vệ khác chạy tới đây sẽ đánh chết mấy người.”
Hắc Bạch Song Sát liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên liên tục cười lạnh.
Lời nói tàn nhẫn như vậy, cũng chỉ như một trò đùa vui.
“Mày tốt nhất là nên câm miệng lại, nếu không…… tao cũng không ngại tiễn mày đi gặp ông bà ông vải.”
Một luồng sát khí lạnh băng ập tới, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, người trẻ tuổi kia sợ tới mức cứng đờ người, không dám nói nhiều thêm một chữ.
Cúi đầu, đá Kim Thâu một phát, tiếng xương gãy vang lên, làm người ta ê buốt.
Mà, Kim Thâu tuy bị đá lăn vài vòng, nhưng vẫn cắn chặt răng không kêu lên một tiếng nào.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt chuyển động đờ đẫn, đã sắp rơi vào hôn mê.
“Giang Hải ở đâu?”
Hai người đang muốn cất bước đi vào trong, một đám nhân viên nữ sợ tới mức liên tục hét lên chói tai.
Mà lúc này, ở đầu cầu thang xuất hiện một bóng dáng cao lớn rắn rỏi.
“Thật là làm người ta bất ngờ, thế mà lại có người muốn tới tập đoàn Uyển Như chịu chết.”
“Xem ra truyền thuyết thành phố Giang Tư vẫn không đủ nhắc nhở mấy người rồi.”
Giang Hải của thành phố Giang Tư.
Chính là một truyền thuyết.
Nhưng không ai tin Giang Hải lai có thực lực mạnh đến vậy, càng không ai tin Giang Hải chỉ cần một chiêu đã có thể chiến thắng Húc Thiết.
Thời khắc này, Giang Hải bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhưng cặp mắt kia lộ ra sát ý nhàn nhạt.
“Mày chính là Giang Hải?” Sắc mặt Hắc Bạch Song Sát đột nhiên nghiêm mặt, bốn con mắt không ngừng đánh giá Giang Hải từ trên xuống dưới.
Nhưng bọn họ nhìn không ra Giang Hải có điểm nào đặc biệt, dường như người đứng trước mặt họ chỉ là một người hết sức tầm thường.
Là kiểu mà dù có ném vào trong đám đông cũng không thể tìm ra được.
Nhưng khi quan sát đối phương, ánh mắt hai người cũng không hề có chút khinh địch.
Giang Hải làm cho bọn họ không thể nhìn thấu.
Kẻ địch như thế này, một là rất yếu, hai là cực kỳ mạnh.
Giang Hải liệu có khả năng rất yếu không?
Nhìn Kim Thâu nằm trên đất, Giang Hải nói: “Bây giờ đã biết, ‘núi cao còn có núi cao hơn’ chưa?”
“Anh Giang, em……”
Kim Thâu muốn nói, anh ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, trở thành cường giả.
Nhưng anh ta lại có chút nói không nên lời.
Giang Hải đã từng nói, ở thành phố Giang Tư, bọn họ còn có cơ hội phạm sai lầm, nhưng một khi đã ra khỏi thành phố Giang Tư, cơ hội chỉ có một lần.
Nếu hôm nay không có Giang Hải ở chỗ này, bọn họ e là đã thành một cỗ thi thể, hoàn toàn không có cơ hội nói sau này sẽ tập luyện như thế nào, trở nên mạnh mẽ hơn như thế nào.
“Các anh dìu bọn họ qua một bên.” Giang Hải nói với mấy nhân viên bên cạnh.
Nói xong, Giang Hải lại lần nữa nhìn sang Hắc Bạch Song Sát.
“Nghe nói, các anh tìm tôi?”
Trong mắt Giang Hải ngoài tức giận, còn có sự khinh thường, xen lẫn sát ý nồng đậm không hề che giấu.
Ánh mắt nhìn hai người kia, giống như đang nhìn hai cỗ thi thể.
Hắc Bạch Song Sát thành danh đã lâu.
Danh tiếng của bọn họ, có thể nói là dùng máu tươi để xây lên.
Thân trên giang hồ, bá đạo tranh đoạt, trên tay dính vô số máu tươi, cả người tản ra lệ khí, khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng đến tận bây giờ, Giang Hải vẫn không biết thân thế của đối phương.
Cao thủ loại này xuất hiện ở thành phố Giang Tư, cũng chỉ có vài người.
Hiện giờ trong tỉnh Hải Đông cũng không có cao thủ tầm này.
Cho nên Giang Hải vừa xuống tầng đã biết, người tới gây sự tuyệt đối không phải người của tỉnh Hải Đông.
Nếu là từ bên ngoài tới, nhất định là người của tên Doãn Bằng đang tìm chết kia.
Chỉ là, chẳng lẽ nhà họ Doãn không đi nghe ngóng xem, Giang Hải là thực lực gì trước khi phái người tới?
“Dám đi ra đây cũng tốt, tiết kiệm sức lực của bọn tao.” Một người nói: “Khoanh tay chịu trói, đi theo bọn tao, mày còn có thể giữ được một cái mạng.”
Đôi đồng tử của Hắc Bạch Song Sát hơi hơi co lại, giống như đôi mắt của một con rắn độc.
Giang Hải nghênh đón hai ánh mắt đó, không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn mang vẻ mặt châm chọc.
Cả hai gã đều là người tập võ, nửa đời người lưỡi dao dính máu, biết Giang Hải có chút thực lực, nhưng rốt cuộc mạnh tới mức nào, cũng phải đánh thử mới biết được.
Ít nhất thì qua hơi thở bọn họ cảm thấy, Giang Hải không hề mạnh.
“Mọi người tạm thời rời đi đi.” Giang Hải xua xua tay nói với mấy người nhân viên.
“Anh Giang, chúng tôi không đi, chúng tôi muốn……”
Người trẻ tuổi kia vung tay hô to, muốn cùng ở lại với Giang Hải.
Dũng khí quả thật rất đáng khen, chỉ có điều dũng cảm trong trường hợp này lại trở thành ngu xuẩn.
Đối mặt với cao thủ, dù có nhiều người cũng không có chút tác dụng nào.
“Đi mau đi, thuận tiện giúp tôi tắt máy camera đi.”
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, mắt nhìn góc tường, lại nhìn một phương hướng khác.
Camera giám sát không có góc chết nào làm Giang Hải có chút không tiện ra tay.
Nếu như đánh chết hai người trước mắt này, một màn mưa máu bị camera ghi lại được, không chừng sẽ có người báo lại cho Cố Uyển Như biết.
Giang Hải không muốn để vợ mình có chút lo lắng nào, cũng không muốn vợ mình nhìn thấy cảnh tượng máu me kia.
Người đã đi khỏi, Giang Hải kéo ghế qua một bên, ngồi ngay chính giữa, ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Bạch Song Sát.
“Hai người là con chó làm việc cho nhà họ Doãn?”
Giang Hải vẫn hỏi một câu cho chắc, tuy rằng trong lòng đã có suy đoán.
“Ở khoảnh khắc mà mày động vào cậu chủ nhà họ Doãn kia, tính mạng của mày đã bắt đầu đếm ngược.”
“Đắc tội nhà họ Doãn, là ác mộng cả đời của mày.”
“Nhưng giờ phút này hối hận thì cũng muộn rồi.
Mau quỳ xuống cho ông mày, tao sẽ cho mày bớt đau đớn một chút.”
Nói hết những câu tàn nhẫn, vẫn nhìn thấy thái độ thờ ơ của Giang Hải, Hắc Bạch Song Sát hừ lạnh.
“Xem ra mày không muốn phối hợp, muốn bọn tao đánh gãy hết chân tay rồi kéo đi thành phố Giang Thanh.”
Hai người Hắc Bạch Song Sát nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Vừa dứt lời lập tức ra tay.
Mà trước sau Giang Hải vẫn ngồi chỗ kia, không hề nhúc nhích, hai tay đút trong túi.
Bọn họ đã lăn lộn trên giang hồ nửa đời người, là loại người cực kỳ cẩn thận.
Chuyện Giang Hải thắng Húc Thiết do dùng ám khí, cũng đã nghe nói.
Bây giờ, có phải Giang Hải đã cầm ám khí trong tay, chuẩn bị đánh lén không? Nếu như không phải, động tác này không phải đang muốn chết sao?
Thấy vậy, hai người lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác, sắc mặt trầm xuống, trông rất nghiêm trọng.
Giang Hải không có chút căng thẳng lo lắng nào, thậm chí, khóe miệng còn cong lên cười.
Bọn họ thấy thế thì lại càng khẳng định, trong tay Giang Hải có ám khí.
Ám khí mà ngay cả Húc Thiết cũng không né tránh được.