Liên Thiệu khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm mắng, trước đây không nhận ra, loại đàn bà như cô ta, hóa ra lại phóng đãng như vậy.
"Không phải tôi sợ, xử lý một tên Giang Hải chỉ là chuyện vặt mà thôi, nhưng cái giá này …………..”
"Năm trăm triệu, chẳng lẽ anh còn chê ít sao?" Doãn Thư cười nhạo, ánh mắt có chút xem thường.
Cô ta đương nhiên biết Liên Thiệu không phải là đối thủ của Giang Hải.
Ở trong mắt cô ta, Liên Thiệu chỉ là là một kẻ bất tài mà thôi.
Nhưng ở trong đám võ giả, anh ta vẫn có chút sức chiến đấu.
Dù sao Giang Hải cũng là 1 cổ võ giả.
Khác biệt giữa bọn họ còn xa với hơn giữa trời và đất, như voi và kiến.
Trông cậy vào việc Liên Thiệu thắng được Giang Hải thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cái Doãn Thư nhìn trúng chính là thân phận của Liên Thiệu.
Sau lưng Liên Thiệu là nhà họ Liên, một võ giả thế gia có thực lực không thể khinh thường được.
Mấu chốt chính là sau lưng của nhà họ Liên, chính là cổ võ thế gia của Tây Cảnh.
Ngũ Cốc thế gia người thường không thể trêu chọc được.
Liên Thiệu do dự, năm trăm triệu đúng là con số có thể khiến con người ta thèm nhỏ dãi, nhưng với địa vị của anh ta thì không thể hành động bất cẩn được.
Không có gì quan trọng hơn sinh mệnh cả.
Nếu bị chết dưới tay Giang Hải, thì đúng là mất nhiều hơn được.
Doãn Thư hất cằm, cười duyên nói: "Nếu năm trăm triệu không thể khiến anh hài lòng, thế, 30 tỷ thì sao?"
"30 tỷ?" Liên Thiệu kích động nhướng mày, con số này đúng là có thể khiến con người ta điên cuồng.
Nếu thực sự là 30 tỷ thì cần gì phải tỷ võ, chỉ cần triệu tập mấy cao thủ đi đến thành phố Giang Tư, trực tiếp giết Giang Hải không phải là được rồi sao?
"Cô thật sự chịu bỏ ra 30 tỷ sao?" Liên Thiệu nheo hai mắt lại, trong lòng âm thầm tính toán.
Doãn Thư nghiêm mặt nói: "Tôi đã nói số nào là số đó, lời nói của tôi chính là quyết định.”
"Chẳng qua......"
Đương nhiên Doãn Thư cũng có điều kiện.
"Chẳng qua cái gì?"
“Chẳng qua nếu anh cầm 30 tỷ này, thì tôi phải nhìn thấy đầu Giang Hải."
"Tôi mà không thấy được, thì số tiền đó không ai được động vào.”
"Nếu ngay cả anh cũng không có khả năng thắng được Giang Hải, thì nhà họ Doãn của tôi làm sao dám bỏ ra một cái giá lớn như vậy.”
Doãn Thư nói rất đúng, cái cô ta mua chính là đầu của Giang Hải, chứ không phải là đầu của Liên Thiệu.
Nếu thua thì anh ta phải chết.
Nếu Liên Thiệu chết, thì Doãn Thư sẽ không phải tốn 1 xu nào.
Liên Thiệu cúi đầu trầm ngâm, anh ta đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, Liên Thiệu chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt rất kiên quyết.
Vì 30 tỷ này, anh ta quyết định cược 1 phen.
Lần đó Giang Hải thắng Húc Thiết, chẳng qua là tiểu nhân dùng ám khí, chỉ cần anh ta cẩn thận một chút, mặc thêm áo giáp ở trong, thì cho dù Giang Hải dùng ám khí cũng chẳng làm anh ta bị thương được.
"Tôi đồng ý."
"Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Doãn Thư chậm rãi, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương ra, bắt tay với Liên Thiệu.
Khóe miệng Doãn Thư nhếch lên, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Liên Thiệu.
Ánh mắt mê hoặc nũng nịu nói: "Tôi ở Danh Quận chờ, chờ anh chiến thắng trở về.”
"Đợi tới lúc anh mang chiến thắng về, nhất định tôi sẽ mở tiệc chúc mừng.”
Trong nháy mắt, lòng Liên Thiệu lại có chút bất an.
Ý của Doãn Thư là ý gì, chúc mừng như thế nào, chẳng lẽ là muốn đại chiến ba trăm hiệp ở trên giường với anh ta sao?
Trong lòng Liên Thiệu ngứa ngáy khó nhịn, vội vàng luống cuống bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Doãn Thư.
Khóe miệng gợi lên vẻ tà mị mà tươi cười.
"Cô Doãn, hay là hôm nay chúng ta cứ......"
Ngọn lửa ham muốn trong lòng Liên Thiệu bốc lên.
Nhưng Doãn Thư lại rút tay về.
Cô ta chính là muốn thả cho Liên Thiệu một chút ngon ngọt.
"Anh gấp cái gì chứ, đợi tới lúc tôi nhìn thấy đầu của Giang Hải, thì lúc đó tôi không phải là của anh sao?”
"Anh mạnh mẽ như vậy, muốn thế nào tôi cũng sẽ không phản kháng được mà......"
Vẻ mặt cô ta ngượng ngùng, lời nói mềm mại, quyến rũ
Trước đây Doãn Thư hoàn toàn khinh thường việc dùng sắc đẹp để mê hoặc lòng người, nhưng bây giờ cô ta đã thông suốt rồi.
Nhan sắc của đàn bà cũng là 1 loại vũ khí, nếu biết lợi dụng thì nhất định sẽ là thứ vũ khí tốt nhất.
Thật ra lúc đầu Liên Thiệu vẫn còn do dự, nếu không phải cô ta lấy chính mình ra làm mồi nhử, thì chưa chắc anh ta đã dễ dàng đáp ứng như vậy.
"Vậy cô Doãn cứ chờ tin tốt từ tôi nhé.”
"Tôi sẽ mau chóng đến thành phố Giang Tư, mang đầu Giang Hải về."
Rất nhanh sau đó, Liên Thiệu đã nhận lời đề nghị của Giang Hải
Vừa phân cao thấp, vừa quyết sinh tử.
Trên núi Nam Sơn ở thành phố Giang Tư, lại chuẩn bị có thêm một ngôi mộ nữa rồi.
Giang Hải đã chuẩn bị sẵn hậu sự cho anh ta ở đây.
Địa điểm tỷ thí lần này đã được hẹn trước là ở núi Trấn Chính.
Nơi này chính là nơi Giang Hải đã đánh bại Húc Thiết
Lúc ấy, Giang Hải chỉ cần xuất ra chiêu, là Húc Thiết đã thảm bại.
Những người đến xem trận đấu đó đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng không ngờ, trong nháy mắt thắng thua đã rõ ràng rồi.
Lần đó Giang Hải đã giả vờ sử dụng ám khí, nên Húc Thiết đã thua 1 cách oan uổng.
Nhưng lần này Liên Thiệu nhất định sẽ không cho phép Giang Hải có cơ hội dùng ám khí để hại anh ta.
Sau đó họ đã đàm phán với nhau và quyết định được ngày giờ cụ thể.
Chính là ba ngày sau.
Liên Thiệu đã rất mong chờ 30 tỷ kia về đến tay, còn có......!cả thân thể của cô nàng Doãn Thư thơm ngào ngạt kia nữa.
Anh ta cũng đã từng chơi qua rất nhiều đàn bà rồi, nên cũng là 1 tên lõi đời.
Nhưng người có địa vị như Doãn Thư, anh ta vẫn chưa có cơ hội nếm qua bao giờ.
Việc khiêu chiến đã truyền đi khắp nơi, nên không ít người theo Liên Thiệu đến để phô trương thanh thế.
Rất nhiều người đều muốn tự mình chứng kiến Giang Hải chết thảm như thế nào.
Đương nhiên cũng có không ít kẻ âm thầm chuẩn bị.
Chuẩn bị chờ sau khi Giang Hải chết, sẽ tiến vào thành phố Giang Tư, tiến vào tỉnh Hải Đông, cũng muốn được chia phần từ cái bánh ngọt lớn này.
Trong thế giới ngầm thì lại tổ chức cá cược, lợi dụng cuộc chiến giữa hai người họ để cá cược.
Kim Thâu và Chu Khải lại châu đầu vào, nhìn chằm chằm vào di động, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
"Móe, dựa vào cái gì chứ?"
Kim Thâu giận dữ.
Chu Khải nghiêng đầu, vuốt cằm, trong miệng phát tiếng ưm ưm giống như bị đau răng.
"Lần trước anh Giang đã đánh bại Húc Thiết, chẳng lẽ bọn chúng vẫn chưa biết sự lợi hại của anh Giang sao?"
Số người đặt cược Liên Thiệu thắng rất lớn cho nên tỉ lệ ăn khi thắng cược cũng nhỏ, còn số người cược Giang Hải thắng lại rất ít, nên tỉ lệ ăn khi thắng rất cao.
Từ tỉ lệ ăn có thể thấy nhà cái coi thường Giang Hải thế nào.
Thật ra, cũng không phải nhà cái coi thường Giang Hải, mà là do số người cược cho Giang Hải quá thấp.
Có thể thắng sao? Hiện giờ chẳng ai dám khẳng định Giang Hải có thể thắng cả.
Thắng được Húc Thiết chỉ với một chiêu ư? Chỉ có thể là Giang Hải đã dùng ám khí.
Nhưng Liên Thiệu lại khác, anh ta đã từng đánh với rất nhiều cao thủ rồi.
Anh ta chưa bao giờ biết thua là gì.
Nhà cái đương nhiên đã suy tính kỹ càng rồi thì mới dám đưa ra tỉ lệ đặt cược như vậy.
Cho nên tất cả mọi người đều nghĩ, lần này Giang Hải chết chắc rồi!
Rất nhiều người vui vẻ, hơn nữa còn có người đã tính sẵn tiền thắng cược được bao nhiêu.
Giang Hải, nhất định sẽ thua dưới tay Liên Thiệu.
Buồn cười nhất chính là việc cược sinh tử là do Giang Hải đề nghị.
Đây không phải là tự mình tìm chết sao?
Ngông cuồng.
Giang Hải quá ngông cuồng.
Ở thành phố Giang Thanh, Hoành Thiên Giai lắc lắc ly rượu vang trong tay, khóe miệng hơi gợi lên.
"Thật sự không biết sống chết là gì."
"Lúc này cho dù là ông lớn kia muốn bảo vệ mày, thì mày cũng không sống nổi."
"Thật sự là đúng với câu nói, muốn hủy diệt 1 người, đầu tiên phải khiến cho anh ta tự mãn về chính mình trước.”
Giang Hải đã ngông cuồng tới cực hạn rồi.
Ngay cả việc cược Giang Hải thắng cũng chẳng mấy người cược.
Tỷ lệ cao như vậy mà không thể thu hút được người ta đặt cược?
Mua Giang Hải thắng, thì chẳng phải là vứt tiền ra cửa sổ sao??
"Cậu đi sắp xếp một chút, tôi muốn đến thành phố Giang Tư 1 chuyến......"
Hoành Thiên Giai từ từ nhắm mắt lại, cấp dưới lập tức đáp lời rồi rời đi.
Ở rất nhiều nơi khác cũng đều chuẩn bị giống vậy.
"Hoãn việc của 2 ngày nay lại, tôi muốn đi thành phố Giang Tư một chuyến......"
"Ba ngày sau, tôi muốn đến thành phố Giang Tư, tận mắt nhìn thấy Giang Hải chết....."
Ngay cả nhà họ Triệu ở phương Bắc cũng nghe được.
Lúc này mặt Triệu Thái Nhiên đen sì, rất đáng sợ.
Trong tay đang lần một tràng hạt.
"Tôi cũng rất muốn nhìn thấy, kẻ đánh bại được Húc Thiết sẽ chết như thế nào.”
Duy chỉ có mỗi Húc Thiết, nghe được tin tức này thì chỉ khẽ nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Chỉ có Húc Thiết, người đã từng giao chiến với Giang Hải mới biết được, Giang Hải đáng sợ tới mức nào, nên nghe được tin này, ông ta chỉ thấy buồn cười.
Ông ta cũng không ngờ rằng bản thân có thể còn sống mà rời khỏi thành phố Giang Tư.
Như vậy Giang Hải đã rất nhân từ rồi.
Sau khi đánh 1 trận cùng Giang Hải, thì công sức tu luyện cả đời của ông ta coi như là tan thành mây khói, có thể nói là mất nửa cái mạng.
Sau khi về đến nhà họ Triệu, Húc Thiết đã muốn rời khỏi nhà họ Triệu, quy ẩn, không bao giờ tranh đấu cùng người khác nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, trước kia những kẻ mà ông ta luôn coi thường, ấy thế mà bây giờ đều có thể dễ dàng đánh được ông ta.
Một con sư tử bệnh nặng đương nhiên không thể đánh được 1 đàn chó săn.
Không ngờ Giang Hải lại không nói thêm gì về cuộc đấu của hai người, không ai biết kinh mạch của ông ta đã bị đứt.
Nhà họ Triệu cũng muốn giữ lại Húc Thiết.
Giờ phút này vẫn còn rất ít người biết, 1 cánh tay của Húc Thiết chẳng khác gì đã bị phế đi.
Mặc dù kinh mạch đã bị đứt, nhưng bình thường thì không thấy gì khác thường, đương nhiên cũng không thể đánh nhau được, nếu không sẽ bị lòi ra.
Một khi có người biết Húc Thiết đã bị phế, đối với nhà họ Triệu, đối với Húc Thiết, đều là đả kích rất lớn.
Hiện giờ, Húc Thiết chỉ có thể giả vờ bế quan, giả vờ trở nên thần bí.
Trở thành 1 kẻ có danh có tiếng.
Nhà họ Bạch ở phương bắc.
Sắc mặt Bạch Lý Hưng âm trầm, nghe người dưới nói đến tin tức này thì mặt không hề thay đổi.
"Chuyện này nhất định không thể để gia chủ biết."
"Hiểu chưa?"
"Nếu có người không giữ được miệng, thì cũng không cần phải giữ lại lưỡi nữa đâu.”
Bệnh của Bạch Hùng đã rất nguy kịch rồi, còn có thể sống được bao lâu chỉ có thể dựa vào việc, bao giờ thì ông trời muốn mang ông ta đi.
Bạch Lý Hưng biết bối cảnh của Liên Thiệu.
Phía sau anh ta là võ giả thế gia.
Nhưng phía sau võ giả thế gia lại là cổ võ thế gia.
Nếu trở thành kẻ địch của cổ võ thế gia, thì cho dù Giang Hải là Đế vương đi chăng nữa, cũng sẽ gặp không ít phiền phức.
Mà, những ân oái này đã vượt ra ngoài khả năng can thiệp của nhà họ Bạch, nếu tùy tiện can thiệp vào thì chỉ có thể mang tới rắc rối cho nhà họ Bạch
Hít một hơi thật sâu, mặt của Bạch Lý Hưng dần lộ ra vẻ tươi cười.
"Mẹ của Giang Hải chắc cũng không thể ngờ được, cháu có thể có khí phách như vậy.”
"Chị ấy ở dưới cửu tuyền, cũng có thể yên lòng rồi."
"Ông Thần......"
Một người làm đi đến báo cáo, sắc mặt cổ quái nói không nên lời.
Đây là lệnh mà Bạch Lý Hưng ban xuống, những tin tức có liên quan đến Giang Hải nhất định phải báo cho ông trước.
Mỗi ngày Bạch Hùng đều phải nghe được tình hình mới nhất của Giang Hải.
Đấy là sự áy náy và hối hận của một người cha đã sắp chết là ông ta.
Ông t muốn giúp Giang Hải làm gì đó, nhưng lại phát hiện ra những gì nhà họ Bạch có, Giang Hải cũng có.
Nhà họ Bạch không có, Giang Hải cũng có.
Đối với Giang Hải, thì nhà họ Bạch còn không được tính là nhà giàu.
"Chuyện gì?"
"Cậu Hải, cậu ấy......"
"Cậu Hải đã thông báo, những ai muốn tới núi Trấn Chính xem cuộc chiến, thì phải đặt chỗ."
"Còn lập ra một trang web, để đặt chỗ trước ạ."