Chàng Rể Kỳ Quái


Giang Hải bỗng nhiên nhận được thông tin này, nhưng anh chỉ mỉm cười.
“Sắp xếp người, các ngành công nghiệp xám của những thế lực ngầm này, hễ mở một cơ sở kinh doanh nào, thì sẽ phá bỏ cơ sở đó.”
“Cứ dùng… tên của Thiên sứ tội lỗi là được.”
Tần Hiên: “Các sản nghiệp này…”
“Chẳng lẽ cậu không thể quên thân phận trong thế lực ngầm của mình sao?” Giang Hải nheo mắt.
Tần Hiên sửng sốt, vội vàng làm theo chỉ thị.
Vừa về đến phòng làm việc, Cố Uyển Như ngẩng đầu liếc nhìn anh.
“Gần đây em bận quá không thể phân thân đi nổi, anh có thể thay em đến thành phố Giang Thanh một chuyến không?
Giang Hải hỏi: “Đến đó làm gì?”
“Có hai bản hợp đồng cần ký kết, các chi tiết cũng đã được hoàn thiện, vì để trang trọng hơn, ban đầu em định tự mình đi đến đó.”
Cố Uyển Như xua tay, biểu cảm bất lực, liếc nhìn một đống tài liệu ở trên bàn.
“Anh thấy đó, em cũng không đi được.”
Giang Hải gãi đầu: “Anh đi, không phải là không được, chỉ là… vợ à, lẽ nào em không sợ anh sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài sao?”
“Em đang bàn chuyện nghiêm túc với anh đấy, đừng có đùa nữa.” Cố Uyển Như nghiêm túc nói.
Nóc nhà cũng nói vậy rồi, Giang Hải làm sao dám không tuân theo.
Vẻ mặt tinh nghịch nói: “Vợ ơi, nếu sợ anh đi hái hoa bắt bướm linh tinh, em nên dùng một số biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Cố Uyển Như bất lực trả lời qua loa, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Giang Hải mà đang chú tâm vào tài liệu trên tay cô.
“Em nên vắt khô anh, có như thế, anh mới không còn sức lực và sinh lực…”
“Ừm! Hử?”
Khuôn mặt Cố Uyển Như đột nhiên đỏ bừng và tức giận, đập cây bút trên tay xuống bàn.
“Vợ à, lẽ nào em muốn ở trong phòng làm việc?”
“Như vậy không hay cho lắm, lần nào em cũng kêu to như vậy, anh sợ là sẽ bị người khác nghe thấy, nếu Lưu Phượng không gõ cửa xông vào thì chết.”
“Nghĩ gì vậy, mau đến thành phố Giang Thanh đi.” Cố Uyển Như khịt mũi.
Giang Hải chỉ có thể vò đầu bứt tai và đưa theo một chuyên viên pháp lý của tập đoàn Uyển Như đến thành phố Giang Thanh.
Chỉ là ký hợp đồng thôi mà, không cần trang trọng vậy chứ, để Giang Hải trực tiếp đến, gan cũng lớn nhỉ.
Trong xe, Kim Thâu lén nhìn Giang Hải qua kính chiếu hậu.
Giang Hải hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”
Kim Thâu liếm môi, làm một biểu cảm kỳ lạ với Giang Hải.
Người bên cạnh không hiểu, nhưng Giang Hải đã hiểu ra.

Thằng nhóc Kim Thâu này thích cô chuyên viên pháp lý trẻ đẹp ngồi hàng ghế sau.
Ánh mắt đó, cậu ta hận không thể dừng xe, lập tức ngồi vào ghế sau.
Giang Hải nở nụ cười, thì thầm nói: “Lần này đến thành phố Giang Thanh làm việc, sẽ ở đó một đêm, cậu lại có cơ hội rồi.”
“Thành công hay không thì còn phải xem bản lĩnh của chính mình.”
Kim Thâu gật đầu lia lịa, nuốt nước bọt.

Nhìn người phụ nữ phía sau giống như là nhìn một món ăn rất ngon.
Chuông điện thoại vang lên, là Cố Uyển Như gọi đến.
Nghe điện thoại, Giang Hải dạ vâng vài câu: “Em yên tâm đi, anh đảm bảo sẽ không ở bên ngoài hái hoa bắt bướm đâu, anh hứa là sẽ không dẫn những cô gái linh tinh về nhà, và sẽ không để em biết rằng anh có hơn một trăm đứa con riêng.”
Thực ra, Cố Uyển Như chỉ muốn biết Giang Hải đã đi đến đâu rồi.
Giang Hải vừa đi, Cố Uyển Như đã có chút hối hận, căn phòng làm việc trống rỗng, Giang Hải không còn ngồi bên cạnh cô uống cà phê, dường như là thiếu một cái gì đó, trong lòng có một cảm giác không an toàn.
Kim Thâu lái xe, cô chuyên viên pháp lý xinh đẹp ngồi ghế sau, từ đầu tới giờ luôn nở nụ cười, trong lòng sắp nghẹt thở.
Tập đoàn Uyển Như đều biết Giang Hải mới thực sự là ông chủ của họ.
Tuy nhiên, anh là một người rất cưng chiều vợ, trước mặt Cố Tiêu Dao anh giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, không chút nóng nảy.
Dù cho chỉ là một câu nói đùa nhưng cũng mang đầy tình yêu thương trong đó.
Trong công ty có không ít cô gái thích Giang Hải, nhưng họ đều biết mình không xứng với anh.
Cúp điện thoại, thở dài một cái.
“Đúng là hết cách, ai bảo đẹp trai quá, đi ra ngoài luôn khiến người ta phải lo lắng.”
“Tôi là kiểu người hay làm càn sao?”
“Vâng, vâng, vâng, anh Giang trước nay không hề hay làm càn.” Kim Thâu nhanh chóng nịch nọt.
Nhưng câu sau, khiến cô chuyên viên pháp lý xinh đẹp ngồi phía sau không khỏi bật cười.
“Anh Giang không phải là người hay làm càn, nhưng một khi đã làm càn, thì không phải là người.”
Người ta thường nói nịnh nọt cũng cần phải học hỏi, nhưng Kim Thâu có vẻ không hiểu.
Giang Hải bất lực nhìn biểu cảm như bùn không dích được vào tường của Kim Thâu.
“Sao cậu lại không học hỏi Chu Khải đi, nói chuyện làm việc đều khéo léo hơn cậu.”
Nhắc đến Chu Khải, ánh mắt của Kim Thâu đột nhiên sáng lên.
“Anh Giang, anh có biết không, thằng nhóc ấy kiếp trước chắc là cả đời toàn dẫm phải shit đó.”
“Hửm??”
“Thì kiếp trước xui xẻo nhiều quá nên kiếp này mới may mắn vậy đó!”

“Cậu ta với cô Thiên Tiên kia….

Thành một đôi rồi!”
Giang Hải cau mày: “Thiên Tiên nào? Có gì mà một đôi… hả…??”
Giang Hải đột nhiên hiểu ra, Thiên Tiên mà Kim Thâu nói chính là Uyển Thuần.
Bọn họ, thành đôi rồi?
Thực sự thành đôi rồi sao?
Uyển Thuần, vừa giàu vừa tài năng xinh đẹp.
Dù có nhìn từ phương diện nào đi chăng nữa, sao có thể thành đôi với Chu Khải được nhỉ??
“Chuyện cậu nói, là thật à?”
Giang Hải nheo mắt, đầu tiên là nghĩ đến mục đích của Uyển Thuần.
Tuy nhiên, cho dù là mục đích bí mật không thể nói ra thì cũng không đáng phải tìm đến một người thô bạo như Chu Khải chứ.
“Đương nhiên là thật rồi.” Kim Thâu tràn đầy căm phẫn, giống như Chu Khải cướp vợ của mình vậy.
Anh ta bất ngờ vỗ mạnh lên tay lái: “Anh không biết thôi, em đến bệnh viện thăm thằng nhóc đó….

ôi….

bỏng cả mắt….”
Biểu cảm của Kim Thâu có chút khoa trương, Giang Hải không nhịn được bật cười.
“Làm sao, hôn à?”
“Không phải.” Kim Thâu trợn tròn mắt, “Hai người đút hoa quả cho nhau ăn, cơm chó cứ phải gọi là tạt vào mặt em.”
“Ôi nữ thần… nữ thần…”
Giang Hải liếc nhìn xuống hàng ghế sau, lúc này nữ chuyên viên pháp lý hai má đỏ ửng, không chen ngang mà chỉ ngồi nghe hai người nói chuyện.
Giang Hải lập tức ho khan một tiếng, Kim Thâu này đúng là không có chừng mực, trong lòng vừa tơ tưởng đến cô chuyên viên pháp lý xinh đẹp phía sau, còn miệng thì cứ liên tục gọi cô gái khác là nữa thần, mồm mép thế này thì không có cửa tiến thêm với cô chuyên viên pháp lý rồi.
Kim Thâu sửng sốt nhìn biểu cảm của Giang Hải, một lúc sau mới phản ứng lại.
Đảo mắt nhìn trong kính chiếu hậu: “Nữ thần, em thấy anh nói có đúng không, cơm chó này anh ăn no lắm rồi.”
“Nữ thần?” cô chuyên viên pháp lý mặt đỏ ửng, không ngờ là câu nữ thần này lại dành để nói về mình, khuôn mặt ngạc nhiên chỉ vào mũi của mình nói.
“Anh đang gọi tôi?”

Kim Thâu nở nụ cười: “Em chính là nữ thần của anh.”
Giang Hải suýt chút nữa thì ói ra, cái thằng nhóc này đúng là gan to mặt dày, đúng chuẩn trai đểu.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Giang Hải phát hiện ra cô chuyên viên pháp lý xinh đẹp này thực ra có chút ngại ngùng.
Chẳng lẽ cô ta đã thích tên nhóc Kim Thâu này rồi sao?
Khẩu vị có vẻ mặn nhỉ.
Đến thành phố Giang Thanh, làm xong việc Cố Uyển Như giao thì cũng đã rất muộn rồi, vậy là tìm một khách sạn nào đó ở lại.
Mà Giang Hải lúc này đã rời khỏi khách sạn.
Ngay sau khi anh rời khỏi thành phố, anh nhận thấy rằng có hai chiếc xe đang đi theo mình, một chiếc ở phía xa và một chiếc ở gần.
Tìm được một đoạn đường vắng, anh đỗ xe ở bên đường, tựa lưng vào chiếc xe, châm một điếu thuốc.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng bên cạnh Giang Hải, cửa xe mở ra, một thanh niên rất cường tráng bước xuống.
Cúi đầu khom lưng, lấy ra điếu thuốc đưa cho Giang Hải.
“Anh, cho em hỏi, đường đi đến thành phố Hải Hà như thế nào ạ? Có phải là em đi nhầm đường rồi không?”
Thời đại nào rồi còn kiểu hỏi đường thế này sao? Chẳng lẽ không có bản đồ à?
Giang Hải mỉm cười nheo mắt: “Đi thẳng theo con đường này, 30 phút là đến.”
Con đường mà Giang Hải chỉ là một hướng khác.

Hơn nữa, từ thành phố Giang Thanh đến thành phố Hải Hà mà 30 phút, trừ phi đi bằng tên lửa.
Người thanh niên mỉm cười, bày tỏ sự cảm ơn lần nữa, xoay người chuẩn bị lên xe.
Tất cả đều diễn ra một cách rất bình thường, ngay cả Giang Hải cũng cảm thấy bất ngờ, lẽ nào cậu ta đơn giản chỉ là hỏi đường?
Tuy nhiên, người này toàn thân đều có sát khí, chắc chắn không phải là một người bình thường.
Cho dù có biểu hiện dịu dàng đến đâu, thì sát khí trong sâu thẳm ánh mắt đó, làm sao có thể che giấu được anh.
“Ấy chết, cứ thế mà đi à, không nên đâu.”
Giang Hải vui cười.
Từ khi vào khách sạn, Giang Hải đã cảm thấy có người theo dõi bọn họ, chỉ là đưa theo chuyên viên pháp lý và Kim Thâu sẽ có chút vướng víu, vậy nên anh mới để những người ở trong hai chiếc xe bám theo xa vậy, rồi chọn một nơi phong thủy tốt.
Giang Hải nhìn chiếc xe phía sau.
Chiếc xe kia cũng đậu ở bên đường, từ xa quan sát, ngay cả đèn xe cũng tắt, gần như muốn trốn trong bóng tối.
“Anh còn có việc gì sao?”
Thanh niên mỉm cười quay lại.
Một bàn tay đặt trước ngực giống như đang cầm thứ gì đó.
Giang Hải nói: “Không phải là tôi có việc, mà tôi cảm thấy cậu còn có chuyện chưa làm xong.”
“Muốn làm gì, mau nói đi, đừng làm mất thời gian của tôi.”
Giang Hải có chút thiếu nhẫn nại, anh đã phát hiện ra thân phận của của họ, tiếp tục giả vờ nhưng không còn tác dụng nữa.
Biểu cảm của người thanh niên thay đổi, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Anh ta là một sát thủ, nhưng sát thủ này thích ám sát hơn là dùng dao, dùng súng đánh trực diện.

Giang Hải ngậm điếu thuốc, thong thả hút một hơi thuốc rồi nhả khói ra, trong bóng tối, khói thuốc lúc ẩn lúc hiện.
Người thanh niên nở nụ cười xảo quyệt, lấy từ trong tay ra một chiếc hộp nhỏ.
“Chắc là anh muốn lấy tiền công, không biết ở tỉnh Hải Đông hỏi thăm đường hết bao nhiêu tiền nhỉ?
“Hay là tôi tặng anh món quà này coi như là phí hỏi đường, anh thấy…”
Giang Hải lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.
Từ hơi thở của đối phương, Giang Hải có cảm giác quen thuộc.
Cảm giác này, không lâu trước đây, anh đã từng cảm nhận được trên cơ thể của một người phụ nữ.
Vì vậy, anh đoán rằng cậu thanh niên trước mặt này là người của Thưởng Kim hội.
“Bốp…”
Không hề có sự phản kháng nào, Giang Hải cũng một cái tát.
Thanh niên bị tát một cái đầu đập vào chiếc xe, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Thưởng Kim hội, đúng không?”
Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng, nói ra vài câu khiến người thanh niên như rơi xuống vực thẳm.
“Anh…”
Anh ta muốn nói, làm sao mà mày biết.
“Bốp…”
Lại một cái tát nữa.
Người thanh niên đập vào kính ô tô, đầu và mặt đều bị kính xây xát gớm ghiếc, khiếp sợ.
Sau vài giây im lặng, cậu thanh niên hừ một tiếng rồi ném chiếc hộp về phía Giang Hải.
Giang Hải bắt lấy rồi cầm chắc chiếc hộp.
“Bốp…”
Anh lại tát thêm một cái nữa.
Cậu thanh niên dường như không còn cảm thấy đau đớn, từ từ xoay người lại, một con dao rơi ra từ trong tay áo.
Tuy nhiên, cậu thanh niên đã không kịp ra tay với anh.
“Bốp…”
Với một tiếng động bị bóp nghẹt, Giang Hải đưa chân ra đạp lên ngực của cậu thanh niên, và đẩy người thanh niên vào trong xe.
Cơ thể anh ta co giật vài lần, sau đó ngừng cử động.
Dễ dàng giết chết cậu thanh niên, trong lòng Giang Hải ngày càng cảm thấy trĩu nặng.
Người mà không dễ đụng vào thì đừng có đụng, đụng vào thì chỉ có chết.
Những sát thủ này là Thưởng Kim hội rèn luyện năng lực rất tốt, điều quan trọng nhất là họ không sợ sống chết.
Còn chiếc xe kia, lúc này đèn xe bật sáng, có tiếng khởi động xe, quay đầu rồi phóng đi mất.
Giang Hải ngạc nhiên, chẳng lẽ không cùng một phe à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận