“Khoảng thời gian này, rốt cục là anh đi làm gì thế?”
Cố Uyển Như giả vờ tức giận, nhếch miệng nói.
Giang Hải kéo tay của Cố Uyển Như, chậm rãi sờ soạng.
Vẫn luôn như thế, thói quen của Giang Hải cũng trở thành thói quen của Cố Uyển Như.
Trong khoảng thời gian mà Giang Hải rời đi, Cố Uyển Như cuối cùng cũng nhận ra, trong tay mình dường như đã thiếu đi thứ gì đó, không được Giang Hải cầm tay xoa nắn, cứ cảm thấy hụt hẫng, thiếu thiếu.
“Anh đi đàm phán một chút nghiệp vụ.”
“Anh có nghiệp vụ gì có thể đàm phàn à?” Cố Uyển Như không tin.
“Đương nhiên là nghiệp vụ của tập đoàn Uyển Như rồi.” Giang Hải cười hì hì nói: “Vợ ơi, tập đoàn Uyển Như không lâu nữa sẽ trở nên nổi danh nhất Phương Đông này đấy.”
“Anh đang nằm mơ à?” Cố Uyển Như liếc nhìn anh một cái.
“Chỉ là có chút tiếng tăm ở Thành phố Giang Tư thôi, nếu so ra ở tỉnh Hải Đông, nói về quy mô thì chúng ta chẳng hề có số má gì hết.”
“Anh không biết đâu, ở tỉnh Hải Đông có rất nhiều gia đình hào môn danh gia vọng tộc, tới bây giờ đều khinh thường không muốn hợp tác làm ăn với chúng ta đấy.”
Lời này của Cố Uyển Như cũng không sai.
Những gia đình hào môn danh giá giàu có, to lớn chân chính ở tỉnh Hải Đông, tới bây giờ đều không có bất cứ mối quan hệ gì với tập đoàn Uyển Như.
Theo bọn họ, không cần biết là làm bất cứ dự án nào, chắc chắn cũng cần phải có cổ phần khống chế.
Nhưng, hợp tác với tập đoàn Uyển Như, thì bởi vì tập đoàn Uyển Như nắm trong tay kĩ thuật cốt lõi rồi, cổ phần khống chế chính là của tập đoàn Uyển Như.
Nghe vậy, Giang Hải cong môi cười: “Anh mới không muốn làm ăn với bọn họ ấy.
Sẽ có lúc bọn họ phải cầu xin chúng ta.”
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Giang Hải, Cố Uyển Như không nhịn được mà bật cười.
Phì cười một tiếng, sau đó nghiêng người về phía sau: “Em phát hiện ra, trình độ chém gió của anh càng ngày càng giỏi rồi đó.”
Giang Hải cũng không giải thích, chỉ là, đang nghĩ ở trong lòng, cần thông qua cách thức nào để đưa hai trăm bằng sáng chế đó về trong nước.
Tốt nhất là thực hiện một phiên giao dịch.
Chỉ khi nổi danh rồi thì mới làm cho người ta biết được sức mạnh của tập đoàn Uyển Như.
Nhưng mà, lúc này vể mặt tươi cười của Cố Uyển Như đột nhiên bị thu lại.
Giang Hải khẽ nhíu mày.
Từ sáng sớm khi ngủ dậy, Giang Hải đã phát hiện ra được tâm trạng của Cố Uyển Như có vẻ không ổn.
Lẽ nào vì mình ra ngoài một chuyến hơi lâu, mà Cố Uyển Như trở nên có chút xa lạ với mình rồi ư?
Cắn cắn môi, Cố Uyển Như không biết, có một số lời nói có nên hỏi hay không.
Giang Hải giải thích thì còn được, nếu như tất cả đều là sự thật thì Cố Uyển Như không biết bản thân mình nên làm thế nào cho phải.
Mấy ngày trước, có một cô gái người nước ngoài tới Thành phố Giang Tư, cô ta tên là Morin.
Cô ta muốn gặp Cố Uyển Như, vốn cho rằng có dự án nào cần phải đàm phán cơ, nhưng không ngờ Morin lại nói ra một tin tức khiến cho Cố Uyển Như kinh ngạc rớt cả quai hàm.
Cách đó không lâu, Giang Hải đã mang tới cho gia tộc nhà cô ta một số lợi ích lớn, đã kết quan hệ thông gia rồi.
Cô ta tới Thành phố Giang Tư là để đợi Giang Hải.
Morin thể hiện, cô ta hoàn toàn không để ý việc Giang Hải có người phụ nữ khác hay không, nhưng, trong lòng Cố Uyển Như hiểu rõ ràng, thân phận của Morin vô cùng đặc biệt.
Thậm chí, Cố Uyển Như cũng không xứng để biết thân phận cụ thể của Morin là gì.
“Chồng à....”
Lúc lâu sau, Cố Uyển Như cuối cùng cũng có dũng khí để nói ra.
Nhưng lời vừa tới bên khóe miệng thì lại ngậm ngừng không nói ra được.
“Xảy ra việc gì khiến em không vui thế?” Sắc mặt của Giang Hải cũng trầm xuống.
Anh cho rằng, lại có đứa nào mắt mũi có vấn đề tới đắc tội với Cố Uyển Như rồi.
“Cô gái tên là Morin...!anh có quen không?”
Giang Hải nhíu mày, làm sao Cố Uyển Như lại biết Morin được.
Điều này, tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
“Có.” Giang Hải gật đầu, muốn nghe xem Cố Uyển Như nói thế nào.
“Anh với cô ta, có quan hệ gì thế?”
Cố Uyển Như nắm chặt lấy góc áo, đầu móng tay trắng nhợt đi.
“Vợ à....”
Giang Hải hít sâu một hơi, sắc mặt lại quay về lạnh nhạt như cũ.
Lúc trước, ấn tượng của Giang Hải với Morin cũng không xấu lắm, mà lúc này, lại có chút thấy ghét rồi đó.
Hai người chẳng hề có quan hệ gì hết, Morin lại tới đây để làm phiền Cố Uyển Như.
Lẽ nào, cô ta thật sự cho rằng, đựa vào thân phận là người Lập Dị thì có thể làm chim tú hú chiếm tổ của chim sẻ, có thể vô cùng hoành tráng để trở thành người phụ nữ của Giang Hải ư?
Cố Uyển Như ngẩng đầu, hai mắt đã hơi đỏ lên.
Vấn đề này, vẫn luôn được đè ép trong lòng Cố Uyển Như, mấy ngày qua, làm cho tâm trạng của Cố Uyển Như cực kì bất an, từ đầu tới cuối khó lòng mà bình tĩnh lại được.
Ngây ngốc nhìn Giang Hải, Cố Uyển Như đang đợi, đợi Giang Hải giải thích.
Nói thầm trong lòng, không cần biết Giang Hải giải thích như thế nào thì mình đều tin hết.
Nếu như mất đi Giang Hải, thế thì, cô chẳng khác nào mất đi tất cả, cuộc đời này cũng chẳng còn gì nữa.
Cười nhẹ một tiếng, Giang Hải quay đầu sang, giơ tay, sờ sờ đầu của Cố Uyển Như, khuôn mặt tràn đầy vẻ yêu thương.
“Vợ ơi, vấn đề này anh không muốn giải thích, cũng sẽ không giải thích.
Anh chỉ hỏi em một câu, em có tin anh không?”
“Vợ à, em có tin anh không?”
Cố Uyển Như sững sốt, đúng rồi, chỉ dựa vào lời nói của người phụ nữ kia, mà cô đã không tin Giang Hải ư?
Trước đây, Giang Hải cũng cực kì thờ ơ với Lan Kiều, đó là người con gái tài sắc vẹn toàn của cả Thành phố Giang Tư đó.
Cho dù có xinh đẹp tuyệt trần như Uyển Thuần thì Giang Hải vẫn không hề rung động.
Một người biết tiến biết lùi như Giang Hải, sẽ có hứng thú với một cô gái người nước ngoài không rõ lai lịch ư?
Nghĩ như thế này, Cố Uyển Như cảm thấy, mỗi một câu nói của Morin đều có nhiều sơ hở.
Cũng đồng thời có chút tự trách bản thân, Giang Hải không hề làm gì hết, cô cũng không hề phát hiện ra, mà đã hoài nghi Giang Hải như thế này rồi.
Nếu như đổi một góc độ khác, Giang Hải mà nghi ngờ cô gian díu với người khác, thế thì Cố Uyển Như cũng sẽ rất chi là đau lòng.
Nghĩ như thế, thì tại giây phút này, trong lòng Giang Hải cũng đang cảm thấy đau ư?
“Em...!em tin anh...”
Cố Uyển Như cúi đầu nói nhỏ một tiếng.
Giang Hải lại cười lên, không nói tới chuyện này nữa.
Đưa Cố Uyển Như lên lầu, Giang Hải lập tức đi tìm Thất Hồn.
“Morin ở đâu?”
Giang Hải hỏi.
Cô ta đã từng tới tập đoàn Uyển Như rồi nên Thất Hồn chắc chắc biết được, hơn nữa với thân phận là người Lập Dị cũng đủ khiến cho Thất Hồn sắp xếp người giám sát cả ngày rồi.
“Khách sạn Holiday, phòng tổng thống.” Thất Hồn dừng một lát rồi nói: “Cô ta không có tiền thanh toán, lấy danh nghĩa là vị hôn thê của anh để đăng kí.”
“Hả?” Giang Hải sửng sốt, cái cô gái này, chắc không phải là bị điên rồi chứ?
Người Lập Dị mà không có tiền trong tay, ai mà tin chứ, chỉ số IQ là số âm à.
“Tôi đi gặp cô ta, bây giờ.”
Nói rồi, Giang Hải đi tới khách sạn Holiday.
Morin nghĩ thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của Giang Hải được.
Yêu Giang Hải à?
Vớ vẩn.
Với tình hình hiện nay, cho dù Giang Hải chỉ là một con heo, thì Morin cũng sẽ không hề do dự mà đồng ý kết hôn với anh.
Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cô ta ít nhất còn có một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Nếu như, ở lại làm người phụ nữ thánh khiết của người Lập Dị, thì nửa đời sau của cô ta, không hề có một chút liên quan nào tới hai từ thánh khiết cả.
Mà chính là con điếm của cả gia tộc.
Chỉ cần là đàn ông thuộc gia tộc người Lập Dị, chỉ cần có khả năng sinh sản, phù hợp hai điều kiện trên, nếu như muốn sử dụng cơ thể cô ta để nối dõi nòi giống đời sau, thì Morin bắt buộc phải tiếp nhận.
Chính là giống như mẹ của cô ta vậy, sinh cô ta ra rồi nuôi dưỡng tới bây giờ, cũng chẳng biết cha của cô ta là người nào.
Nếu như lại dẫm lên vết xe đổ của mẹ cô ta.
Nếu như thế, còn không bằng chết quách đi cho xong.
Nhưng mà, Morin không dám chết, vì mẹ của cô ta, là người phụ nữ trong gia tộc người Lập Dị, làm vợ của cả vạn người ấy, cô ta phải sống, nếu không thì mẹ của Morin sẽ phải chịu sự đối xử như với súc vật.
Đối với người Lập Dị mà nói, một người phụ nữ không có khả năng sinh sản, thì còn không có giá trị bằng một con chó.
Khách sạn Holiday, Giang Hải đang ngồi ở sảnh đợi.
Giám đốc khách sạn khi nghe nói Giang Hải tới thì đứng hầu hạ ở một bên như một con chó Nhật.
Khách sạn này, vốn dĩ là sản nghiệp của nhà họ Mục.
Từ sau khi Lan Kiều đưa nhà họ Mục bước vào tập đoàn Uyển Như, thì nơi này trở thành nơi tiếp khách của tập đoàn Uyển Như.
Giang Hải, chính là chồng của Cố tổng Cố Uyển Như, làm giám đốc chịu trách nhiệm kinh doanh khách sạn, đương nhiên phải nịnh hót lấy lòng rồi.
Nhưng mà, anh ta không hiểu Giang Hải lắm.
Giang Hải chỉ thấy cực kì phản cảm, chán ghét cái kiểu xu nịnh hèn hạ như thế này.
“Khách sạn Holiday hiện nay là sản nghiệp của ai?” Giang Hải lạnh lùng hỏi.
“Toàn bộ khách sạn là tài sản của tập đoàn Uyển Như ạ.” Giám đốc nghiêm túc trả lời.
Trong lòng cảm thấy tò mò, tại sao Giang Hải lại hỏi câu hỏi này chứ.
“Thì ra là thuộc về tập đoàn Uyển Như à, tôi còn tưởng rằng, nơi này vẫn luôn thuộc về nhà họ Mục đó.” Giang Hải cười lạnh “Tất cả những người từng khom lưng khụy gối với nhà họ Mục, tốt nhất là nên thu dọn lại đi.”
“Nếu không, tôi không để ý việc đổi một người quản lý khác đâu.”
Giọng nói của Giang Hải không lớn, nhưng từng từ từng chữ của anh lại vô cùng vang dội.
Người giám đốc mập mạp lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, suýt chút nữa thì tè cả ra quần.
“Vâng...!vâng...!vâng....”
Giám đốc gật đầu như giả tỏi.
“Đi xem một chút, cái người sử dụng danh nghĩa của tôi để đặt phòng kia, bao giờ mới có thể xuống lầu.”
Cơ thể của người giám đốc rất mập mạp, nhưng hai cái chân của ông ta thì lại cực kì nhanh nhẹn, lon ton chạy tới bên quầy để xem camera giám sát.
“Anh Giang, cô ta đang ở trong thang máy rồi ạ.”
Giang Hải khoát khoát tay, ra hiệu ông ta có thể đi rồi.
Quay đầu lại nhìn Thất Hồn: “Tìm một lý do nào đó, đuổi người này đi.”
Những người miệng lưỡi trơn tru, thảo mai xảo trá, biết cách nịnh bợ lấy lòng, không có người nào là không lươn lẹo hết.
Tập đoàn Uyển Như làm việc, chỉ quan tâm tới kết quả, nhưng không phải ai biết nịnh hót cũng có được địa vị cao đâu.
Thất Hồn nhẹ nhàng nói: “Làm nghề khách sạn, lẽ nào không phải là cần một người biết đong đưa, là người mồm miệng nhanh nhảu ư?”
“Nhưng mà không cần loại như vậy.”
Nếu như, giám đốc kia biết được, một màn nịnh hót vừa rồi của mình bị đạp ở dưới chân, thì chắc là muốn nhảy lầu luôn rồi.
Cũng là giám đốc của khách sạn, nhưng khi so sánh làm việc cho nhà họ Mục với cho tập đoàn Uyển Như sau khi hợp nhất, thì mức lương của tập đoàn Uyển Như trả cao hơn.
Không lâu sau, Morin xuống lầu, bên cạnh vẫn là bà già kia như cũ.
Sắc mặt Giang Hải lạnh nhạt, thậm chí có chút lạnh lùng.
“Là cô lấy danh nghĩa của tôi để vào khách sạn ở đúng không?”
Morin trả lời: “Lẽ nào, tôi có chỗ nào sai à?”
Trước khi tới, Giang Hải vốn dĩ là muốn đuổi Morin đi.
Nhưng mà sau khi đến, thì Giang Hải lại có một suy nghĩ khác.
Đây chính là mặt mũi thể diện của phương Tây, không phải là nên lợi dụng một chút à?
“Sau này, không được sự cho phép của tôi, thì không cho phép nói có liên quan tới tôi.”
“Hiểu chưa?”
Morin yên lặng không nói năng gì, cô ta biết, ở chỗ này của Giang Hải thì sẽ không nhận được bất cứ sự tôn trọng nào.
Suy cho cùng thì cô ta là người phụ nữ mà Giang Hải sử dụng lợi ích để đổi lấy.
Cũng có thể nói là người Lập Dị Sáng thần ta rồi.
Sau đó, Giang Hải lạnh lùng nói: “Giúp tôi làm việc, cô có đồng ý không?”
Nói là thương lượng, nhưng mà lại lại giọng điệu không cho phép từ chối.
Nếu như bị từ chối thì Morin chỉ có một con đường để đi, đó chính là rời khỏi nơi này.
“Làm gì?”
Morin nhẫn nhịn sự nhục nhã, lại chấp nhận sự giao phó của Giang Hải, suy cho cùng, thế này đã tốt hơn so với người Lập Dị nhiều rồi.
“Dùng danh nghĩa của cô, lấy cái giá thấp nhất bán cho tập đoàn Uyển Như hai trăm bằng sáng chế kĩ thuật.”
Cái này, chỉ là để che đậy tai mắt của người ngoài, thuận thế xây dựng động lực cho tập đoàn Uyển Như.
Muốn lấy được hai trăm kĩ thuật tiên tiến nhất chỉ trong một lần, có thể nói là từ trước tới giờ chưa từng có người nào.
Mà trong này, chỉ cần một kĩ thuật thôi thì đều có thể làm cho một công ty kiếm được vô cùng nhiều, mà, một lần này, lại là những hai trăm cái liền.
Đủ làm cho người ta thèm nhỏ dãi.