Vừa mới sáng sớm, tập đoàn Uyển Như đã mở cửa náo nhiệt, và trên bàn làm việc của Cố Uyển Như xếp đầy đơn đề nghị.
Nhìn những đơn đề nghị này, Cố Uyển Như rất sửng sốt, hoàn toàn không hiểu chuyện này ra làm sao.
Mọi người đều đang xin đi Thanh Thiền để triển khai nghiệp vụ.
Từ khi tập đoàn Tiên vươn đi ra khỏi Thành phố Giang Tư, trước là mở ra cục diện ở nhiều nhiều thành phố, sau đó lại phát triển thuận lợi ở mảnh đất Danh Quận.
Những người được cử đi đó, từng người từng người đều phát đạt rồi, thăng chức, tăng lương.
Tất cả mọi người đều như cầm tinh con thỏ vậy, nhảy cẫng lên.
Công ty mở cuộc họp là vội vàng trở về, kiêu kì thì không được.
Chính là trong đêm qua, nội bộ công ty có lan truyền một tin tức.
Tập đoàn Uyển Như, rất nhanh sẽ mở rộng thị trường ở Thanh Thiền.
Cơ hội hiếm có, mất đi rồi không thể có lại được.
Không biết có bao nhiêu người đã viết đơn xin.
Số lượng trước mắt Cố Uyển Như, chẳng qua chỉ là một phần thôi.
Thư ký cảm thấy mình là người đủ tư cách nhất để được lựa chọn.
“Này, chuyện này là sao vậy? Vô duyên vô cớ, sao có nhiều người xin đi Thanh Thiền thế này?”
“Nhưng… bên đó chúng ta vẫn chưa bắt đầu nghiệp vụ trên quy mô lớn.”
Thư ký Tiểu Lưu mỉm cười: “Cố tổng, bọn họ không chỉ xin được đi, mà suýt chút nữa định nhảy bổ vào đánh nhau để giành lấy tấm vé được đi đó.”
“Có người nói, nếu không để bọn họ đi mở rộng thị trường ở Thanh Thiền, có nghĩa là Cố tổng cho rằng bọn họ không có năng lực.”
Cố Uyển Như cau mày, đưa mắt nhìn bàn trà của Giang Hải.
Tên sâu lười này lại đã làm gì rồi?
“Ai nói là phải mở rộng thị trường đến Thanh Thiền?”
Cố Uyển Như lắc đầu bất lực, vùng Thanh Thiền vẫn đang nằm trong kế hoạch, nhưng Cố Uyển Như vẫn chưa hạ quyết tâm sẽ đi làm.
Tính toán đến nay, tinh lực chủ yếu nhất là xây dựng cơ sở hạ tầng.
Để vận dụng hết hai trăm dự án công nghệ có độ chính xác cao đó, ở thị trường bên ngoài, tìm kiếm kênh của bên đối tác là lựa chọn tốt nhất, tiết kiệm tâm sức.
Việc xây dựng công viên khoa học kỹ thuật ở phía Tây thành phố gần như đã hoàn thành, phân nhánh của một số trường Đại học hàng đầu của Phương Đông cũng đang trong quá trình xây dựng.
Một số nhà khoa học đã tiến vào bắt đầu làm việc, một số dự án mở rộng đã đưa vào vận hành.
Tinh thần và sức lực của Cố Uyển Như chủ yếu đặt vào những việc này.
“Cố Tổng, lẽ nào đây không phải quyết định của chị?”
Lưu Phượng vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng là trong nhóm chat làm việc, Cố Uyển Như nói là muốn phát triển thị trường Thanh Thiền, ngủ một giấc dậy đã quên rồi sao?
Nửa đêm, một mẩu tin của Cố Uyển Như như một cơn địa chấn.
Không biết có bao nhiều người đã phải mất ngủ cả đêm.
“Quyết định của tôi?” Cố Uyển Như nghi hoặc, mà trong lòng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Đêm hôm qua, Giang Hải có dùng điện thoại của cô.
Mà lúc này, Giang Hải đang lắc lư đi vào, cắm tai nghe, lắc lắc đầu.
“Chồng ơi, hôm qua anh đã nói gì trong nhóm chat làm việc vậy?”
Giang Hải tháo tai nghe ra, cười thích thú: “Vợ à, đã đến lúc phát triển thị trường ở Thanh Thiền rồi.”
Thanh Thiền trước đây, bất kể là thế giới ngầm hay không ngầm, thì nhà họ Tả vẫn là chướng ngại không thể tránh khỏi.
Bây giờ, Giang Hải có thể loại bỏ được nhà họ Tả.
Nhà họ Tả xảy ra chuyện lớn, Thanh Thiền hoàn toàn rối tung cả lên.
Gia nhập thị trường Thanh Thiền thời điểm này chính là cơ hội tốt nhất để tích hợp các nguồn lực.
Nhưng, quan trọng nhất là Hoành Độ Dương đến giờ đã nhậm chức ở Thanh Thiền, sự hỗ trợ về chính sách sẽ cho phép tập đoàn Uyển Như nhanh chóng có được chỗ đứng.
Giang Hải nửa đùa nửa thật phân tích tình hình của Thanh Thiền cụ thể.
Cố Uyển Như cũng không tỏ vẻ gì.
Cuối cùng, quyết định làm theo lời Giang Hải nói.
“Đều do anh, không chịu bàn bạc trước với em gì hết.”
Cố Uyển Như cau mày, véo Giang Hải một cái.
Lời cũng đã nói ra rồi, không thể thay đổi xoành xoạch được.
Sau khi chấp thuận đề nghị, Cố Uyển Như lại chìm vào suy nghĩ.
“Chồng à, em đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Chúng ta phụ trách quản lý tập đoàn Uyển Như, đang tiến hành một việc đại sự, một việc vô cùng có ý nghĩa.”
Giang Hải mỉm cười: “Giờ em mới biết à?”
“Nhưng anh vẫn phải nhắc em, đừng gắng sức.
Nên phân quyền đúng lúc, giao việc chuyên môn vào tay những người chuyên nghiệp.”
Cố Uyển Như gật đầu.
Công ty càng lớn mạnh thì cô càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Trước đây, bất luận là tập đoàn Cố Thị trước kia, hay tập đoàn Uyển Như khi mới sáng lập, so sánh ra thì cũng chỉ có thể coi như một con thuyền nhỏ mà thôi.
Tập đoàn Uyển Như thời điểm này, là một con quái vật khổng lồ đúng nghĩa.
Sự thăng trầm của một công ty không còn là chuyện riêng của một công ty, thậm chí nó sẽ ảnh hưởng đến sự phồn vinh của cả Thành phố Giang Tư.
“Em không phải còn có anh sao?” Cố Uyển Như cười hạnh phúc.
“Có anh ở đây, em không sợ bất cứ điều gì.”
Nhìn chằm chằm Giang Hải, chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Giang Hải.
“Chồng à, sao em lại cảm thấy, có chút cảm giác mộng mị, mọi chuyện hôm nay, đều rất hư ảo.”
Trước đây, Cố Uyển Như có thế nào cũng không dám nghĩ, cô sẽ có ngày hôm nay.
Cô khi đó, không ngần ngại nghe theo sự sắp đặt chỉ để cha mình có tiền chữa bệnh.
Có ai ngờ rằng, bệnh tình của Lôi Nhân Hào không những được chữa khỏi, mà cuộc sống của cả gia đình cô cũng phải trải qua nhưng biến cố kinh thiên động địa.
Sống trong biệt thự, lái siêu xe, tập đoàn Uyển Như cũng ngày càng trở nên lớn mạnh.
Cố Uyển Như không biết được rằng, tập đoàn Uyển Như có thể có được ngày hôm nay đều là công lao của Giang Hải.
Mà anh chẳng qua, chỉ quản lý một cách đơn giản nhất.
Những kỹ thuật có thể khiến cho Tập đoàn Uyển Như cất cánh, tất cả đều do Giang Hải làm ra.
Những người thèm muốn tập đoàn Uyển Như thì đều bị Giang Hải đuổi đánh đi hết.
Không có Giang Hải,Cố Uyển Như cô sẽ chẳng là gì cả.
Cùng với sự hạnh phúc, trong lòng Cố Uyển Như cũng đang sợ hãi.
Cô sợ rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, là ông trời đang đùa giỡn cô.
Một khi tỉnh dậy sau cơn mơ, mọi thứ ngày hôm nay, đều sẽ biến mất.
“Em đang nằm mơ.” Giang Hải bước tới, nhẹ nhàng ôm Cố Uyển Như vào lòng: “Tuy nhiên, giấc mộng này sẽ không bao giờ tỉnh lại, em sẽ mãi luôn như thế, hạnh phúc đến mãi sau này.”
“Ông xã, anh sẽ không rời xa em chứ, phải không?”
Giang Hải khẽ giật mình, anh không hiểu vì sao đột nhiên Cố Uyển Như lại hỏi anh câu hỏi này.
Lẽ nào, bản thân anh đã làm gì khiến cô không có cảm giác an toàn?
Người phụ nữ nhỏ bé này, đã từng tuyệt vọng vì cưới mình, nhanh như vậy đã không nỡ từ bỏ mình sao?
“Không đâu!”
Giang Hải nâng cằm Cố Uyển Như, rất trịnh trọng và nghiêm túc.
“Kiên quyết không!”
“Trừ khi….
anh chết!”
Cố Uyển Như lập tức nổi giận, nghĩ tới vết sẹo trên người Giang Hải.
Chết?
Không, chuyện này quá đáng sợ.
“Em không cho phép anh nói như vây.” Ngón tay cô ấn vào môi Giang Hải.
Cảm nhận được sự lo lắng của Cố Uyển Như, Giang Hải cảm thấy trong lòng hơi đau.
Anh mạnh mẽ ôm ghì người phụ nữ lương thiện này vào lòng.
Trong cuộc đời này, gặp được Cố Uyển Như là điều may mắn nhất đối với anh.
Giang Hải tự nhủ trong lòng rằng, cuộc đời này, nhất định phải bảo vệ Cố Uyển Như, không để cô chịu bất cứ tổn thương nào, dù là nhỏ nhất.
Cố Uyển Như chính là ngọn hải đăng trong trái tim anh.
Buổi chiều, Giang Hải đột nhiên nhận được một tin nhắn, trong đôi mắt bình tĩnh ánh lên một nụ cười ranh mãnh.
Gia chủ nhà họ Tả, đích thân đến Thành phố Giang Tư rồi.
“Con người này, không đơn giản đâu.”
Giang Hải thì thầm.
Biết tiến biết lùi, cũng biết lúc nào nên khuất phục.
Tình hình hiện tại, tiếp tục làm loạn lên chỉ gây thêm nguy hiểm cho nhà họ Tả.
Tả Quang Tổ sẽ quyết không để mối nguy hiểm này lớn thêm lên.
Một đoàn xe đi về phía tây của Thành phố Giang Tư.
Đã xuống khỏi cao tốc, khuôn mặt Tả Quang Tổ trở nên điềm đạm và bình tĩnh hơn.
“Ông chủ, chúng ta tới Thành phố Giang Tư, chính là đã khuất phục Giang Hải kia.”
Trưởng bối nhà họ Tả theo đến trước có chút không cam tâm.
Nhà họ Tả đem so sánh với Tập đoàn Uyển Như, lại là một vấn đề lớn.
Bất luận là xuất thân hay thế lực, tập đoàn Uyển Như đều không thể so sánh được.
Chủ động đến Thành phố Giang Tư giải quyết “hiểu lầm”, thể diện của thế gia, thực sự đã bị phá bỏ.
Tả Quang Tổ vẫn không biểu cảm gì, không nói lời nào.
Ông ta cũng biết, làm như vậy, nhà họ Tả sẽ mất hết thể diện.
Nhưng, ông ta có thể làm gì được chứ?
Cừu Tứ rõ ràng đã đứng về phe của Giang Hải, ẩn nấp ở Thanh Thiền, như một con rắn độc, có thể cắn lại nhà họ Tả bất cứ lúc nào.
Đây vẫn không phải điều quan trọng nhất.
Một tên Cừu Tứ, dù sao cũng chỉ là một con người, không thể định đoạt được kết quả cuối cùng.
Nhưng, xuất thân của Giang Hải lại là điều khiến nhà họ Tả kiêng nể nhất.
“Xuất thân của anh ta, rốt cuộc là như thế nào?”
Tả Quang Tổ vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi này.
Hoàng tộc?
Nhưng Giang Hải và Cơ Tử Ý lại có quan hệ khá căng thẳng.
thậm chí rất nhiều cách làm, không hề nể nang gì hoàng tộc.
Chính điều này mới khiến ông ta kiên định tới Thành phố Giang Tư tìm Giang Hải.
Một người đến hoàng tộc cũng không coi ra gì, một người đến hoàng tộc cũng dám đắc tội, thì xuất thân của anh ta, đáng sợ tới mức nào.
Tả Quang Tổ nghĩ đến một khả năng khác, nước ngoài.
Xuất thân của Giang Hải từ nước ngoài.
Những năm trở lại đây, các thế lực lớn ở nước ngoài ngày càng trở nên vô nguyên tắc trong việc xâm nhập vào Phương Đông.
Việc trở về một nơi khiêm tốn như Thành phố Giang Tư để thành lập tập đoàn Uyển Như, có phải là một hoạt động thâm nhập không?
Dù sao đi nữa, nhà họ Tả không muốn mất cả chì lẫn chài.
Hoặc là, nhà họ Tả và Giang Hải, nói không chừng cũng có lợi ích chung nào đó.
Nếu hợp tác được với Giang Hải, việc đại sự của nhà họ Tả, tỷ lệ thắng lợi sẽ càng cao hơn.
Xe đi khắp các nẻo đường, phía Tây Thành phố Giang Tư, đâu đâu cũng đang xây dựng.
Ở Phương Đông, việc cơ sở hạ tầng quy mô lớn như vậy thực sự còn rất hiếm.
Quy mô này thậm chí còn khiến Tả Quang Tổ bị sốc.
Nói chung, việc xây dựng một khu vực, đều là ảnh hưởng của chính sách.
Ai đã từng nghe nói, một công ty, có thể ảnh hưởng tới chính sách, thúc đẩy sự phát triển kinh tế của cả một khu vực chứ?
Tập đoàn Tiên Dạo, theo ý kiến của nhà họ Tả là một công ty nhỏ, sức ảnh hưởng thế này thì có quá khoa trương.
“Giang Hải, con người này, không đơn giản!”
Tả Quang Tổ khẽ thở dài.
“Lẽ nào ân oán của nhà họ Tả với anh ta, chỉ bởi vì một tiểu minh tinh?”
Ai có thể tin chuyện này được.
“Ông chủ, tòa nhà lớn phía trước chính là tập đoàn Uyển Như rồi.”
Người lái xe phía trước, nhẹ nhàng báo cáo.
Tả Quang Tổ nhìn chằm chằm, tòa nhà văn phòng uy nghiêm, chiếm diện tích lớn.
Trên đỉnh tòa nhà, bốn chữ lớn “Tập đoàn Uyển Như” như rồng bay phượng múa.
“Chữ này…”
Rất nhiều người không biết rằng, bốn chữ “Tập đoàn Uyển Như” này, là Hoành Độ Dương viết nên.
Nhưng Tả Quang Tổ nhìn là đã nhận ra ngay, nhưng trong lòng không chắc chắn lắm.
Nếu như để Tả Quang Tổ biết, Hoành Độ Dương đã chủ động mở một buổi triển lãm thư pháp, nhất định sẽ rất sốc.
Chữ Hoành Độ Dương viết, Giang Hải không thực sự đánh giá cao.
Chiếc xe đậu trước cửa, nhân viên bảo vệ đang uể oải ngồi uống trà, cũng không đưa mắt lên nhìn những chiếc xe sang trọng này.
“Ông chủ…”
“Xuống xe, chào hỏi một câu, nói là tôi đến để tìm Giang Hải.”
Người lái xe lập tức bước xuống, nhưng, nhân viên bảo vệ cũng không thèm nhìn, cúi đầu thổi bọt trà.
“Có hẹn trước chưa? Chưa hẹn thì không thể vào được.”
“Cậu…”
Người lái xe đột nhiên nổi giận.
Xe của nhà họ Tả ở Thanh Thiền, đứng trước cửa Tập đoàn Uyển Như, lại bị chặn lại không cho vào.
Một tên bảo vệ, mà cũng dám lộng hành như vậy.