Chàng Rể Kỳ Quái


Thành phố Lâu, Kim Thâu vẻ mặt vô cùng khổ sở, ra sức gãi cổ.
“Cmn, đây là tình huống gì?”
Từ lúc Kim Thâu đem người tiến vào Thanh Thiền, không gặp phải chút kháng cự nào.
Nhà họ Tả ở Thanh Thiền lựa chọn nhượng địa bàn, cứ như là sợ Kim Thâu vậy.
“Chẳng lẽ, là anh Giang ở bên đó tiến hành rất thuận lợi, làm nhà họ Tả không thể rảnh rỗi mà chú ý đến bên này?”
Gãi gãi đầu, Kim Thâu cũng không tin, nhà họ Tả sẽ yếu ớt như vậy.
Ở Thanh Thiền, nhà họ Tả một tay che trời, có thể nói là chỉ cần hắt xì một cái, cho dù là thế lực ngầm hay là các gia tộc lớn, đều phải run rẩy sợ hãi.
Tuy rằng Kim Thâu ngồi ở vị trí cao, nhưng, thực lực của anh ta, thật sự còn kém xa, nhất là trên tay cũng chẳng có cao thủ gì.
Ra khỏi Thành phố Giang Tư, Kim Thâu mới biết, đứng trước mặt bao nhiêu cao thủ, bản thân mình chả là cái rắm gì, dù sao thì anh ta cũng mới chỉ tu luyện được mấy tháng.
Nếu nói đến thực lực của Kim Thâu, chỉ có thể coi là ngang với võ giả, nhưng so với cổ võ giả, còn kém xa.
“Trạm tiếp theo, chính là thành phố Thanh Thiền rồi.

Nhà họ Tả, không phải là muốn chúng ta tiến vào sào huyệt của bọn họ, rồi một mẻ bắt gọn chứ?”
Không thể không phòng, Kim Thâu cũng không phải là không có đầu óc.
“Anh Mao...........” Một tên đàn em bước nhanh vào.
“Bên ngoài có người tìm anh.”
“Tìm tôi? Ai?” Kim Thâu nghiêng mình, còn tưởng là người nhà họ Tả.
“Anh ta nói anh ta tên là Tần Hiên.”
“Anh Hiên?” Kim Thâu giật mình một cái, nhảy dựng lên: “Mau, mau mời vào.”
Tuy rằng bây giờ Kim Thâu được xem là lão đại hàng thật giá thật ở thế lực ngầm, nhưng, anh ta vẫn muốn đi theo bên cạnh Giang Hải.
Tiền quyền nhiều hay ít, Kim Thâu không quan tâm, anh ta là muốn lớn mạnh.

Ở cái thế giới này, vĩnh viễn chỉ có một cái quy tắc, đó chính là kẻ mạnh thống trị tất cả.
“Kim Thâu, tên nhóc nhà cậu hiện giờ thật uy phong nhỉ.”
Lập tức, giọng nói của Tần Hiên truyền đến.
Tần Hiên rất hâm mộ Kim Thâu, anh ta không giống Kim Thâu, càng thích trở thành kẻ thống trị hơn.
Nhưng đồng thời, Tần Hiên cũng biết, thực lực của bản thân mãi mãi không đủ, cho dù Giang Hải đưa anh ta lên vị trí kia, anh ta cũng không giữ nổi nổi.

Trèo cao ngã đau, Tần Hiên chỉ sẽ chết càng sớm.
“Anh Hiên, anh đang cười tôi sao?” Tay lớn dang ra, Kim Thâu ôm Tần Hiên.

“Anh Giang ở bên đó, vẫn ổn chứ?”
Tần Hiên nói: “Ai có thể chọc nổi anh Giang.”
“Cũng đúng!” Kim Thâu cười lớn.
“Mang rượu lên, hôm nay, tôi phải cùng với Anh Hiên uống cho đã.” Trước đây, Kim Thâu và Tần Hiên còn nhìn nhau không vừa mắt, hiện giờ, xa cách mấy tháng, mọi sự khó chịu sớm đã tiêu tan hết, chỉ còn lại tình anh em chí cốt.
Càng huống hồ, hai người căn bản không có mâu thuẫn lớn nào.
Tần Hiên khoát tay, lắc đầu: “Còn uống rượu cái gì, cậu thật đúng là tên ngốc hết chỗ nói.”
“Như thế nào?”
“Từ lúc cậu đến Thanh Thiền, có phải đến một cọng lông của nhà họ Tả cũng không nhìn thấy?” Tần Hiên trầm mặt xuống.
Kim Thâu lại gãi gãi cái gáy, có hơi ngại ngùng, cười gượng một tiếng: “Vừa rồi tôi còn thấy kỳ lạ đây, nhà họ Tả này cũng quá khiếp đảm rồi.”
“Hừ, lại qua một ngày nữa, tất cả lũ bọn chúng, đều phải chết.”
Tần Hiên gằn giọng: “Còn chưa nghĩ ra sao?”
“Anh Hiên, anh có thể nói thẳng luôn không, lúc nào cũng cứ thích úp úp mở mở.” Kim Thâu cũng là nóng nảy, xem ra, thật sự là xảy ra chuyện gì rồi.
“Nói mau đi, anh Giang bên đó, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Hiên cười thản nhiên, dù nói thế nào, lòng trung thành của Kim Thâu với Giang Hải, vẫn khiến người khác phải kính phục.
Kéo Kim Thâu sang một bên, Tần Hiên kể chi tiết lại kết quả phân tích.
Quyết chiến đã đến thời khắc mấu chốt, nhà họ Tả tuyệt đối sẽ không phân tách nhân thủ ra.
Tập trung tất cả lực lượng, giết chết Giang Hải, những người còn lại, cũng sẽ trở thành cá thịt mặc người xâu xé.

Ngay cả thế lực ngầm ở Danh Quận, cũng sẽ bị nhà họ Tả chiếm đoạt.
Kim Thâu mỗi ngày một thành phố, thoải mái nhẹ nhàng mà nắm giữ.

Sở dĩ dễ dàng được như vậy, chẳng qua là để kéo dài thời gian Kim Thâu tới nơi.
Quân đội không đánh mà thắng, hay là yên bình trước phong ba?
“Thật là giỏi tính toán.” Giờ thì Kim Thâu hiểu rồi.

Điểm mấu chốt, chính là ở người bên cạnh Giang Hải, ít đi một người, đều sẽ là sự suy yếu.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Kim Thâu lượn trái lượn phải, rồi đập đùi: “Tôi tập hợp tất cả người, tược tiếp đi tìm anh Giang.”
Nói xong, quay đầu muốn tập kết nhân thủ.
Tần Hiên vội vàng chặn lại: “Gấp cái gì?”
Cúi người tiến lên trước, nói thầm vài câu bên tai Kim Thâu.

Trên mặt Kim Thâu thần sắc bất định, sâu trong đồng tử, lộ ra tia dục vọng tàn nhẫn với xảo quyệt.
“Cái này được.” Vỗ bả vai Tần Hiên, Kim Thâu cười gian xảo: “Nếu tôi..........”
Tần Hiên làm ra động tác ra dấu im lặng.
Ở đây, dù sao cũng là địa bàn của nhà họ Tả, Kim Thâu chiếm giữ, cũng chỉ là tạm thời, ai cũng không biết được, có gian tế hay không.
Gật gật đầu, Kim Thâu vuốt vuốt cằm, lập tức tập hợp nhân thủ.
“Đến thành phố Sơn.”
“Anh Mao.......” Có người vừa mới uống rượu xong, có vẻ hơi say, lại tiếp tục uống tiếp, đoán chừng sẽ gục luôn lên bàn.
“Đã đêm rồi, để ngày mai hẵng đi chứ.”
Kim Thâu trợn mắt, giọng nói trở nên lạnh băng.
“Tôi nói cái gì? Cậu điếc à?”
“Ông đây không phải đang thượng lượng với các cậu, mà là thông báo cho các cậu.”
Kỷ luật nghiêm minh, đàn em của Kim Thâu, nghe lời dăm dắp.
Kim Thâu vẫy vẫy tay, kéo một người qua nói nhỏ vài câu.
Người này cũng là một trong đám người đầu tiên mà Giang Hải huấn luyện, đến Danh Quận, làm trợ thủ cho Kim Thâu, hai người thân như anh em ruột.
Sau đó, Kim Thâu với Tần Hiên lên một chiếc xe, đi trước.
Thành phố Thanh Thiền, nhà họ Tả.
Nhìn thấy tin tức vừa được truyền tới, Tả Quang Tổ phát tiết đập mặt bàn.

Ông ta nghĩ không ra, Kim Thâu vì sao lại đột nhiên di chuyển.
Nếu như nhìn thấu được mục đích nhà họ Tả, lúc này, lẽ nào không phải nên trực tiếp đến thẳng thành phố Thanh Thiền sao?”
Vì sao lại bỏ gần tìm xa, bỏ chủ tìm thứ, đi thành phố Sơn xa hơn chứ.
Thành phố Sơn, mặc dù cũng có ít sản nghiệp của nhà họ Tả, nhưng đối với trận tranh đấu này của Giang Hải mà nói, không hề quan trọng.
Nếu đã nghĩ không ra, Tả Quang Tổ dứt khoát ném chuyện này sang một bên.

Đám ô hợp Kim Thâu này, còn không có tư cách khiến nhà họ Tả xem trọng.
“Thông báo cho thành phố Sơn bên đó, giao địa bàn cho tên họ Mao đó.”
Trực tiếp từ bỏ, tập hợp người lại nhiều nhất có thể, đến tiếp ứng cho việc quyết chiến với Giang Hải.
Ba ngày, nháy mắt đã tới, Tả Quang Tổ có hơi không đợi nổi rồi, ông ta nhất định phải tự tay giết chết Giang Hải, vì con trai, vì cháu trai mà báo thù.

“Ông chủ, Lan Hựu với Tuyệt Hậu tới rồi.”
Tả Quang Tổ gật gật đầu.
Phòng khách, Lan Hựu vắt chéo chân, ngồi uống trà một cách tao nhã.
Tuyệt Hậu thì giống như là cả đời chưa từng được gặp con gái bao giờ vậy, giữ chặt tay cô gái trong nhà Tả Quang Tổ không buông.
Cô gái cực kỳ sợ hãi, nhưng lại không dám đắc tội khách quý của Tả Quang Tổ, mặt đỏ ửng, kháng cự nhưng cũng không cương quyết.
“Anh Tuyệt Hậu, thẩm mỹ của anh, đúng là rất khác biệt.”
Hành vi này của Tuyệt Hậu, ngay cả Lan Hựu nhìn cũng cảm thấy ghê tởm.
Cô gái này, ngoại hình bình thường, dáng người lại còn hơi béo.
Nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Lan Hựu, sắc mặt Tuyệt Hậu nháy mắt trở nên khó coi.
Mà lúc này, Lan Hựu lại cười không đứng đắn, từ trong ngực lấy ra vài tấm ảnh, ném lên trên bàn trước mặt Tuyệt Hậu.
“Anh Tuyệt Hậu, anh xem mấy người phụ nữ này, như thế nào?”
“Cô này, là chủ tịch tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như.

Có phải là trong sự trẻ trung mang theo chút mị hoặc không?”
“Cô này, là con gái lớn nhà họ mục ở Thành phố Giang Tư, Mục Yên, cũng xem như có chút quan hệ thân thích với tôi.”
“Cô này, là ở Phương Đông, cũng được xem như là nghệ sĩ có chút danh tiếng, đặc biệt là gần đây, danh tiếng lại càng ngày càng nổi.”
“Anh Tuyệt Hậu, thích không?”
Nhìn thấy ảnh chụp của ba cô gái, Tuyệt Hậu không thể rời mắt.

So sánh một chút, thì những người phụ nữ lúc trước Tả Quang Tổ tìm cho anh ta, chính là rác rưởi.

Trừ bỏ vẻ cợt nhả ra, thì chẳng có điểm gì khác.
“Cậu Mục, cậu đây là có ý gì?” Tuyệt Hậu liếm liếm môi, ánh mắt, trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, ý tứ dâm loạn, không có chút ý che giấu nào.
Lan Hựu mỉm cười: “Nhưng bọn họ, đều là người phụ nữ của Giang Hải.”
“Ồ?” Tuyệt Hậu vuốt vuốt cằm, trong lòng, đã có kế hoạch, kế hoạch có được ba người phụ nữ này.
Hai người đang thương lượng, bắt được mấy người phụ nữ này sẽ dạy dỗ như thế nào, Tả Quang Tổ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến đến.
“Cậu Mục, cao thủ của cậu đâu?”
Lửa giận ngập trời, tâm tư sốt ruột, trong lòng Tả Quang Tổ, chỉ muốn báo thù, đi thẳng vào vấn đề hỏi Lan Hựu.
“Ông Tả, cao thủ của tôi, đến lúc đó nhất định sẽ xuất hiện.

Bọn họ.....!đều là đến từ Tây Cảnh........”
Giơ tay ngắt lời Lan Hựu, Tả Quang Tổ trầm giọng hỏi: “Thế bọn họ đâu hết rồi?”
Lan Hựu biểu cảm hơi thay đổi, có chút không vui.
Nhà họ Mục phương Bắc, há có thể để cho nhà họ Tả ở Thanh Thiền đứng ngang hàng, từ trước tới giờ, nhà họ Tả tác oai tác quái ở Thanh Thiền, lẽ nào lại tự đại đến nỗi tự cho rằng có thể sánh ngang hàng ngang vế với thế gia đại tộc ở phương Bắc rồi sao?
Tuy rằng có hơi khó chịu về thái độ cảu ông ta, nhưng vể tình Tả Quang Tổ vừa mất đi con trai, Lan Hựu không thèm chấp nhặt với ông ta.

“Bọn họ đều là cao thủ, tất nhiên là xem thường chúng ta.

Nhưng, chuyện bọn họ đã đồng ý, thì nhất định sẽ làm được.”
Tả Quang Tổ cắn chặt răng, quả thật, cổ võ giả mỗi người đều sẽ có sự thanh cao kiêu ngạo của mình, chỉ cần đến thời khắc mấu chốt có thể vì nhà họ Tả ra tay là được rồi.
Có sự tương trợ của Lan Hựu, Giang Hải, càng là phải chết.
Tả Quang Tổ quay người ngồi xuống.
“Ông Tả, chuyện chúng ta bàn bạc trước đây.......”
Tả Quang Tổ gật đầu: “Tất nhiên tôi sẽ không quên, Giang Hải chết, tôi sẽ không động đến một phân nào của tập đoàn Uyển Như, nhưng, nhà họ Mục có thể lấy được bao nhiêu, lại phải xem bản lĩnh của chính cậu rồi.”
Có lẽ, người khác muốn có được tập đoàn Uyển Như còn cần tốn chút mưu tính, nhưng đối với nhà họ Mục mà nói, không phải chuyện gì khó.
Dù sao, nhà họ Mục ở Thành phố Giang Tư, đứa con bị vứt bỏ của nhà họ Mục phương Bắc này, dù nói thế nào, cũng mang họ Mục.

Lợi dụng tầng quan hệ này, khống chế tập đoàn Uyển Như, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Lan Hựu nhìn Tuyệt Hậu, nhếch miệng, cười gian ác: “Anh Tuyệt Hậu, tôi tin là không bao lâu nữa, anh sẽ nhận được ba món quà, Phương Đông, sẽ làm anh vui đến quên cả lối về.”
“Reng reng reng........”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người, Lan Hựu cầm điện thoại lên, sắc mặt hơi thay đổi.
Đi đến một bên, nghe điện thoại.
“Anh Quy, anh có gì phân phó......”
Lan Hựu cười nịnh nọt, đối mặt với những cổ võ giả này, phải vạn phần cẩn thận, ở trước mặt cổ võ giả, đừng nói đến Lan Hựu, cho dù là nhà họ Mục ở phương Bắc, cũng chỉ giống như con kiến.
“Cái gì.........”
Sắc mặt Lan Hựu tái mét, giống như là vừa bất ngờ xảy ra một trận bệnh nặng vậy, mặt cắt không có chút màu máu nào.
Hai mắt trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy dòng.
Trong phòng khách, một người tới báo.
“Gia chủ, Giang Hải, đã vào đến Thanh Thiền.”
Tả Quang Tổ chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng từ từ treo lên nụ cười: “Đến đúng lúc lắm! Tao chỉ sợ mày không đến!”
Khoát tay, bảo người kia rời đi.
Tả Quang Tổ nhìn về phía Tuyệt Hậu: “Anh Tuyệt Hậu, lần này, nhờ cậy cả vào võ sĩ nước Nhật ra tay rồi.”
Tuyệt Hậu cười gian xảo gật đầu, nhưng trong lòng, lại lộ ra vẻ không ổn.
Đế Vương, làm gì có chuyện muốn giết là giết được?
Nếu như liều cái mạng già này, có thể giữ chân Giang Hải, đã xem như thắng lợi rồi.
Chẳng qua, hiện giờ có cao thủ nhà họ Tả, còn có cao thủ mà nhà họ Mục mang tới.

Bắt được Giang Hải, sẽ không phải là chuyện khó nữa rồi.
Lan Hựu quay lại, giọng nói có hơi run rẩy: “Ông Tả, tôi đột nhiên có chút việc cần xử lý........”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận