Sau đó, lông tơ của Giang Hải dựng thẳng hết cả lên, bởi vì, anh cảm thấy có một luồng khí cực lớn đang tập trung lại.
Luồng khí cực lớn đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Giang Hải.
Và, sau đó, trước mặt anh xuất hiện một bóng ma.
Giang Hải nuốt ực một ngụm nước bọt, rốt cục cũng hiểu vì sao mấy tên võ sĩ Hạ Nhĩ đó lại chạy trối chết rồi.
Giang Hải đúng là chết vì tò mò mà, tự nhiên lại xông vào.
Thứ đó hói đầu, mắt cá chết, tai lừa, mỏ vịt, phủ đầy lông tơ vàng và mang mai rùa...
Đây......!là quái vật.
Sau đó, mắt Giang Hải sáng lên, nhớ đến một truyền thuyết.
Trên đời này, thật sự có Thủy quái sao?
“Thanh kiếm phá tà hiển chính......”
Đôi mắt nó vô thần, chứa đầy sự ghê tởm và phẫn uất.
Cái bóng đó bay về phía Giang Hải.
Giang Hải hừ lạnh, đột nhiên xuất ra một quyền.
Bóng ma đó không phải là thật, nhưng Giang Hải lại cảm thấy cú đấm của mình như đấm vào đá.
“Ầm......”
“Ách......”
Giang Hải đau đớn kêu rên, bị lực phản lại bay ra ngoài.
Anh bị bắn ra ngoài đụng vào cửa làm gãy cả cửa, ngã xuống sân, máu trào ra, hoảng hốt, suýt nữa thì ngất xỉu.
Anh cố gắng đứng dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt, ngón tay cứng không cử động được.
Nhưng không nhúc nhích là chết, nên anh nghiến răng thở hổn hển, cuối cùng tay Giang Hải nắm chặt chuôi thanh kiếm trên lưng.
Mặc kệ cái bóng này là thật hay giả, cũng chẳng cần biết nó có phải quái vật không.
Giang Hải cho dù chết cũng phải chết trong chiến đấu, không thể dễ dàng bị bỏ mạng được.
Linh khí trong phòng càng ngày càng mạnh, nhưng con quái vật đó cũng không đuổi theo ra ngoài, Giang Hải thở dài nhẹ nhõm.
Từ đó có thể biết được, anh bị đánh bay ra ngoài là do luồng khí đó cố ý.
“Thanh kiếm phá tà hiển chính!” Giang Hải hiểu được, thanh kiếm này chính là bảo vật duy nhất có thể diệt trừ yêu ma.
Ít nhất, là người Hạ Nhĩ đều cho là như vậy.
Anh chống tay đứng lên, lảo đảo rút kiếm ra.
Giang Hải không dám ở lại lâu nhanh chóng rời đi.
Nghỉ ngơi cả đêm, Giang Hải mới cảm thấy khỏe hơn.
Nghĩ đến lời nói kia của cái bóng, anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lúc đó.
Trước cửa sơn động trong núi.
Ông già tóc bạc và người áo đen lần lượt nhận được thư báo, phong ấn ở đền Sanyo đã bị sụp đổ.
“Người ta đã từng tiên đoán, chỉ cần Bất Ngôn đại sư viên tịch, thì thứ kia sẽ được giải trừ phong ấn……...”
Người áo đen có vẻ vẫn mơ hồ, thứ kia đúng là quá mạnh, nó phá vỡ cả các định luật khoa học, phá vỡ cả những nhận thức của con người.
Rất nhiều người đều cho rằng thứ đó không phải là thứ thuộc về thế giới này.
“Tướng quân, hiện giờ chúng ta có còn tiếp tục vây giết mấy người bên trong không?”
Người áo đen do dự không quyết, không biết làm thế nào.
“Rút!” Ông già tóc bạc lại nhìn vào trong động, nắm chặt nắm đấm.
So với sự an nguy của Hạ Nhĩ, thì việc giết bọn Bố Phàm rõ ràng là không quan trọng bằng.
Nếu thứ kia chạy ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho Hạ Nhĩ trở thành địa ngục.
Điều quan trọng nhất là đến cả Yamata cũng không thể giết được nó.
Ông già tóc bạc lập tức xoay người đi, vừa đi vừa hỏi: “Đã tìm được cao tăng có thể áp phong ấn xuống chưa?”
“Phong ấn?” Người áo đen cười nhạo: “Người cao tăng này còn tồn tại sao?”
Ông già tóc bạc nheo hai mắt.
Lúc trước, ông ta còn cho rằng Hắc Khẩu là đối thủ của mình, nhưng bây giờ, nhìn thấy những người mặc đồ đen ngu dốt như vậy, thì chỉ cảm thấy sự khinh bỉ.
Một người không thể, sao không tìm nhiều người vào?
Những trận pháp trước đây chẳng nhẽ chỉ dùng để biểu diễn thôi à?
Người ở ngoài núi vội vàng rời đi.
Bên trong động, Bố Phàm nhìn lên trời, cầm lấy một túi dưa muối nhỏ bên cạnh, cẩn thận lấy ra một miếng nhét vào miệng.
Vô cùng cường điệu nhấn mạnh: “Cái bánh bao này ngon thật.”
Trên người mọi người đều bẩn, nhưng không ai bị thương.
Thất Hồn ngồi trong bụi cỏ bên cạnh đứng dậy: “Bánh bao, anh mơ đẹp quá nhỉ?”
Thất Hồn vốn là một người trầm mặc ít nói, nhưng đấy chỉ là ở trước mặt người ngoài.
Còn với người quen thì thỉnh thoảng anh vẫn đùa giỡn mấy câu..
“Muộn nhất thì mai Giang Hải sẽ đến.”
Họ đã mất liên lạc với Giang Hải cả ngày, Bố Phàm hiểu Giang Hải, anh không là kiểu người cứ ngu ngốc mà xông lên đánh.
Không ở bên ngoài đánh lạc hướng của mấy tên người Hạ Nhĩ, giết vài tên súc sinh thì đúng là quá phí.
“Tôi lại nghĩ không đến thì tốt hơn?”
Trong động, khuyết điểm duy nhất là thiếu thức ăn, mọi người đều đã đặt bẫy, nhưng không may mắn lắm, chỉ bắt được vài con thỏ, ở đây lại nhiều người, nên không đủ nhét kẽ răng.
Trên người chỉ còn sót lại hai gói dưa muối nhỏ, để ăn vặt.
Lúc này, trên sườn núi, có một bóng người giống như con báo, phóng vụt tới.
“Bố Phàm, hình như bọn người Hạ Nhĩ đang muốn rời đi, bọn chúng đang thu dọn đồ đạc rồi.”
“Hả?” Bố Phàm khẽ nhíu mày.
Người Hạ Nhĩ đã vây họ ở trong động là đã chiếm được lợi thế rồi mà, sao đột nhiên lại rút đi.
Bởi vì bản thân đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nên đã mấy lần Bố Phàm đã lỡ tay suýt mất mạng.
Chẳng lẽ, thành công rồi sao?
“Xem xem rốt cuộc bọn chúng đang muốn làm gì?”
Bố Phàm nghĩ là họ đang tương kế tựu kế.
Thất Hồn đi về phía cánh rừng bên cạnh.
Thời gian trôi qua, Bố Phàm ngồi xổm trên một hòn đá, trước mặt anh là một đống đá.
Anh sử dụng phương pháp suy luận đội hình để tìm ra mục đích của người Hạ Nhĩ, nếu anh là họ thì anh sẽ làm như thế nào.
Nhưng càng nghĩ lại càng rối.
“Chẳng lẽ, bọn người Hạ Nhĩ còn có quân cứu viện?”
Nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Lúc này, Thất Hồn đã trở lại.
“Bọn Hạ Nhĩ đều đi rồi, thậm chí, còn để lại rất nhiều vật phẩm sinh hoạt.” Nói xong, Thất Hồn ném một túi đồ xuống đất, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, cái họ cần nhất bây giờ chính là bổ sung năng lượng.
“Không có độc chứ?”
Một người hỏi.
Thất Hồn xoay người, cắn một miếng lạp xưởng, mọi người ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm.
Anh ấy ăn như vậy thì sao có độc được chứ.
Bố Phàm nhức đầu: “Mé, sao lại như thế.
Tôi đã làm mồi sao chúng lại không câu chứ?”
“Anh thật sự nghĩ mình là miếng bánh ngon hả?” Mọi người cười đùa bắt đầu chia nhau thức ăn.
Bố Phàm cũng không để mọi người ra nhặt lều trại của bọn Hạ Nhĩ.
Anh ấy sắp xếp người trực để mọi người đều được nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bố Phàm vươn vai cài lại thắt lưng, cách đó không xa có một ngọn khói bay lên, không biết là ai, từ trong lều của bọn Hạ Nhĩ nhặt ra một bình rượu.
“Phải công nhận đồ chiến đấu của bọn Hạ Nhĩ dùng rất tốt.”
Bố Phàm đột nhiên nâng một bàn tay lên, trong nháy mắt mọi người đều câm miệng, không phát ra một tý âm thanh nào.
“Là tiếng động cơ của xe việt dã.”
Bố Phàm thở dài, chậm rãi nằm xuống, lần này đến Hạ Nhĩ đúng là phí thời gian mà.
Kế hoạch ban đầu là Bố Phàm sẽ lợi dụng lỗ hổng của Hạ Nhĩ để ám sát ông già tóc bạc trong một cuộc hành quân, chặt đứt người đứng đầu của chúng.
Nhưng không ngờ lão già này lại tinh ranh như vậy, chỉ phái hai mươi mấy tên phế vật đến Thanh Thiền thôi.
Sau nhiều lần Bố Phàm thua liên tiếp và chạy đến cái động vô danh này.
Chờ Giang Hải xử lý xong việc ở Thanh Thiền, nhất định sẽ đến Hạ Nhĩ, lúc đó không chỉ có ông già tóc bạc kia phải chết mà ngay cả tổ chức Hắc Khẩu kia cũng phải chết.
Tuy nhiên, ông trời không thuận theo họ.
Giang Hải mèo mù lại vớ được thanh kiếm phá tà hiển chính, lại vô tình hại chết Bất Ngôn đại sư.
Phá giải phong ấn thả ra một con quái vật.
Nhà mình bị cháy, vợ con bỏ chạy theo người khác thì làm sao người Hạ Nhĩ còn có tâm trạng để chiến đấu với nhóm Bố Phàm nữa chứ.
Thất Hồn ngửa mặt lên trời huýt sáo, nhịp điệu du dương, như một con chim vàng anh.
Một lúc sau Giang Hải đã đỗ xe cách đó không xe.
Anh uể oải xuống xe, cau mày: “Anh...”
Hai người còn thân hơn cả anh em nên Giang Hải luôn gọi như vậy.
“Bọn Hạ Nhĩ đâu rồi?”
Bố Phàm nhún nhún vai: “Tôi không thơm, nên bọn chúng không thích.”
Giang Hải nở nụ cười: “Có cảm thấy mình còn không bằng cả con lợn không.”
Thấy mọi người đều có ăn có uống, anh cười trêu chọc.
Bố Phàm nghiêng đầu, quan sát hai mắt của Giang Hải, sắc mặt đột nhiên cứng lại.
“Cậu bị thương à?”
Đôi môi của Giang Hải khô khốc, miễn cưỡng cười.
Đến bây giờ Giang Hải vẫn còn nghi ngờ con Thủy quái kia là thật hay giả, chắc chỉ có trời mới biết.
Bị một cái bóng đánh cho bị thương, anh mà nói ra ai mà tin chứ?
Giang Hải cởi thanh kiếm trên lưng xuống: “Anh, anh đoán xem đây là cái gì?”
“Vừa trộm được à?” Bố Phàm cười nhận lấy, còn rất nặng.
Đột nhiên lại cảm thấy thích thanh kiếm dài bọc vải này.
Đồ vật mà được Giang Hải coi trọng chắc chắn là không bình thường?
“Đây là cái gì?” Anh ấy cởi mảnh vải ra, ở trên chuôi kiếm còn có 1 chuỗi tràng hạt.
“Cậu trộm kiếm Kusanagi à?”
Giang Hải cười nhạo, anh cũng không ngốc như vậy, đồ của Hạ Nhĩ hoàng, đại diện cho vị thần của một quốc gia, thậm chí còn được coi là những đồ do trời ban, dù sao thì anh cũng không nên chạm vào.
Đừng nói là Giang Hải, cho dù là người mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, dù có cơ hội cũng sẽ không làm.
Hơn nữa, chưa ai từng nhìn thấy thanh kiếm thật, có thể thanh kiếm được lấy ra trong buổi lễ đó là đồ giả.
“Đây là thanh kiếm phá tà hiển chính.
Chính là cái mà sư phụ từng nói cho chúng ta biết ý.”
“Cậu nói cái gì?” Bố Phàm trừng lớn hai mắt: “ Nhưng làm sao biết thanh kiếm này là thật hay giả?”
“Hơn nữa......”
Sắc mặt Bố Phàm bắt đầu trầm xuống.
“Hơn nữa cái gì?” Giang Hải hỏi.
“Sư phụ từng nói, hắc cảnh của Hạ Nhĩ là thần khí để phong ấn một thứ gì đó rất kinh khủng.
Nếu lấy nó đi, thì thế giới sẽ gặp nguy đó.
Giang Hải bĩu môi, chỉ coi như đang nghe Bố Phàm kể chuyện cổ tích.
“Sao em chưa nghe nói chứ?”
“Giang Hải, nguồn gốc của Đế Vương là gì?”
Giang Hải ngẩn ra, đây chính là vấn đề mà Đế Vương vẫn theo đuổi sao? Nếu Giang Hải biết thì anh cần gì phải giao dịch với người Do Thái chứ.
Nếu biết nguồn gốc của Đế Vương, Giang Hải đã không cần phải đến Thần Miếu, và vùng đất Canaan.
“Sư phụ từng nói, nguồn gốc của Đế Vương chính là tận cùng của thế giới.
Lúc ấy anh còn nhỏ, không biết những lời này là có ý gì.”
Giang Hải nhíu mày, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tận cùng của thế giới? Vấn đề này khó hiểu vậy sao? Chẳng lẽ, Đế Vương không phải là đại diện cho lợi ích trong thế giới ngầm của Phương Đông, mà là một khái niệm triết học à?
Bố Phàm còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng nói lanh lảnh vang lên: “Cái thứ ở dưới phong ấn là đến từ tận cùng của thế giới à?”
Khóe miệng Giang Hải giật giật, điều này cũng quá khủng khiếp rồi.
Nguồn gốc của Đế Vương đến từ tận cùng của thế giới, có nghĩa là cùng đến với con quái vật kia sao?
Tuy nhiên, Giang Hải cũng biết, Bố Phàm sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa.
“Anh tưởng cậu biết chuyện này chứ.”