Chàng Rể Kỳ Quái


Nghiên cứu khoa học chứ không phải như làm ruộng, gieo xuống hạt giống thì sẽ có trái cây.

Trong rất nhiều trường hợp, hao tổn tâm tư và chi phí quá lớn nhưng lại không thu hoạch được gì.
Huống chi, trung tâm nghiên cứu của tập đoàn Uyển Như mới vừa được thành lập.
Mà, tập đoàn Uyển Như thì sao? Nếu muốn dựa vào những kỹ thuật này tạo ra một hai cái đột phá đã là việc rất khó, huống chi mỗi một cái cũng cần có những đột phá của chính mình.
Thở dài thêm lần nữa, Cố Uyển Như xoa đầu, cảm thấy mình thật vô dụng.

Mỗi lần gặp phải chuyện gì, cũng đều nhớ đến Giang Hải, mà cũng chỉ có Giang Hải mới có thể tới giúp cô.
Trên một chiếc tàu hàng lênh đênh trên biển lớn, Giang Hải đeo kính râm, cầm cần câu, nằm mơ màng ngủ trên ghế.
Trở về Phương Đông, tại sao không đi máy bay chứ?
Đối với Giang Hải mà nói, máy bay là phương tiện giao thông không an toàn nhất, một khi gặp phục kích, sống hay chết đều phải dựa vào số mệnh.
Hơn nữa, thân làm Đế Vương quản lý tất cả chuyện làm ăn của thế giới thế giới ngầm, đường hàng hải nằm gọn trong phạm vi khống chế của anh.
“Anh chắc chắn là câu như vậy có thể câu được cá chứ?”
Thuyền chạy cũng không chậm, cứ như vậy mà câu cá, sợ là chỉ có Khương Tử Nha mới có thể câu được.
Giang Hải cũng không để ý khoát khoát tay: “Sẽ có cá tình nguyện mắc câu.”
Thất Hồn bĩu môi một cái, cần câu cũng ném qua một bên.
Còn câu cá gì chứ? Định nhịn đói sao.
Trên bầu trời, một chiếc máy bay lượn một vòng, ngay sau đó bay đi.
“Có chút phiền phức rồi.” Thất Hồn ngửa đầu nhìn, rồi lại nhìn Giang Hải.
“Còn chưa tới phạm vi thế lực của chúng ta, cũng không nói trước được gì cả.”
Đoạn đường này, Giang Hải luôn luôn bị giám sát, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, là thành viên của Linh Ngụy hội cho người theo dõi Giang Hải.
Suy nghĩ một chút, Giang Hải nói: “Nói cho chủ thuyền, sắp xếp một chút, chúng ta đi Tuyệt Ngự.”
“Không trở về Thành phố Giang Tư sao?” Thất Hồn thuận miệng hỏi một câu.
“Có một số việc, nếu không đi xử lý, rất nhiều người sẽ ngủ không yên giấc, chỗ tốt có thể sớm thu vào trong tay, vẫn là nên ra tay trước.”
Để cho những thế lực của Linh Ngụy hội tiến vào Phương Đông, hiển nhiên không phải là chuyện tốt, Giang Hải cũng không muốn luôn bị quấy rầy ở Thành phố Giang Tư.
Sở dĩ lựa chọn đi Tuyệt Ngự, Giang Hải cũng có suy tính của mình.

Đầu tiên là quốc gia Tuyệt Ngự này, mặc dù là vùng đất được khai sáng bởi Phật Thích Ca Mâu Ni, nhưng cũng là một khu vực phân biệt chủng tộc phức tạp nhất.
Hơn một trăm chủng tộc, lại lai ra rất nhiều những chủng tộc mà không biết gọi tên.
Lấy màu da để bàn về giàu nghèo, đây là khu vực có sự chênh lệch giàu nghèo cực lớn.
Trên thế giới, bất kể là lịch sử của quốc gia nào đều là xem văn minh phát triển như thế nào.
Cũng chỉ có Tuyệt Ngự này lại không như vậy, hơn phân nửa thời gian là bị các nước thực dân đô hộ, nên trong người bọn họ, bản tính bị nô dịch còn rất mạnh.
Thế lực của người Lập Dị ở đây rất mạnh, ngàn năm qua luôn luôn nắm giữ tài nguyên của địa phương.
Có điều người ta không biết ở đây là, bọn họ là nô bộc trung thành của giáo phái Uradia.
Giáo phái này là một tôn giáo thần bí, coi phụ nữ làm trung tâm, tin tưởng vào sự thần bí của ngôi sao sáu cánh.
Sùng bái thánh ca.
Lấy sự nô dịch và mua vui cho người Lập Dị làm vinh hạnh.

Đừng nói là muốn những người đàn bà này lột sạch quần áo nằm xuống đất cho người ta đùa bỡn, cho dù muốn bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ không do dự chút nào, bởi vì bọn họ cảm thấy đây là ý chỉ của thần linh.
Rõ ràng là không thể nào dẫn dắt giáo phái này đi lên.

Người Lập Dị muốn rũ bỏ, cách tốt nhất chính là mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Giang Hải nheo cặp mắt lại, cái tổ chức tín ngưỡng đặc thù này, mặc dù cổ quái biến thái, nhưng có một chỗ rất tốt, đó chính là trung thành.
Nếu như, lợi dụng tổ chức này, sẽ có được sự trợ giúp rất lớn đối với thế giới thế giới ngầm của Đế Vương tại Tuyệt Ngự này.
Đối với người Lập Dị mà nói, tất cả mọi người của giáo phái Uradia đều là xướng kỹ, thuận theo thời thế đẩy cho Giang Hải, giống như đưa cho người khác đám gia súc vô dụng của nhà mình vậy.
Thậm chí, những người này còn có chỗ không bằng so với đám gia súc đấy.
Đứng ở vị trí Tòa Thánh, làm một tôn giáo, bọn họ không thể nào mang tiếng xấu bỏ đi tín đồ đang theo bên mình.
Giang Hải muốn xem xem Tòa Thánh sẽ làm như thế nào, chỉ là bán ra các loại tài sản, hay là bỏ giáo đường?
Tin chắc Tòa Thánh nhất định sẽ nói, có người cố ý đối đầu với Tòa Thánh, tất cả chuyện ác này đều là do quỷ sa tăng phản bội thượng đế làm ra.
Tín ngưỡng là tốt, nhưng có thời điểm, lại làm cho con người trở nên hết sức ngu ngốc.
Tuyệt Ngự, ở một một bến tàu tư nhân.
Giang Hải chuẩn bị lên bờ, người đón tiếp anh, lại không phải là người của Đế Vương ở địa phương này.
“Chào anh Giang, bọn tôi chờ anh rất lâu rồi.”

Trên bờ, chính là Athena.
Dưới ánh mặt trời, một mái tóc vàng cùng với nụ cười chói lọi làm mê lòng người.

Trong gió biển, Giang Hải cũng có thể ngửi được mùi thơm mê người trên người cô gái.
Cô gái này, đúng là vưu vật trời sinh, đáng tiếc là đã chọn sai mục tiêu rồi.
Giang Hải không bị say nắng với cô.
Những người khác cũng đang đứng trên bờ, nội tiết tố tựa hồ đã giải phóng ra đến cực điểm, đôi mắt giảo hoạt, không nhịn được đều phải mấy lần lén lút nhìn đôi chân trắng ngần kia.
Đối với những súc sinh đang động đực đó, Giang Hải nhìn chỉ cười cười.
Mà Athena tựa hồ đang rất hưởng thụ cảm giác mê hoặc ánh mắt mọi người này, cảm thấy thoải mái, mỉm cười nhìn Giang Hải.
Giang Hải cũng biết, nếu như không nói ra phương pháp giải trừ lời nguyền, Athena nhất định sẽ dây dưa tới cùng.

Lời nguyền của hắc ám, đối với gia tộc này mà nói, chính là ác mộng luôn đeo bám bọn họ.

Hạ Nhĩ là khiến dân số giảm nhanh, đã đến thời điểm không còn người thích hợp để sinh sản, xuất hiện vấn đề giống như người Lập Dị.
Có lẽ một ngày kia, những thế hệ đời sau ra đời cũng mang theo bệnh bẩm sinh, theo thời gian trôi đi, sợ rằng gia tộc này cũng đến thời điểm diệt vong.
Xoay người, đứng ở trên bờ biển, Giang Hải ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với Athena.
“Nghĩ xong chưa, muốn dùng cái gì để đổi?”
Giang Hải híp cặp mắt, không hề che giấu ánh mắt đang nhìn kỹ hình dáng động lòng người này, nhất là một đôi đèn lớn trước ngực kia, không biết đã khiến cho bao nhiêu người suýt chút nữa con mắt muốn rớt ra ngoài.
Athena đứng sát Giang Hải, dáng người cao gầy, so với Giang Hải cũng không thấp hơn chút nào.
“Chỉ cần là thứ mà gia tộc hắc ám có, anh cứ việc nói ra.”
Thông qua một ít biểu hiện của Giang Hải, cô cũng đoán ra được chút ít.

Điều kiện mà Giang Hải muốn nói, tuyệt đối là thứ mà mình có thể đưa ra, nhưng cũng vô cùng khó chịu.
Giang Hải xoa xoa lỗ mũi, thật ra thì, chuyện này anh đúng là chưa nghĩ ra.
Ban đầu nói là có thể giải trừ lời nguyền của hắc ám, chỉ là muốn chiếm quyền chủ đạo trong Linh Ngụy hội.

Giang Hải thật sự có năng lực giải trừ lời nguyền sao?
Thật ra thì không phải không có khả năng, chẳng qua là trong tay Giang Hải có bí pháp luyện chế đan dược cổ truyền của Phương Đông, nhưng chỉ có thể giải trừ được cho một người mà thôi.
Nếu như, muốn giải trừ lời nguyền cho toàn bộ gia tộc hắc ám, lấy ở đâu ra nhiều thuốc như vậy.
Còn nữa, Giang Hải cũng không chắc chắn, sau khi giải trừ được bệnh di truyền, sức khỏe rốt cuộc có còn bị ràng buộc bởi lời nguyền hay không, cũng không nói trước được.
Giang Hải lấy từ trong lòng ngực ra một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Athena.
“Đưa trước cho cô một viên.”
Khẽ mỉm cười, rồi xoay người: “Nếu như, cô muốn phương pháp giải trừ lời nguyền của gia tộc, cần có một món đồ để đổi.”
Cầm lấy viên thuốc, ánh mắt Athena có chút kỳ quái, sau khi biết cái vật nhỏ này chính là bảo bối giải trừ lời nguyền, cả người cũng chấn động.
Hốt hoảng nắm chặt bàn tay, nếu như bị một trận gió thổi đi viên thuốc, cô có thể sẽ khóc chết mất.
“Anh muốn cái gì?”
Giang Hải nhẹ giọng nói: “Chiếc hộp Pandora.”
Ngắn ngủn mấy chữ, khiến cho giọng nói Athena cũng kích động run rẩy lên, cả người hóa đá tại chỗ.
Chiếc hộp Pandora, chẳng qua là tồn tại trong tuyền thuyết, trên thực tế, làm gì có cái đó.
“Anh...!anh muốn...!chiếc hộp Pandora?”
Giường như không dám tin vào lỗ tai mình nữa, Giang Hải muốn món đồ này, có dụng ý gì chứ?
Pandora, là một người đàn bà mà thiên địa dùng bùn đất để nặn ra, trên người cô tập hợp tất cả ưu điểm, mị hoặc hết sức mà người đàn bà có.
Tới nhân gian, Pandora mở ra chiếc hộp, đem tất cả những thứ tội ác nhỏ nhen đố kỵ đổ vào nhân gian.
Sau đó Pandora lại bị nhốt vào trong chiếc hộp này.
“Mà chiếc hộp này đại biểu cho tội ác, trong đó còn có ác ma giống như Pandora vậy.

Anh muốn cái đó làm gì?”
Giang Hải chậm rãi xoay người, mắt nhìn Athena.
Anh cũng không thể nói là mình chỉ tùy tiện nói vậy, để khiến bọn họ không thể làm được điều kiện của anh.
Gia tộc hắc ám, vĩnh viễn không giải trừ được lời nguyền.
Giang Hải thi thoảng sẽ dùng một viên thuốc nho nhỏ, để đổi lấy sự chân thành của gia tộc hắc ám, thậm chí có thể khống chế gia tộc này.
Trong Linh Ngụy hội, cho dù cân nhắc quyết định bất kỳ chuyện gì, Giang Hải giường như đều có hai lá phiếu.
Tiêu diệt một gia tộc rất dễ dàng, nhưng nuôi một gia tộc như nuôi chó, lại không dễ dàng gì.
“Tôi không cần trả lời câu hỏi của cô.”
Sắc mặt Giang Hải thay đổi, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ là trong thần thoại có đề cập tới, sáng tạo ra Pandora, Athena cũng đã dâng hiến một phần sức mạnh của mình, giường như là tính cách của Athena, chính là ngu dốt!”
“Không...”
Sắc mặt Athena khó coi tới cực điểm, vừa vui mừng vì lấy được một viên thuốc, lại bị những lời này của Giang Hải làm cho sợ hãi.

“Anh Giang, trên đời này, vốn không có cái hộp Pandora.

Đây chẳng qua chỉ là thần thoại mà thôi.”
“Như vậy, phiến đá chứa kinh Cựu Ước cũng là thần thoại sao?” Giang Hải lạnh lùng nói: “Nhưng tôi, lại tìm ra được phiến đá đó.”
Hoàn toàn không còn đường để thương lượng.
Giang Hải khoát khoát tay, làm ra động tác tạm biệt, để lại Athena một mình đứng ngơ ngẩn bên bờ biển.
Điều khiến cho Giang Hải cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người Lập Dị lại thông minh, chủ động đưa đưa giáo phái Uradia đến tay của anh.
Một gã người Lập Dị đến ra mắt Giang Hải, mang theo thái độ vô cùng cung kính làm người ta tức lộn ruột, lại dựa theo lễ nghi của triều đại phong kiến, ba quỳ chín lạy đối với Giang Hải
Thất Hồn đứng một bên nhìn, khóe miệng không nhịn được cười.
Người Lập Dị này, thật đúng là… chẳng lẽ một chút mặt mũi cũng không cần nữa sao?
Có điều, Thất Hồn nghĩ sai rồi, sở dĩ cung kính như thế đối với Giang Hải, là vì một lời nói dối.
Người Lập Dị này, cũng không phải là chỉ một mình mình tới, ông ta còn dẫn theo một người đàn bà Thiết Sa Môn thân thể đầy đặn.
Người đàn bà này chính là lãnh tụ của giáo phái Uradia, là một nô bộc trung thành nhất của người Lập Dị.
Cho dù người Lập Dị có yêu cầu gì, người đàn bà này tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, sẽ còn cảm thấy vinh hạnh mà làm.
Người Lập Dị, nói với tín đồ của giáo phái Uradia, người đàn ông tên Giang Hải đến từ Phương Đông này, chính là chủ nhân chuyển thế.
Là thần linh mà tất cả tín đồ ở đây nên sùng bái.
Người đàn bà Thiết Sa Môn kia thấy thế vội quỳ rạp xuống đất, vô cùng cung kính hết sức ép cả người xuống gần sát mặt đất.
Chậm rãi bò đến trước mặt Giang Hải, nâng chân Giang Hải lên, rất vinh hạnh hôn lên đó.
Giang Hải không thích thấy trên giầy da của mình dính phải nước miếng, nhưng vẫn không động.
Nếu như, không chấp nhận lễ nghi của đối phương, sẽ khiến cho tín đồ của giáo phái Uradia cảm thấy vị chủ nhân này sẽ từ bỏ bọn họ.
Hết sức thành kính làm xong tất cả những nghi thức, người Lập Dị giao hết quyền hành cho Giang Hải.
Tiễn hai người rời đi, Thất Hồn xoay người lại, sắc mặt hết sức cổ quái.
“Đế Vương, cái này...!Cũng quá biến thái rồi?”
Giang Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Một người một khi bị tẩy não, thật sự là ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
“Sau này, khi lợi dụng những tín đồ này, cũng phải đối đãi tử tế với bọn họ.

Dẫu sao, cũng chỉ là những người đàn bà ấu trĩ.”
Thất Hồn gật đầu, thở dài nói: “Thiết Sa Môn, ở Tuyệt Ngự, không phải là tồn tại cao nhất sao?”
“Vậy thì thế nào? Bên dưới lớp áo cao quý, lại là thân phận nô bộc hèn mọn trung thành.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận