Chàng Rể Kỳ Quái


“Anh Giang, phòng 1208.” Thái độ của quản lý lễ tân hết sức cung kính.
Giang Hải gật đầu một cái, xoay người đi về phía thang máy.
Đúng lúc bên trong thang máy đi ra một đôi trai gái.
Giang Hải mỉm cười tiến lên: “Chu Khải, Uyển Thuần, hai người không cần phải mặn nồng như vậy chứ?”
Uyển Thuần mặc bộ quần áo rộng bất thường, kính mắt đủ để che kín nửa khuôn mặt, vành mũ cũng kéo xuống rất thấp.
Nhưng Giang Hải vừa nhìn đã nhận ra.
Chu Khải lại như một tên thái giám đi bên cạnh hoàng hậu, thận trọng đỡ lấy cô.
“Anh Giang...” Chu Khải toét miệng cười, có chút ngượng ngùng vội vàng buông tay.
“Anh Giang, thật là làm phiền anh phải tự mình đến đây.” Uyển Thuần rất tự nhiên xoa xoa cái bụng trơn nhẵn, đưa cho Giang Hải một tập tài liệu.
Để tỏ lòng lịch sự, Uyển Thuần cũng tháo cái mũ và kính xuống.
Ban đầu, việc ký kết hợp tác của Uyển Thuần và tập đoàn Uyển Như tiến hành vô cùng thuận lợi, hôm nay đã được nếm trái ngọt, lại có thêm mấy dự án rất tốt.
Thậm chí, Cố Uyển Như còn âm thầm hợp tác cùng Uyển Thuần, chung nhau bỏ vốn thành lập công ty chi nhánh, dân sự hóa những kỹ thuật ưu việt mà Giang Hải lấy được.
Bản hợp đồng này cực kỳ quan trọng, cho nên Cố Uyển Như muốn Giang Hải tự mình đi một chuyến.
Quan sát hai người, Giang Hải rất hài lòng.
Trước đây Chu Khải chẳng qua chỉ là một tên du côn nhỏ bé, không ngờ, bây giờ lại được ‘gả’ vào nhà giàu rồi.
Mà, Uyển Thuần lại có thể si tình đối với Chu Khải.
Tình yêu là gì, có lẽ bọn họ không cần lên tiếng, chỉ nhìn hành động đỡ đối phương mà Chu Khải mới vừa rồi làm là sẽ hiểu.
Đứng cách đó không xa nhìn sang, trao đổi của hai người Giang Hải và Uyển Thuần, đều bị đám người Bùi Dương thu hết vào mắt.
Khi Uyển Thuần tháo kính xuống, tất cả mọi người đều chấn động một cái, hô hấp cũng dừng lại.
“Ồ...”
Hít thêm một hớp khí lạnh, ngay cả Bùi Dương luôn tự nhận là đã nếm hết mùi vị mỹ nhân của thiên hạ cũng kinh ngạc há to miệng, nước miếng suýt chút nữa chảy xuống.
Thiên hạ vẫn còn người đẹp như thế này sao.
Thật lâu sau đó mới giật mình tỉnh lại.
Bùi Dương để ý thấy, thanh niên đeo kính bên cạnh, lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ, vô cùng dâm tà, hận không được lập tức tiến lên đè xuống chinh phục.
Đàn bà mà thanh niên đeo kính này nhìn trúng, gã thích dùng võ lực để chinh phục.
Còn Bùi Dương thì ngược lại có một chút văn nhã, thích dùng tiền đè chết người.

Không có người đàn bà nào có thể chống lại sự cám dỗ của tiền, anh ta thích hưởng thụ cảm giác thống khoái khi cầm tiền quăng vào mặt đàn bà.
Thanh niên đeo kính và Bùi Dương bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút này bọn họ cũng từ trong mắt của đối phương thấy được dục vọng của nhau, nồng nặc dục vọng.
Giờ khắc này, Bùi Dương thậm chí quên mất, mục đích anh ta đến Thành phố Giang Tư là vì cái gì.
Xoay người lại đạp một cái, thanh niên đeo kính đánh thức gã đàn em vẫn còn ở đang ngây ngốc nhìn.
“Đi, kiếm cho tôi một cái dây, tìm thêm một người làm mối.”
“Anh nói là sự thật sao?” Giang Hải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cổ quái liếc nhìn Chu Khải.
Thằng cha này, cái gì cũng không hay, nhưng số mệnh lại thật không tệ.

Bên cạnh Uyển Thuần chưa bao lâu, thế mà đã mang bầu rồi sao?
Uyển Thuần ngượng ngùng cười một tiếng, Chu Khải gãi gãi đầu, dáng vẻ thật thà.
“Hi, người đẹp.” Lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói chói tai.
“Đại ca của chúng tôi muốn cùng cô vui vẻ một chút...”
Vui vẻ một chút?
Bùi Dương và thanh niên đeo kính nhất thời cũng sững sốt.
Âm thầm mắng một tiếng, con mẹ nó, thằng cha này có biết nói chuyện hay không?
Đối với gái làng chơi bình thường nói thế nào cũng được, chỉ cần có thể rút được tiền ra thì những người đó sẽ dễ dàng khuất phục.
Uyển Thuần nhìn một cái liền biết không bình thường, hiển nhiên không phải là hạng tùy tiện có thể vui đùa một chút.
Mà ở bên kia, Giang Hải đang cười mỉm, rất là cổ quái.
Quan sát tên đàn em này từ trên xuống dưới, người này có phải sáng ra khỏi cửa không xem giờ hay không, mở miệng chính là nói mấy câu tìm chết.
Chu Khải thì biến sắc, một luồng sát khí vô hình muốn nổ ra.
Ngay trước mặt anh ta, lại dám há miệng muốn cùng người đàn bà của anh ta vui vẻ một chút, chú có thể nhịn, nhưng thím quyết không thể nhẫn.
“Mày vừa nói cái gì?” Chu Khải đứng ở trước mặt gã đàn em, vẻ mặt trở nên có chút dữ tợn.
Vợ quá xinh đẹp, nhiều lúc cũng sẽ sinh ra rất nhiều rắc rối.
Nhưng Chu Khải hiển nhiên không phải người sợ bị kiếm chuyện, hơn nữa, lâu rồi không đánh loại không mở mắt này, chân tay thấy ngứa ngáy.
“Cút sang một bên, ông đây không không muốn nói chuyện với mày...”
“Cô em, đi chơi cùng đại ca của anh đây một lúc, cô muốn cái gì, cứ việc nói ra.”
“Là túi xách louis vuitton, hay là thích đồ trang sức? Chỉ cần phục vụ cho đại ca tôi vui vẻ, tiền, không thành vấn đề.”
“Đừng giả bộ dè đặt nữa, bây giờ là đại ca tôi mời cô, nếu như cô để cho đại ca tôi mất hứng...”
“Aaaaa...”
Ngay lập tức, gã đàn em cong người như một con tôm, bay thẳng ra ngoài, mông đụng vào trên cột đá, sau khi kêu lên thảm thiết, té ngã trên đất, ngất xỉu.
Những chuyện này, xảy ra quá đột ngột.

Ngay cả Uyển Thuần cũng không phản ứng kịp.
Nhưng trong con mắt xinh đẹp của Uyển Thuần lại không có chút nào lo âu, loại chuyện này đã không phải lần đầu xảy ra.
Ngược lại là Giang Hải, hai tay vẫn khoanh trước ngực, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
“Thân thủ của anh, cứ tưởng là sa sút rồi, gần đây thấy có tiến bộ đấy.”
Giang Hải không kiềm được khen một tiếng.
Để tiến bộ thần tốc giống như Chu Khải, trừ liều mạng cố gắng ra, ngộ tính cũng rất quan trọng.
“Tôi cảm thấy cứ ở lại Thành phố Giang Tư tu luyện, khẳng định sẽ mạnh hơn so với bây giờ.” Chu Khải có chút không hài lòng.
Giang Hải ha ha cười một tiếng.
Đời người nhiều lúc phải đưa ra lựa chọn.

Làm lão tổng một đại tập đoàn, Uyển Thuần làm sao có thể để cho người đàn ông của mình làm hộ vệ cho người khác.
“Tự tìm chết!”
Ngẩn ra chốc lát, gã thanh niên đeo kính nhất thời giận dữ.
Cái gã thanh niên nhìn thật thà đó, lại dám đánh người của mình, không phải ra oai với gái, vậy là cái gì?
Người ác không thích nói nhiều, thanh niên đeo kính này chính là thứ người như vậy.
Một tiếng gầm lên, đứng lên, một quả đấm mang kình khí cuồng bạo thẳng mặt Chu Khải.
Một quả đấm này, nếu như trúng mục tiêu, đầu Chu Khải sẽ vỡ ra giống như quả dưa hấu.
Cho dù giết người ở Thành phố Giang Tư, gã cũng không quan tâm.
Không giống người của thế lực ngầm bình thường, thân thế của thanh niên đeo kính không nhỏ, là thủ hạ của hoàng tộc thống trị tỉnh Đông Nam.
Cũng có thể nói thanh niên đeo kính là chân chó của hoàng tộc.
Quả đấm nhanh chóng lớn lên ở trong mắt Chu Khải, nhưng Chu Khải vẫn đứng thẳng tại chỗ.
“Não tàn!”
Trong cổ họng thốt ra hai chữ này, Chu Khải chờ thanh niên đeo kính đánh tới gần, lúc mắt thấy sắp đánh đánh vào trên mặt mình, bỗng nhiên xuất thủ.

Ra sau mà tới trước, mủi chân của Chu Khải từ một góc độ xảo diệu đá thẳng về phía cổ của thanh niên đeo kính.
Ở trước mặt Chu Khải, một võ giả bình thường, cũng giống như một đứa trẻ tập tễnh đi học.
Khóe môi nhếch lên chưa cười ra tiếng thì bỗng nhiên thu lại, hai mắt thanh niên đeo kính nheo lại.
Quá nhanh, không còn kịp suy tư nữa.
Theo bản năng, nghiêng cổ định tránh thoát.
Nhưng tất cả đã quá muộn, mũi chân đã để ở trên xương quai xanh, truyền ra tiếng xương vỡ vụn.
“Bụp...”
Một đấm lại trúng ngay ngực thanh niên đeo kính, khiến ngực lõm xuống.
“Bốp...”
Thêm một bạt tai, cả người thanh niên đeo kính bay thẳng ra ngoài.
Gã ta đập thẳng đầu vào cây cột, khiến cho đại sảnh khách sạn rung lên.
Đầu vỡ vụn, thanh niên đeo kính đừng nói là hít vào, ngay cả trút ra hơi thở cuối cùng cũng không được, trong nháy mắt toi mạng, chết không kịp ngáp.
Chớp nhoáng, Chu Khải đã đứng ở trước mặt Bùi Dương.
“Tôi...!Tôi...!Tôi...!không làm gì cả...”
Vừa ra tay chính là một mạng người, khiến cho Bùi Dương khiếp vía.
Anh ta muốn nói là anh ta cái gì cũng không làm.
Nhưng Chu Khải lại lắc lắc đầu.
“Không, là mày làm.”
“Tôi...!Tôi thật không có làm mà...”
Lắp ba lắp bắp, Bùi Dương sợ hãi tới cực điểm.
Anh ta không biết gã Chu Khải trước mắt là ai, nhưng hiển nhiên là biết đã đụng phải người không nên đụng vào rồi.
“Không, mày có!”
“Đại ca, tôi sai rồi...”
Chu Khải toét miệng cười một tiếng: “Không, mày không sai!”
Chợt rùng mình một cái, Bùi Dương nuốt vội nước miếng, hai đầu gối đều như nhũn ra.
Chu Khải nói: “Ánh mắt nói cho tao biết, mày muốn làm, mày cũng đã nghĩ rồi.”
“Có lòng bất chính với vợ tao, mày đáng chết!”
Nụ cười của Chu Khải có chút dọa người.
“Bốp...”
Một bạt tai, nửa bên mặt Bùi Dương sưng lên.
Nghiêng đầu, trào ra một búng máu, xen lẫn một cái răng trong đó.
“Nhìn, đã là sai rồi.”
“Bốp...”
Thêm cái nữa, bên mặt kia cũng sưng lên.
“Thèm muốn, lại càng sai.”
“Bốp...”
“Mày còn sống, cũng là một sai lầm.”
“Bôpd...”
“Mày xuất hiện ở Thành phố Giang Tư, là chán sống rồi.”
Thành phố Giang Tư, rất lâu rồi không người nào dám tới gây chuyện như vậy, lần gần nhất trước đây, ngay cả Giang Hải cũng không nhớ ra được, là ai lớn gan như vậy.
Đầu kêu lên ong ong, Bùi Dương đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đầu gối truyền tới đau nhức.
“Nhanh chóng cút ra khỏi Thành phố Giang Tư, nếu không tao sẽ lấy đi cái mạng nhỏ này!”
Dẫu sao thì Bùi Dương cũng thật chưa làm cái gì cả.
“Cút!”
Bùi Dương giống như người nằm mộng mới tỉnh, cả người run rẩy, vốn cho là Chu Khải sẽ không chút do dự mà giết mình.
Thành phố Giang Tư, quá đáng sợ.
Toàn bọn điên.
Hạ Nhĩ cử nhất động của Chu Khải, Uyển Thuần đều nhìn rõ ràng.
Trong ánh mắt, có thưởng thức, có mê luyến, ngưng kết thành tình yêu nồng đậm.
Cô thích người đàn ông của cô bảo vệ cô, bất kể người đàn ông này làm cái gì.
Giang Hải hắng giọng, chậm rãi lắc đầu.
“Chẳng lẽ, anh không muốn hỏi một chút xem gã này là người nào sao?”
“Không kể anh ta là ai, đều đáng chết.”
Giang Hải từ chối cho ý kiến, bởi vì đúng là đáng chết thật.
“Anh Giang, thật xin lỗi, tôi...”
Ở Thành phố Giang Tư lại xuất hiện án giết người, lại còn ở ngay khách sạn của tập đoàn Uyển Như nữa, đây đối với Giang Hải mà nói, không phải là không có ảnh hưởng.
Giang Hải đảo mắt nhìn chung quanh, an ninh của nơi này rất biết quy tắc, lập tức phong tỏa, không cho bất kỳ ai ra vào.
Giang Hải là người nào, thủ đoạn làm việc như thế nào nhân viên làm việc nơi này có lẽ còn không biết.
Nhưng, Chu Khải đã từng là người phụ trách an ninh ở đây, bọn họ đều biết, có thể chịu thua thiệt sao?
Giang Hải khoát khoát tay: “Bảo người xử lý đi.”
Ngay sau đó Giang Hải rời đi, hoàn toàn không để ở trong lòng chuyện vừa mới xảy ra với Bùi Dương.
Giang Hải chỉ xem như đây chính là một thằng ngu thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Vợ, vừa rồi em không sợ hãi chứ?” Chu Khải ân cần hỏi han, đỡ Uyển Thuần lên lầu.
Uyển Thuần khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: “Có anh ở đây, không có gì đáng sợ.”
Giang Hải còn chưa đi xa, cả người tự nhiên nổi da gà, trong đầu nghĩ, thời điểm mình và Cố Uyển Như đi cùng với nhau, cũng có những kẻ có ý đồ như vậy?
Sảnh khách sạn, không bao lâu sau, người chết được đem đi, vết máu trên đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà mặt Bùi Dương đã sưng thành đầu heo, vội vàng rời khỏi Thành phố Giang Tư.
Anh ta phải về tỉnh Đông Nam, đi về để gọi thêm người, anh ta muốn cho Giang Hải biết, đắc tội nhà họ Bùi ở Đông Nam, sẽ có kết quả như thế nào.
Ở Thành phố Giang Thành, Ung Tiểu Ni đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe người làm báo cáo, chậm rãi mở mắt ra, thở dài.
“Chẳng lẽ, ở trên đời này, cũng không có người nào có thể đối phó được Giang Hải sao?”
“Giang Hải, người của chủ tịch ở Đông Nam cũng dám giết, thật đúng là lớn gan làm bậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui