Chàng Rể Kỳ Quái


Về lại biệt thự, Giang Hải hơi cau mày, nhìn về phía Cố Uyển Như đang làm việc.
Nghĩ tới chuyện lúc trưa, Giang Hải trong lòng hơi khó chịu, Cố Uyển Như không phải là con gái ruột của Lôi Nhân Hào.

Cố Uyển Như cũng không biết rõ.
Trước đây, Giang Hải luôn có một nghi ngờ, đó chính là Lôi Nhân Hào bị ai ám hại dẫn tới bị tổn thương kinh mạch.

Giang Hải lại có thêm một mối nghi ngờ, là thân thế của Cố Uyển Như.
Cha mẹ vợ, họ đều có vẻ đang giấu chuyện gì đó.

Rất nhiều vấn đề dù thắc mắc nhưng Giang Hải sẽ không đi tìm hiểu, bởi vì điều đó không có ý nghĩa gì cả.

Cả gia đình hoàn thuận, đây chính là hạnh phúc rồi.
"Vợ ơi." Giang Hải tiến lại gần Cố Uyển Như.
"Chúng ta nên đi ngủ thôi."
"Anh ngủ trước đi." Cố Uyển Như tỏ vẻ hưởng thụ.
Giang Hải nói: "Ngày nào em cũng bận rộn thế kia, anh thấy đau lòng lắm.

Hay là nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút?"
"Quá bận, không có thời gian." Cố Uyển Như lắc đầu, cũng chỉ có một mình Giang Hải là người rãnh rỗi.
"Đi suối nước nóng thì thế nào?" Tay Giang Hải ấn mạnh hơn một chút.
Giang Hải tựa đầu lên vai cô: "Tìm người nào đó giỏi giang một chút, để cho em thư giãn bớt đi."
Hôm sau, giờ làm việc đã hết từ lâu rồi, nhưng Cố Uyển Như vẫn còn đang làm việc.
Phía Tây thành phố sau khi mở rộng thì bắt đầu kêu gọi đầu tư, không biết bao nhiêu người đều có suy nghĩ muốn tiến vào.

Nhưng phải tìm được đối tác thích hợp, lượng công việc vì thế cũng rất lớn.
Trong công ty.
Cố Uyển Như rất coi trọng nhân viên, phúc lợi công ty cũng tốt, nhân viên làm việc rất nhiệt tình.

Không chỉ có Cố Uyển Như, rất nhiều người cũng đều tự nguyện ở lại làm thêm giờ.
"Vợ ơi, anh đói rồi." Giang Hải xoa xoa bụng.
"Vậy anh đi trước đi, em về sau." Cố Uyển Như vẫn không ngẩng đầu lên trả lời.
Giang Hải yên lặng ngồi sang một bên, nhìn Cố Uyển Như vẫn không biểu hiện gì.

Suy nghĩ một chút, anh gửi tin nhắn cho Cố Vân Lệ, nói hôm nay không ăn cơm ở nhà.
Sau đó bước ra cửa, gọi Thúy Họa: "Thông báo với tất cả mọi người, chọn một địa điểm, hôm nay chúng ta cùng đi ăn."
Thúy Họa liếc nhìn về phía phòng làm việc của Cố Uyển Như: "Vẫn còn nhiều việc lắm ạ."

Giang Hải cười: "Ăn được a, tôi lo chuyện ăn nha.

Cô đi báo mọi người."
Người không biết sẽ nghĩ Giang Hải là một người bị vợ quản nghiêm, là một người yêu chiều vợ hết mức.
Thúy Họa cười tinh nghịch: "Anh Giang, vậy tiêu chuẩn ra sao?"
"Thích ăn sao cứ chọn.

Đừng sợ tốn tiền."
Thúy Họa dùng ngón trỏ gõ gõ vào cằm, suy nghĩ một chút, khuôn mặt đỏ lên có chút ngại ngùng.
"Nhà hàng đồ tây ở Lệ Hồ được không? À, đồ ăn ở đó đắt lắm."
Giang Hải nói: "Mọi người thích thì đi, tôi mời."
"Thật?" Thúy Họa cười híp mắt, rất vui vẻ.
Thúy Họa lập tức đi gọi tất cả nhân viên.

Công ty được một phen rôm rả, đám nhân viên vừa nghe được đi ăn ở cửa hàng đồ tây Lệ Hồ, vui đến mức không thể chờ nổi.

Trở lại phòng làm việc, Giang Hải đi tới khép lại tập tài liệu trong tay Cố Uyển Như.
"Vợ ơi, đi ăn cơm thôi, anh bảo Thúy Họa đặt phòng ăn rồi."
Cố Uyển Như hỏi anh: "Ăn ở đâu?"
Giang Hải vòng ra phía sau cô, nhẹ nhàng xoa bóp: "Cửa hàng đồ tây ở Lệ Hồ."
Sau đó, Giang Hải kéo Cố Uyển Như rời đi.
Một nữ nhân viên thực tập mới vừa vào công ty nhìn theo bóng lưng của Giang Hải, nhỏ giọng hỏi: "Thúy Họa, anh ấy thật sự là chồng của Cố tổng sao?"
"Còn có thể là giả được sao? Là Cố tổng tự nhận." Thúy Họa nói.
Cô gái kia nghe thế thì thở dài: "Hi vọng tương lai chồng của em được một phần nhỏ xíu như vậy thì tốt quá."
"Một xíu?" Thúy Họa bĩu môi: "Tốt bằng một phần ngàn lần là đủ."
Tiếp xúc càng nhiều càng hiểu nhiều, có một lần, trong lúc vô tình Thúy Họa nghe được Cố Uyển Như nói chuyện với Giang Hải.

Hóa ta tất cả nguồn vốn của tập đoàn Uyển Như, đều là tiền của Giang Hải đầu tư vào.
Còn nữa, Ngô Mẫn là đại thiếu gia duy nhất của Ngô gia, cũng vô cùng cung kính đối với Giang Hải.

Thúy Họa thay Cố Uyển Như đi xử lý các loại thủ tục cho công ty, những người cần tìm để làm việc, vừa nghe là người của tập đoàn Uyển Như không nói hai lời lập tức bật đèn xanh, một đường thông suốt không gặp trở ngại.
Những chuyện này, cũng không phải là nể mặt mũi của Cố Uyển Như, mà là vì Giang Hải.

Ngay cả dân anh chị như Tần Hiên mà cũng vô cùng kính sợ Giang Hải.
Sau này tìm chồng, chỉ cần được một phần ngàn của Giang Hải, không, một phần trăm ngàn thôi cũng xem như ông trời thương xót.


Nhưng một người đàn ông chung tình với Cố Uyển Như, muốn gì được đó, sao dễ tìm chứ?
Lúc này, Cố Uyển Như đi ở đằng trước hơi chun mũi: "Trên người anh sao lại có mùi thuốc lá khó chịu vậy chứ, thật đáng ghét."
"Sau này anh sẽ chú ý hút ít, tuyệt không để vợ anh ngửi được mùi gì nữa." Giang Hải cười theo.
"Ít?"
Giang Hải hấp tấp nói: "Cai, anh nhất định sẽ cai thuốc."
Giang Hải ném thuốc thùng rác, nịnh hót cười với Cố Uyển Như.

Mà Cố Uyển Như lại hừ một tiếng quay sang một bên.
"Ăn gì, uống gì cũng không sao, nhưng hút thuốc thì tổn hại sức khỏe lắm."
"Nghe vợ."
"..."
"Luôn luôn nghe theo vợ."
"..."
Thúy Họa xúc động.

Ở trước mặt Cố Uyển Như, Giang Hải chính là một con cừu to xác.

Đối với người ngoài, Giang Hải lại là có thù tất báo.

Cái danh xưng ‘đội vợ lên đầu’ này phù hợp với anh.
Bỗng chốc đến nhiều người như vậy, nhà hàng Lệ Hồ cứ như đang tiếp khách đoàn.

Để Cố Uyển Như dễ ăn, Giang Hải vội cắt thịt bò bít tết cho vợ.
"Không cần đâu, để tôi tự làm." mặt Cố Uyển Như đỏ lên, bị nhiều nhân viên nhìn như vậy, cô thấy có chút xấu hổ.

Giang Hải chăm sóc cô rất cẩn thận, chỉ còn thiếu đút cho cô ăn nữa thôi, thật khiến người khác phải ao ước.
Thời điểm mọi người đang vui mừng thì thức ăn được mang lên thơm phức, mũi Giang Hải ngửi ngửi, lại ngửi được một mùi thơm thanh nhã.
"Giang Hải, thật trùng hợp."
Giang Hải không ngẩng đầu, cái này chính là mùi nước hoa đắt tiền rất đặc biệt, chỉ có trên người Lan Kiều, anh đã từng ngửi thấy một lần.
"Lan tiểu thư..." Cố Uyển Như thấy Lan Kiều, lập tức đứng lên.
Ở thành phố Giang Tư này, có thể so sánh với Lan gia cũng chỉ có Quan gia mà thôi.
Trong giới thượng lưu, quả thật không có ai không biết Lan Kiều.

Cho dù chưa từng được gặp, cũng phải tìm mấy tấm hình của cô ta, xem qua để khắc ghi vào trong đầu.

Lan Kiều mỉm cười: "Cô chính là Cố Uyển Như phải không?"
"Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ cô lại là người trẻ trung xinh đẹp như vậy."
Cố Uyển Như cười lấy lệ, được mỹ nhân đẹp nhất thành phố khen là người đẹp, thật không biết là nên vui hay nên khiêm nhường một chút.
"Ngồi xuống đi." Giang Hải kéo Cố Uyển Như ngồi xuống.
Bất kỳ là ở đâu, chỉ cần có Giang Hải ở bên, Cố Uyển Như không cần phải chủ động nghênh tiếp bất kỳ người nào, huống chi đây chỉ là Lan Kiều.
Sắc mặt Lan Kiều lúc trắng lúc xanh, biết Giang Hải đang cố ý làm mất thể diện của mình.
"Cô có chuyện gì sao?" cuối cùng Giang Hải cũng ngẩng đầu lên.
Lan Kiều liếc nhìn Giang Hải rồi nói: "Vừa khéo hôm nay gặp nhau ở đây, tôi muốn cùng Cố tiểu thư nói qua chuyện hợp tác."
"Lan gia chúng tôi cũng thấy hứng thú với việc phát triển ở phía tây thành phố."
"Hợp tác?" Mặt Cố Uyển Như lộ vẻ vui mừng, thật không ngờ, gia tộc lớn số một số hai ở thành phố Giang Tư lại chủ động tìm mình nói chuyện hợp tác.
"Đúng vậy, hợp tác." Lan Kiều quan sát vẻ mặt của Giang Hải.
Nhưng lại khiến cho cô ta rất thất vọng, Giang Hải không hề chú ý đến cô ta, mà vẫn chăm chỉ ngồi cắt bít tết cho Cố Uyển Như.

Lan Kiều cảm thấy bị coi thường, rõ ràng là mình xinh đẹp mê người, thậm chí còn đẹp hơn Cố Uyển Như nhiều.
Nữ thần của thành phố Giang Tư ở ngay trước mặt, Giang Hải lại coi như không thấy.

Giang Hải là đang muốn làm nhục cô ta, giống như trước đây lúc ở khách sạn vậy.
Đúng, nhất định là như vậy.
Khoảng thời gian này, Lan Kiều suy nghĩ rất nhiều, muốn Lan gia tránh được mối tai họa này, Lan Kiều chỉ có thể dâng hiến bản thân cho Giang Hải.
Dĩ nhiên, cô ta có thể không đồng ý.

Nhưng kết quả lại rất đáng sợ.

Không có ai sẵn lòng đắc tội với một võ giả.

Nếu không có Lan gia, Lan Kiều cũng chẳng là cái gì cả.
Không muốn mất hết tất cả, Lan Kiều không còn lựa chọn nào khác.

Gắng hết sức nịnh nọt Giang Hải, Lan Kiều còn có một lý do khác.

Cô ta phải phục tùng vô điều kiện các yêu cầu của Giang Hải, nếu như một ngày nào đó Giang Hải muốn tặng cô ta cho người khác thì phải làm thế nào đây.
Cho nên, Lan Kiều bắt buộc phải làm Giang Hải cảm thấy hứng thú đối với mình, có địa vị gì trong lòng anh hay không không quan trọng, quan trọng chính là phải làm Giang Hải coi cô ta là người của mình.
Nếu như, Lan Kiều có một chỗ đứng ở trong lòng Giang Hải, đối với Lan gia mà nói chẳng phải là một sự trợ giúp to lớn hay sao?
Giang gia bị diệt, Lan gia không tránh khỏi liên quan.

Để cho Giang Hải bỏ qua thù hận, ít nhất là không truy cứu Lan gia nữa.

Lan Kiều biết điều này rất khó, nhưng nếu không làm, ai có thể biết kết quả là cái gì chứ?
Lan Kiều tỏ ý muốn ngồi ở vị trí đối diện: "Cố tiểu thư, chỗ này có người ngồi chưa?"
"Ồ, mời ngồi, mời ngồi." Cố Uyển Như lập tức gọi người phục vụ tới, hỏi Lan Kiều muốn ăn gì.
Giang Hải nói: "Chúng ta ăn đi, để cho cô ta ngồi nhìn đi."
Nụ cười trên mặt Lan Kiều cứng đơ, những gì Giang Hải vừa nói cô ta cũng nghe thấy.

"Giang Hải, sao anh lại nói thế." Cố Uyển Như trách anh.
Nói xong cô quay qua hỏi Lan Kiều muốn ăn gì.
Lan Kiều gượng cười: "Cố tiểu thư, tôi không muốn ăn."
Lan Kiều cũng không tìm lý do gì lấy lệ, tỏ ra rất nghe lời Giang Hải.

Nói chuyện với Giang Hải, thẳng thắn sẽ tốt hơn.

Lan Kiều đây là đang truyền một tín hiệu cho Giang Hải, tỏ vẻ cái gì tôi cũng đều nghe theo anh.
Mặc dù không biết quan hệ của Giang Hải và Lan Kiều là như thế nào, nhưng vẻ mặt của Cố Uyển Như đã cho Giang Hải biết cô đang nghĩ, ‘chờ đến khi về nhà xem tôi xử anh như thế nào’.
Giang Hải nhẹ giọng nói: "Uống nước lọc?"
Lan Kiều bình tĩnh nói: "Được."
Cố Uyển Như càng hoài nghi, tại sao Lan Kiều lại nghe lời Giang Hải như vậy.

Nếu để cho những cậu ấm của giới
thượng lưu ở thành phố Giang Tư thấy được cảnh này, còn không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh hãi nữa.
Lan Kiều tài mạo song toàn, giống như một con mèo ngoan, mà Giang Hải nói gì lại nghe nấy.

Các nhân viên của tập đoàn Uyển Như đang ăn uống khí thế ngất trời, ngày thường bọn họ cũng không nỡ tới những nơi đắt đỏ như thế này.
Nhưng Thúy Họa vẫn nhìn thấy tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra.

Lan Kiều, người này cô đã gặp qua một lần, được gọi là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Giang Tư, muốn quên cũng khó.
Giờ khắc này, Thúy Họa cảm nhận được từ trên người Giang Hải một loại khí chất kỳ lạ, cho người ta một loại cảm giác bề trên, xem thường tất cả.
Ở trong mắt Giang Hải chỉ có Cố Uyển Như, cho dù Lan Kiều xinh đẹp hơn nữa, trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là một thứ hết sức bình thường.
"Thư ký Thúy Họa, người phụ nữa kia là ai vậy.

Khí chất cao quý, suýt nữa tôi còn tưởng là tiên nữ hạ phàm đấy."
"Cô ấy chính là người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ thành phố Giang Tư này, con gái Lan gia, Lan Kiều." Thúy Họa giải thích qua loa.
"Thì ra cô ấy chính là Lan Kiều, không ngờ Cố tổng của chúng ta lại quen biết cô ấy..."
Hợp tác, há là mấy câu nói là có thể xong được.

Lan Kiều cố ý nói theo ý của Cố Uyển Như, Lan gia sẽ không chú trọng quá nhiều lợi ích.

Chap mới luôn có tại ++ .

NET ++
Sau nhiều lần thúc giục của Giang Hải, bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.

Mà Lan Kiều cũng đã thương lượng xong với Cố Uyển Như, ăn cơm xong cùng đi ngâm suối nước nóng.
Đây vốn là điều mà Giang Hải để giành cho Cố Uyển Như, lúc này lại bị Lan Kiều nhanh chân giành trước.
Lan Kiều nhìn về phía Giang Hải, ánh mắt trong veo giống như một thiếu nữ.
"Giang Hải, đi ngâm suối nước nóng chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận