Trước giờ, Cố Uyển Như vẫn rất bài xích văn hóa bàn chuyện trên bàn ăn, nếu có chuyện gì thì cứ thẳng thắn mà nói ra quan điểm của mình không phải là rất tốt sao?
Cố Uyển Như cho rằng đó có lẽ là thói quen của Huyền Thanh.
Có lẽ vui vẻ thoải mái bàn việc mới có thể thành được.
Đồng thời, tránh tới công ty rồi lại vô tình gặp phải chuyện gì xấu mặt.
Cố Uyển Như đồng ý nói: "Tôi đồng ý, vậy bao giờ Huyền thiếu có thời gian rảnh?”
“Trưa nay đi, tôi sẽ đặt bàn.”
Cúp máy xong, cô nói với Giang Hải đang nằm lười như mèo: "Huyền Thanh mời tôi ăn cơm để nói chuyện hợp tác, anh đi cùng nhé.”
“Anh chính là kẻ vô công rỗi nghề, chỉ có thể theo em, ngoài theo em ra có thể theo ai được." Giang Hải ra vẻ không để ý đến.
Cố Uyển Như lườm anh một cái, nhìn đồng hồ rồi lên kế hoạch công việc.
Lại nhìn Giang Hải, tự nhiên mặt cô đỏ lên.
Sao cô lại muốn anh đi cùng chứ, sao lại còn nói ra một cách tự nhiên như vậy.
Lúc này Cố Uyển Như mới phát hiện ra, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thôi nhưng cô đã quen với việc có Giang Hải ở bên cạnh rồi.
Cũng đã quen với việc có chuyện gì cũng sẽ tìm Giang Hải để bàn bạc.
Người đàn ông này không biết từ lúc nào đã chiếm một vị trí trong trái tim của cô.
Cô phải làm sao bây giờ, thật sự thích Giang Hải rồi?
Lên xe, Giang Hải hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Cố Uyển Như nói địa chỉ.
Giang Hải nhíu mày, chỗ đó không phải là nơi mà mấy đôi yêu nhau hay hẹn hò sao?Trước đó nhiều nhân viên nữ trong công ty muốn hẹn hò với Giang Hải ở đó, nên anh biết chỗ này.
Vào nhà hàng, nhân viên phục vụ cũng rất chuyên nghiệp hỏi hai người Giang Hải tìm ai, sau đó ngay lập tức dẫn họ vào một phòng ăn đã được đặt trước.
Giang Hải cười khẽ: "Vợ à, xem ra Huyền thiếu này là một người rất lãng mạn đó."
"Anh đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là bàn chuyện."
Cố Uyển Như nói tiếp: "Có lẽ anh ta cũng không cố ý."
Giang Hải bước vào phòng trước.
Huyền Thanh nhìn thấy Giang Hải, gương mặt đang tươi cười thì cứng đờ.
Rất nhanh anh ta điều chỉnh lại ngay, anh ta đứng lên, vươn tay ra tỏ ý chào hỏi.
Giang Hải lễ phép chìa tay ra, nhưng Huyền Thanh lại đi vụt qua anh, đi về phía Cố Uyển Như.
"Chào Cố tiểu thư xinh đẹp."
"Xin chào Huyền thiếu."
Sắc mặt Cố Uyển Như khó chịu, ngoài miệng thì khách sáo, nhưng lại không giơ tay ra.
Anh ta muốn mượn chuyện bắt tay để làm nhục Giang Hải.
Hai người Huyền Thanh cùng Nhã Lam Khanh và Mỹ Na vật nhau tới khuya, nên hai mắt còn hơi đỏ vì thiếu ngủ.
Mặc dù như vậy, nhưng Uyển Như vẫn nhìn ra dục vọng khó dấu trong mắt anh ta.
Ánh mắt Giang Hải cũng có chút không hài lòng.
Tên Huyền Thanh này, ánh mắt xấu xa như vậy, có phải là muốn chết không? Huyền Thanh ngượng ngùng rút tay lại, hoàn toàn không nhìn Giang Hải.
Anh ta lấy qua một bó hoa: "Cố tiểu thư, tặng cô."
"Tôi thấy vẻ đẹp của bó hoa này thua xa cô.”
Cố Uyển Như không nhận hoa của anh ta, bởi vì Huyền Thanh cố ý làm nhục Giang Hải.
Mặc kệ người khác nói như thế nào, thì trên danh nghĩa Giang Hải chính là chồng của cô mà.
"Cám ơn, chắc là Huyền thiếu không biết rồi, tôi rất ghét hoa."
Huyền Thanh tiện tay ném sang một bên, cười trừ nói: "Cũng đúng, loại hoa này làm sao có thể xứng với Cố tiểu thư được chứ."
Huyền Thanh kéo ghế cho Cố Uyển Như: "Cố tiểu thư, mời ngồi."
Mặt Cố Uyển Như hơi đỏ, nhưng vẫn lễ phép nói lời cám ơn, rồi ngồi xuống.
Hôm nay tới đây là bàn chuyện hợp tác, không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn.
"Ở đây hết chuyện của anh rồi, anh có thể về đi.”
Huyền Thanh liếc mắt nhìn Giang Hải, anh ta nói không kiên nể.
"Chỉ là một tên ở rể, còn là lái xe hèn mọn, tư cách gì mà ở đây.
Càng không có tư cách bắt tay hay ngồi đây.”
Chỉ là một gã chồng hờ, chỉ là cái bia để Cố Uyển Như che mắt người khác mà thôi, đối với Huyền Thanh thì chỉ là một con chó thôi.
Có lẽ là lúc Cố Uyển Như hầu hạ vị đại gia ở sau lưng kia, Giang Hải còn phải ở bên ngoài giữ cửa nữa cũng không chừng.
Cái loại như anh ta mà cũng muốn cùng mình bắt tay, đứng là quá nực cười.
Không đợi Cố Uyển Như nói chuyện, Huyền Thanh đã không khách sáo nói: "Ngay lập tức cút càng xa càng tốt.”
Giang Hải vẫn nở nụ cười hết sức tự nhiên.
Giang Hải tươi cười, xem ra Huyền Thanh đúng là loại người nịnh nọt.
"Huyền thiếu."
Cố Uyển Như đứng lên, tức giận tới mức đỏ bừng mặt.
Giang Hải vẫn luôn đối xử với cô là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không để cô phải chịu một chút ấm ức nào.
Nên Cố Uyển Như cũng không cho phép ai sỉ nhục Giang Hải, bất cứ ai cũng không được.
“Anh đừng có quá đáng.
Hôm nay tôi tới đây là muốn nói chuyện hợp tác với anh, không ngờ anh lại nói chuyện không lịch sự như vậy.”
"Anh hãy xin lỗi Giang Hải đi."
Sắc mặt Huyền Than thay đổi, cười nhạo: "Xin lỗi?”
"Tôi lại phải xin lỗi một con chó canh cửa á?”
"Cô tiểu thư, cô cũng đừng giả vờ nữa, anh ta chỉ là một tấm lá chắn cho cô thôi, trong lòng chúng ta đều biết rõ mà.
Tuy tôi không biết người đứng sau đứng lưng cô là ai, nhưng đừng lo.
Chỉ cần cô đi theo tôi, những thứ người đó cho cô, tôi cũng có thể.”
"Tôi là con trai độc nhất của Huyền gia, tuy ở thành phố Giang Thanh Huyền gia chưa phải lớn nhất, nhưng cũng không ai dám đắc tội với Huyền gia đâu.”
Huyền Thanh ngẩng mặt lên, đầy vẻ thách thức.
Dù sao Cố Uyển Như cũng chỉ là đang giả vờ thanh thuần mà thôi, những cô nhân tình của mấy vị đại gia thì cũng chỉ là đồ chơi thôi mà.
Chỉ cần tập đoàn Uyển Như hợp tác cùng Huyền gia thì lợi ích sẽ vô cùng lớn, dù có là ai đi chăng nữa thì cũng không vì một người phụ nữ mà sẽ bỏ qua lợi ích lớn như vậy.
Huống chi, kiểu người con gái như Cố Uyển Như tuy là hiếm thấy, nhưng không phải là không có.
"Huyền thiếu, tôi nhắc lần nữa, anh xin lỗi Giang Hải ngay."
Cố Uyển Như giận dữ nói: "Giang Hải là chồng của tôi, tôi không cho phép ai dám sỉ nhục anh ấy.”
"Nếu anh không xin lỗi, tập đoàn Uyển Như sẽ không bao giờ hợp tác với Huyền gia, hơn nữa tập đoàn Uyển Như cũng sẽ đối đầu với Huyền gia."
Ánh mắt Giang Hải sáng lên, nhìn chằm chằm vào Cố Uyển Như.
Lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Cố Uyển Như đứng ra bảo vệ anh như vậy ở trước mặt người ngoài.
Cũng là lần đầu tiên cô nhắc đến việc anh là chồng cô một cách nghiêm túc như vậy.
Giang Hải rất cảm động.
"Cố Uyển Như, cô đang nghiêm túc sao? Cô không đùa đấy chứ?"
Huyền Thanh sửng sốt, cười lớn: "Cô dám uy hiếp Huyền gia, cô không nhìn lại xem tập đoàn Uyển Như của cô có cái khả năng ấy không.”
Ánh mắt Cố Uyển Như kiên định mà quật cường, khẽ cắn răng: "Tôi đang rất nghiêm túc, anh hãy xin lỗi Giang Hải ngay."
"Anh ta? Không đủ tư cách.”
"Cố Uyển Như, cô được tôi để mắt đến là vận may của cô, những người khách muốn còn không được đó.”
"Muốn tôi xin lỗi anh ta, đúng là nực cười.”
Huyền Thanh híp mắt lại, đánh giá Cố Uyển Như một lần nữa.
Lúc vào cửa được ông đây khen vài câu nên tưởng bản thân mình cao giá lắm hay sao? Nhưng ngay lập tức, Huyền Thanh đã cảm thấy có dự cảm không lành.
Trong mắt Cố Uyển Như không có tý e ngại nào, chẳng lẽ là….
Chẳng lẽ …? Ngay lập tức Huyền Thanh gạt bỏ cái giả thuyết này.
Không phải đâu, ông ta muốn bảo vệ Cố Uyển Như thì còn hiểu được, nhưng chẳng hơi đâu đi bảo vệ một tên lái xe đâu.
Đúng là nhiều người cứ nghĩ mình là nắng rồi tự cho mình cái quyền chói chang, tự cho mình là ngọc nữ chắc?Xem xem hôm nay tôi sẽ dạy cô thành dâm nữ cho mà xem.
Huyền Thanh nói: "Cố tiểu thư, lần này hợp tác, Huyền gia có thể nhường cho cô lợi ích lớn như vậy, cũng sẽ giúp cô lo lót cả thị trường của thành phố Giang Thanh nữa.”
"Hơn nữa, tôi còn có thể cho cô những lợi ích to lớn khác nữa.”
"Đương nhiên, nếu cô muốn có được những thứ đó, thì cô cũng nên biết phải làm như thế nào rồi đó.”
"Dự án này..."
Cố Uyển Như nhấc túi xách lên: "Hủy bỏ dự án này, tôi sẽ không hợp tác với Huyền gia."
Cố Uyển Như đứng ở bên cạnh Giang Hải, cô nói: "Tôi đã quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả các dự án của tập đoàn Uyển Như đều sẽ không hợp tác với Huyền gia."
"Chỉ cần tập đoàn Uyển Như còn tồn tại, tuyệt đối sẽ không hợp tác làm ăn với Huyền gia nữa."
Huyền Thanh vô cùng bất ngờ.
Anh ta nghĩ mặc dù Cố Uyển Như không quan tâm đến dự án này, nhưng lợi ích từ trên trời rơi xuống kia chẳng nhẽ cô cũng không thèm.
Chẳng lẽ anh ta còn chưa nói rõ ràng sao? Không lẽ làm gái mà còn muốn lập đền thờ sao? Vừa ăn cắp lại còn muốn la làng?
"Cố Uyển Như, tôi cho...!cô nói lại một lần nữa, nếu không..."
"Không cần."
Cố Uyển Như nhấn mạnh: “Tập đoàn Uyển Như tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng Huyền gia nữa."
Huyền Thanh giận dữ: "Cố Uyển Như, cô quá ngông cuồng rồi."
"Chỉ cần Huyền gia nói một tiếng, đừng nói đến việc tiến vào thị trường thành phố Giang Thanh, tập đoàn Uyển Như cũng sẽ chết ngay tại chỗ.”
"Kể cả có ở lại thành phố Giang Tư chắc chắn cũng sẽ khó sống.”
Cố Uyển Như giữ chặt tay Giang Hải: "Chúng ta đi."
"Đợi đã."
Mắt Huyền Thanh tức giận, sớm biết như vậy, đã tìm người trực tiếp trói Cố Uyển Như lại cho xong.
Ép cô kí vào hợp đồng là được rồi.
Loại phụ nữ này chỉ cần cầm trên tay chơi đùa, sau đó cho cô ta ít lợi ích là được rồi.
Sớm biết như thế, đã nghe theo lời của Nhã Lam Khanh rồi.
Giả vờ quân tử làm gì chứ, đúng là tự mình hại mình.
Huyền Thanh nói: "Cô có biết bây giờ cô đi ra khỏi đây thì sẽ nhận hậu quả gì không?"
"Tôi khuyên cô đừng giả vờ rụt rè nữa, đằng nào mà chẳng vậy, ngoan ngoãn..."
Cố Uyển Như không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào nữa, đúng là ghê tởm mà.
Lôi kéo Giang Hải rời đi.
Huyền Thanh bước nhanh lên trước, túm cổ tay Cố Uyển Như kéo về phía sau.
"Từ trước đến giờ phụ nữ ông đây muốn đều chưa bao giờ không có được, hôm nay cô phải..."
"Buông tay!"
Giọng Giang Hải lạnh lẽo.
Bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Huyền Thanh, chậm rãi siết chặt.
Huyền Thanh kêu lên, vội vàng buông tay ra.
Nhưng Giang Hải vẫn siết chặt cổ tay của anh ta: "Anh sỉ nhục tôi, tôi có thể coi như anh sủa cho vui.
Nhưng nếu dám động tới vợ tôi thì không được!"
"Tôi sẽ nghĩ anh đang muốn chết!"
Trong mắt Giang Hải tràn ra sát khí.
Huyền Thanh bị bóp tay đau đơn, nếu đứng thẳng lên thì cổ tay sẽ gãy ngay lập tức.
"Buông ra." Huyền Thanh la lên.
“Tao bảo mày buông tay ra."
Giang Hải đúng là buông tay ra, đồng thời cũng tát một bạt tai, nửa bên mặt của Huyền Thanh bị tát cho một cái.
"Mày dám đánh tao?" Huyền Thanh bụm mặt, không thể tin vào việc vừa xảy ra.
Chỉ là một tên lái xe thối tha, chỉ là một thằng chồng hờ mà lại dám đánh anh ta.
"Đúng, tôi đánh đấy.
Dám động đến vợ tôi, tôi đánh anh là đúng thôi.”
Ánh mắt Giang Hải lạnh như băng, lóe lên sát khí.
Tựa như đang nhìn một con chó, hơn nữa còn là một con chó sắp chết.
Cho dù là ai, đánh mắng thậm chí là chửi rủa anh, Giang Hải cũng sẽ không để ý.
Dù sao cũng chỉ là một con chó đang sủa mà thôi.
Nhưng không ai được phép nói năng lỗ mãng với Cố Uyển Như, động tay động chân thì càng không được.
Nếu ai dám động vào cô, Giang Hải sẽ không ngần ngại cho kẻ đó một vé tàu nhanh đi ngắm gà khỏa thân.
Nói xong, Giang Hải kéo tay Cố Uyển Như xoay người rời đi.
Huyền Thanh bụm mặt, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Anh ta không dám nói năng lung tung nữa, bị Giang Hải đánh cũng
chưa là gì.
Quan trọng nhất là ánh mắt kia, Huyền Thanh tin rằng Giang Hải thật sự có thể ra tay giết người..