Nghiêm túc nhìn lại, sắc mặt Thiết Nha Tuân có chút khó coi.
Lấy nhầm rồi ư?
Chắc không phải chứ, mình lấy từ trong ngăn kéo của chính mình ra, cho dù có nhắm mắt thì cũng không thể lấy nhầm được.
Thế con dấu ở trong túi là gì?
Lập tức mở ra xem, trong túi làm gì còn con dấu nào nữa, rõ ràng là một củ cả rốt thối.
Chán nản ngồi xuống, thế này là có chuyện gì đây? Giang Hải gõ cửa, mỉm cười bước vào.
“Giám đốc Thiết, nghe nói anh vừa mới ký được hợp đồng à?”
Thiết Nha Tuân vừa nhìn thấy Giang Hải thì hoảng sợ đứng bật dậy: “Anh Giang, ký....!ký rồi.”
“Giám đốc Thiết, sao anh lại đột nhiên đổ mồ hôi thế, văn phòng rất nóng à?” Giang Hải cười nhẹ.
“Không phải, vừa mới về, quả thật là có chút nóng.” Thiết Nha Tuân trả lời một cách qua loa.
Giang Hải gật đầu, cầm con dấu của công ty ở trên bàn lên: “Giám đốc Thiết, sao con dấu lại ở bên ngoài, có phải anh từng lấy ra ngoài không?”
“Làm sao có thể chứ.” Thiết Nha Tuân sợ chết đi được, nếu như bị điều tra ra thì phải chịu trách nhiệm.
“Công ty có quy định, điều này tuyệt đối không cho phép.
Tôi cũng sẽ không làm thế.”
Giang Hải ừ một tiếng: “Tôi còn tưởng đã từng nhìn thấy ở trong khách sạn nào đấy chứ.”
Thiết Nha Tuân bị dọa nhảy dựng lên, khách sạn? Có phải Giang Hải biết gì rồi không.
“Anh Giang, anh đừng nói đùa như thế chứ.”
“Anh thấy tôi đang nói đùa à?” Nụ cười của Giang Hải vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng như băng.
“Giám đốc Thiết, cảm giác kí hợp đồng trên chiếc giường lớn trong khách sạn có tốt không?”
“Cảm giác một long hai phượng cũng không tệ nhỉ?”
“Anh Giang...” Thiết Nha Tuân ngồi bệt xuống ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Rất rõ ràng, Giang Hải đã biết rồi.
Giang Hải nói: “Tự mình từ chức rồi cút đi, sau này đừng để cho tôi nhìn thấy anh.”
“Từ chức?” Sắc mặt Thiết Nha Tuân tái nhợt.
Tập đoàn Uyển Như chính là vì chiêu mộ người tài nên đãi ngộ rất cao, không vi phạm gì làm sao có thể đi chứ.
Nếu như đi từ tập đoàn Uyển Như ra thì những công ty khác e rằng cũng sẽ không cần anh ta.
“Anh Giang, anh có quyền gì mà đòi đuổi tôi?”
“Chẳng qua tôi chỉ đổi một nơi để kí hợp đồng mà thôi.”
Thiết Nha Tuân cứng đầu cứng cổ nói, cho dù có bị phát hiện thì đã sao, nhiều lắm thì cũng bị trừ chút tiền mà thôi.
Cho dù Giang Hải là chồng của Cố Uyển Như thì thế nào.
Nếu sa thải thì phải bồi thường theo hợp đồng, quan trọng nhất là Thiết Nha Tuân không muốn đi.
Nên biết rằng, hợp đồng này có thể kiếm về rất nhiều tiền cho công ty, anh ta có thể kiếm được rất nhiều tiền thưởng.
“Cầm lấy hợp đồng nhìn kĩ lại một lần nữa xem anh đã kí những gì rồi.”
Nói rồi, Giang Hải quay người rời đi.
Thiết Nha Tuân vội vàng lấy hợp đồng ra đọc, anh ta vô cùng lo lắng, mồ hôi lạnh toát ra.
Đây căn bản không phải là bản hợp đồng của anh ta, hợp đồng đã bị đánh tráo rồi.
Theo bản hợp đồng này, thì tập đoàn Uyển Như sẽ phải bồi thường đến mức tán gia bại sản luôn.
Nếu thực sự truy cứu thì kiện lên tòa án ăn cơm tù là còn nhẹ đó.
Bảo anh ta cút đi, đã là sự nhân từ nhất mà Giang Hải dành cho anh ta rồi.
Thiết Nha Tuân nào dám nói nhảm nữa, mặt mày xám xịt ôm đồ cuốn xéo.
Giang Hải đã đổi bản hợp đồng kia rồi, một bản mới đưa tới cho công ty, bản mà Thiết Nha Tuân kí thì thuận tay xé nát rồi ném vào trong thùng rác.
Vừa mới về tới văn phòng, ở bên ngoài đã vang lên tiếng tranh cãi.
Huyền Thanh mang theo Nhã Lam Khanh kiêu căng cao ngạo tới đây.
Lễ tân chặn Huyền Thanh lại: “Huyền thiếu, mời anh tới phòng họp đợi trước, tôi sẽ thông báo cho Cố tổng.”
“Đi cái gì?” Huyền Thanh vung tay tát cho lễ tân một cái: “Cô là cái thá gì mà dám ngăn cản tôi?”
Nhìn một vòng, to tiếng nói: “Sau này tập đoàn Uyển Như là của ai còn chưa chắc đâu.”
Đúng lúc Thúy Họa đi tới: “Huyền thiếu, anh tới đây là để gây sự sao?”
“Gây sự? Tôi chính là tới để gây sự đó, thế nào?” Huyền Thanh nhếch môi chỉ vào mũi Thúy Họa nói: “Đừng đâm đầu ra kẻo bị ăn đánh, cũng đừng chắn đường tôi.”
Nói rồi Huyền Thanh bước vào bên trong.
“Anh là ai?”
“Vì sao lại đánh người ở tập đoàn Uyển Như.”
Lúc này, Lan Kiều bước vào từ bên ngoài.
Lan Kiều đi giày cao gót, mặc một bộ đồ trắng, vừa quý phái vừa nghiêm trang.
Khuôn mặt xinh đẹp như một bông sen trắng đang nở rộ.
Huyền Thanh hung hăng quay người lại, nhưng trong lập tức đã phải há to miệng kinh ngạc.
Lớn ngần này rồi mà còn chưa bao giờ được gặp cô gái nào đẹp như thế.
So sánh với Lan Kiều thì Cố Uyển Như cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Nhã Lam Khanh ở bên cạnh mình thì chỉ là một đống phân chó mà thôi.
Vẻ đẹp của Lan Kiều khiến cho đàn ông phải ngộp thở và phụ nữ phải hét lên.
Trước đây, Lan Kiều vốn không hay trang điểm, sắc đẹp tuyệt vời mà ông trời ban tặng cũng không cần thiết phải đắp thêm lớp mĩ phẩm dày cộp kia.
Mà lúc này, tới tập đoàn Uyển Như, vì đối diện với Giang Hải nên Lan Kiều đã cố tình mời một chuyên gia trang điểm giỏi nhất thành phố Giang Tưtrang điểm cho mình.
Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, Lan Kiều đẹp không tả nổi.
Lan Kiều, muốn trở thành kiểu mà Giang Hải thích nhất.
“Lan tiểu thư, ở đây để tôi xử lý, Cố tổng đang đợi cô” Thúy Họa bước lên phía trước, khách sáo nói với Lan Kiều.
Huyền Thanh liếm liếm môi, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Lan Kiều.
Lan Kiều nói: “Thư kí Thúy Họa, cô vẫn nên gọi bảo vệ tới đi, làm họ lập tức rời đi, thế này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng nói chuyện của tôi với Cố Uyển Như.”
Nói rồi, Lan Kiều bước về phía phòng của Cố Uyển Như.
“Đợi đã.” Huyền Thanh giơ tay chặn lại, không hề che giấu dục vọng nơi đáy mắt.
Liếm liếm môi đánh giá một lượt, nở một nụ cười háo sắc.
“Thưa cô, tôi là Huyền Thanh, con trai út Huyền gia tại thành phố Giang Thanh, không biết có vinh hạnh được mời cô một ly cà phê không?”
Lan Kiều không thèm liếc mắt nhìn anh ta, ở thành phố Giang Tưnày, có thể khiến cho Lan gia gập người cong eo e rằng chỉ có một người là Giang Hải mà thôi.
“Không hứng thú.” Huyền gia thành phố Giang Thanh ư? Rất ra gì ư? Ở trước mặt Giang Hải sợ là còn chẳng đủ nhìn ấy chứ.
Lan Kiều tiếp tục bước về phía trước, Huyền Thanh nhanh chóng đi theo một bước, đứng ở trước mặt Lan Kiều.
“Thế thì ít nhất cũng phải để lại phương thức liên hệ chứ nhỉ, lỡ may lát nữa cô lại có hứng thì sao?”
Sắc mặt Lan Kiều lạnh đi: “Tránh ra, tôi không có hứng thú với anh.”
Sắc mặt Huyền Thanh cũng trở nên cau có, ở trước mặt bao nhiêu người như thế, mà lại dám không cho anh ta thể diện như vậy.
Thành phố Giang Tư, người kiêu ngao điên cuồng thật sự là rất nhiều nha.
“Nếu như hôm nay tôi nhất định muốn thì sao?” Sắc mặt Huyền Thanh lạnh đi, âm thầm thề ở trong lòng, nhất định phải chiếm được nữ thần.
Không cần biết phải dùng cách gì.
Lan Kiều cười nhẹ, lạnh lùng nói: “Tôi chính là vị hôn thê của Giang Hải, anh có thể liên hệ anh ấy.”
“Nếu anh muốn thì đi tìm anh ấy mà lấy nha.”
Lan Kiều cười vô cùng xinh đẹp, Huyền Thanh nhất thời ngây ngốc luôn.
Tựa như một viên đá ném vào mặt hồ gây ra gợn sóng lớn, ai cũng không thể ngờ được Lan Kiều thế mà lại là vị hôn thê của Giang Hải.
Cũng có rất nhiều người cảm thấy kì lạ, Giang Hải là ai?
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhớ tới.
Giang Hải, không phải là lái xe của Cố Uyển Như à?
Sai rồi, chính xác mà nói thì là chồng của Cố Uyển Như.
Ba người phụ nữ là thành một cái chợ được rồi, giờ là hai nữ một nam lại càng thú vị hơn, chuyện này quả thật đến quá bất ngờ, lại có chủ đề buôn dưa lê rồi.
Thúy Họa kinh ngạc che miệng lại, thì ra Cố Uyển Như và Lan Kiều lại là tình địch của nhau, làm sao có thể chứ?
Lan Kiều là cô chủ của Lan gia, là đệ nhất ngọc nữ tài mạo song toàn của thành phố Giang Tư, sao có thể nói lung tung được.
Một người là vị hôn thê, một người là vợ, quan trọng là nhìn hai người này đều thấy rất chi là hài hòa, lịch sự với nhau.
Thúy Họa có chút hỗn loạn, lòng người ngày nay đều ‘rộng lớn’ như vậy sao.
Nhã Lam Khanh không khỏi bật cười, quả nhiên là giống với những suy đoán của bản thân mình, Giang Hải chỉ là cái bia đỡ đạn, Cố Uyển Như chắc chắn có quan hệ bẩn thỉu với nhân vật lớn nào đó.
Chỉ là, cái tên Giang Hải này cũng quá có diễm phúc rồi.
Cô gái khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng ghen tị hóa ra lại là vị hôn thê của anh ta.
“Giang Hải?” Huyền Thanh nhếch miệng lên: “Tên lái xe quèn kia?”
“Anh ta không phải là chồng của Cố Uyển Như sao?”
Đây chính là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
Lan Kiều không thèm quan tâm tới nghi vấn của mọi người, bởi vì mục đích của cô ta đã đạt được rồi.
Bỏ qua Huyền Thanh bước tiếp về phía trong.
Nhưng Huyền Thanh sao có thể để cô ta đi như thế chứ.
Cho dù là ở thành phố Giang Thanh, thì người phụ nữ nào mà anh ta đã muốn thì nhất định phải có được, nói gì tới một thành phố Giang Tưnhỏ bé này chứ.
Lúc này, Huyền Thanh đã quên béng Cố Uyển Như ra sau đầu từ lâu rồi, mục tiêu mới của anh ta bây giờ là Lan Kiều.
“Tránh ra.” Giọng nói của Lan Kiều càng ngày càng lạnh lùng hơn.
Huyền gia là cái thá gì chứ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, thật sự cho rằng có thể tùy ý làm loạn ở thành phố Giang Tưư?
“Thưa cô, có lẽ cô chưa hiểu về Huyền gia rồi.”
“Tôi còn chưa biết tên của cô là gì...”
“Cô ta tên là Lan Kiều.” Giang Hải chậm rãi bước tới.
“Cô chủ Lan gia của thành phố Giang Tư.”
Nhìn thoáng qua Lan Kiều, sắc mặt Giang Hải lạnh lùng.
Lan Kiều, đúng là một người giỏi tính toán, tới cả Giang Hải cũng không thể không phục.
Tại buổi đấu giá mảnh đất kia, chuyện hai người có hôn ước đã không phải là bí mật gì trong giới thượng lưu của thành phố Giang Tư rồi.
Rất nhiều người đều biết, Giang Hải cũng đã nói rõ ràng trước mặt Cố Uyển Như rồi.
Lan Kiều nói ra trước mặt mọi người rất chi là tự nhiên.
Nhưng sự tự nhiên này lại làm cho Giang Hải thấy không biết nên làm thế nào.
Làm một người đàn ông, bất luận có cưới Lan Kiều hay không, nhưng đã có mối quan hệ trên danh nghĩa rồi, thì tuyệt đối không thể cho phép những người đàn ông khác chấm mút tí nào.
Mối quan hệ bày ra đó rồi, Giang Hải cũng không thể để Lan Kiều bị người ngoài làm nhục được.
Nếu không, chiếc sừng này tự nhiên lại bị cắm lên đầu mình.
Người khác sẽ nói Giang Hải không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Mặc dù Giang Hải không hề để ý những lời đàm tiếu này, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn bực, khó chịu.
Đàn ông rất có ý thức bảo vệ lãnh thổ và ‘thức ăn’ của mình, kể cả khi họ không ‘ăn’.
“Huyền thiếu, anh tới là để nói về chuyện hợp đồng đúng không?” Giang Hải mỉm cười nói.
Quay người, nhìn về phía Nhã Lam Khanh: “Ấy, Có thai rồi thì đừng đi lại lung tung thế này chứ.”
“Hơn nữa, bệnh kia cũng không dễ điều trị đâu, cô nên nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Đã tìm ra người nào lây cho cô chưa?”
“Lần trước tôi đã nhắc nhở cô rồi, tạm thời đừng ‘gần gũi’ với bạn trai nữa, sẽ bị lây đó.”
Mặt Nhã Lam Khanh tái mét, nhìn Giang Hải đầy thù hận.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Giang Hải đã bị chết không biết bao nhiêu lần rồi.
“Anh đừng có mà nói lung tung, tôi không hề có bệnh gì hết.”
Giang Hải vỗ đùi: “Hỏng rồi, tôi thừa biết là cô không tin lời tôi nói mà.”
“Ấy, Huyền thiếu, đừng nói hai người….
là… là mối quan hệ kia nhé?”
“Đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Họ Giang kia, anh đừng có ở đây mà đâm chọc.” Nhã Lam Khanh nói to: “Chúng tôi tới để bàn chuyện hợp đồng, chứ không phải nhiều lời với anh.”
Chỉ cần lấy hợp đồng ra thì Cố Uyển Như sẽ lập tức trở thành một người nghèo kiết xác.
Tới lúc đó, Cố Uyển Như tự nhiên là sẽ bị Huyền Thanh thu dùng, mà Giang Hải cũng không được chết dễ dàng đâu.
Một thằng lái xe rách nát, thế mà lại dám đánh Huyền thiếu, đúng là chán sống rồi.
“Hợp đồng? Tìm tôi nói cũng được thôi.” Giang Hải xoa tay nói.
Thấy ánh mắt Giang Hải không thân thiện nữa, Huyền Thanh vẫn thật sự sợ Giang Hải sẽ đánh mình, anh ta lùi về phía sau một bước: “Anh là cái thá gì chứ, làm gì có tư cách bàn bạc với tôi, bảo Cố Uyển Như ra đây.”
“Cái chuyện rách nát này, không cần vợ tôi phải ra mặt.”
“Chỉ thu tiền thôi mà, ai mà không biết viết biên lai chứ?”
Nhã Lam Khanh đột nhiên cười lớn, đứng bên cạnh Chu Giai Hàm nói: “Họ Giang kia, Thiết Nha Tuân đưa hợp đồng về các người đã xem chưa thế?”
“Tập đoàn Uyển Như cần phải nộp vào quỹ đầu tư một khoản tiền là mười tỷ trong vòng bảy ngày, nếu như đến hạn mà chưa thanh toán hết thì tập đoàn Uyển Như sẽ mang họ Huyền rồi.”
Nhã Lam Khanh kiêu ngạo đứng đó, quét mắt nhìn mọi người: “Mười tỷ.
Tập đoàn Uyển Như có thể sao?”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào, tất cả mọi người đang thì thầm nói chuyện với nhau..