Trần Duệ rốt cuộc cũng quên duy trì sự cẩn thận, tật tẩu trùng xuất hiện dưới lòng bàn chân, dùng hết tốc lực xông về phía phát ra âm thanh, ẩn ước nhìn thấy một thân ảnh đang ôm đầu kêu réo.
Kỳ lạ chính là, tiếng kêu réo của hắn không đưa tà nhãn đến, xung quanh cũng không có những sinh vật đáng sợ kia. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trần Duệ đến gần hắn, chính là Lomond đã xuất phát tiến về đế đô mấy tháng trước. Lúc này ba động tinh thần của tà nhãn phía xa xa đã hoàn toàn tan biến, Lomond lại vẫn kêu réo như vậy, cổ họng đã khàn vô cùng nhưng cũng không ngừng lại, tựa hồ muốn muốn rống hết sinh mệnh lực vậy.
"Lomond!" Trần Duệ kêu vài tiếng mà Lomond vẫn không có chút phản ứng nào.
Trần Duệ vỗ một cái vào bả vai hắn, cái động tác gần như không có chút lực nào này làm cho thân thể Lomond ngã xuống, thở dốc một trận, trong họng vẫn kêu réo không ngớt như cũ.
Trần Duệ cảm nhận được thân thể của Lomond đã suy nhược đến mức độ khá trầm trọng, càng đáng sợ chính là tinh thần dường như đã nằm trong trạng thái sụp đổ, ngay cả hắn cũng không nhận ra. Hắn lập tức hắn hơi cắn răng, đánh ngất Lomond.
Đây là một động quật tương đối rộng rãi, Trần Duệ lấy trướng bồng ma pháp ra, đỡ Lomond vào trong, cho hắn uống thuốc an thần, lại đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.
An thần dược thủy là dược thủy cấp tông sư đổi được từ trung tâm hoán đổi, nhưng chỉ có thể tạo được tác dụng ổn định tâm tình bảo vệ tinh thần lực, nếu như thần kinh của Lomond thực sự điên loạn, thuốc an thần cũng không có tác dụng.
Mặc dù tên gia hỏa này ngày thường hết làm loạn lại làm mấy việc quái gở nhưng Trần Duệ hiểu rõ, Lomond là một đồng bọn mà mình có thể yên tâm chung lưng với hắn, thậm chí còn không chút do dự hy sinh tính mạng vì đồng bạn. Nhìn vào thảm trạng sống chết chưa rõ của Lomond, Trần Duệ xiết chặt nắm tay, dường như nắm chặt tới mức bàn tay chảy máu. Hắn đã liệt Isabella vào trong danh sách phải giết chết của chính mình. Nữ nhân độc ác này, nhất định phải chết!
Ước chừng ba giờ sau, Lomond mới dần dần tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn như cũ không khôi phục thần trí, yết hầu phát ra thanh âm "hà hà", phảng phất như một loại gầm gào của thú vật, xem ra thuốc an thần không có hiệu quả.
Lomond sở dĩ ra nông nỗi này, chắc hẳn là do ở trong vùng đất sào huyệt nơi mà khắp nơi toàn là tà nhãn, chịu sự ảnh hưởng của lực lượng tinh thần khủng bố của bọn nhãn ma này. Trong lòng Trần Duệ không khỏi gấp gáp, tạm thời nghĩ ra một biện pháp, ngưng tụ âm thanh thành một đường, không ngừng kêu gào tên của Delia vào tai của Lomond.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ pháp cảnh, nhưng loại lực lượng này đã ẩn ẩn mang theo một tia ý vị của lĩnh vực, thanh âm kia chui thẳng vào ý thức của Lomond. Tiếng gầm gừ của Lomond dần dần nhỏ lại, biến thành thở dốc kịch liệt, lúc thì lại bắt đầu phát tác, hiển nhiên là đang kịch liệt tranh đấu ở trong thế giới tinh thần.
Rất lâu, loại tình trạng tồi tệ này cuối cùng cũng lắng xuống.
"Là đội trưởng sao…" Thanh âm khàn khàn của Lomond mang theo sự hư nhược trước nay chưa từng có.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Trần Duệ thở dài một hơi, buông tay ra, cái dạng liên tục khống chế tinh thần lực này cũng làm hắn cảm thấy mệt nhọc.
"Ta sắp chết đói rồi… lấy chút rượu ra uống đi…"
"Bây giờ còn uống rượu, ngươi đi chết đi rồi tính!" Trần Duệ mắng một câu, lấy ra một ít lương khô đặt vào trong nước, hòa thành trạng thái hồ, bảo Lomond uống.
Lomond ăn được một chút, tinh thần cuối cùng cũng dần hồi phục, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất: "Không ngờ lại thiếu ngươi một cái mạng, bổn đại gia tuy không ưa thích nam nhân nhưng lúc trọng yếu cũng có thể suy xét bằng lòng lấy thân ra báo đáp."
"Bằng lòng cái đầu ngươi!" Trần Duệ hung hăng gõ lên cái đầu to của hắn một cái "Tên gia hỏa đáng ghét!"
Nhưng mà người có thể đáng ghét như thế thì tốt xấu cũng đã khôi phục được bình thường rồi.
Lomond bây giờ không có sức mà tránh, chỉ đành khẽ cười hắc hắc: "Dù sao thiếu một mạng cũng là thiếu, vài mạng cũng là thiếu, không phải chính ngươi đã nói, thiếu nợ là ông lớn, đòi nợ là cháu nội sao…"
"Giữ khí lực khôi phục nhanh lên, sau đó còn phải chạy trối chết a" Trần Duệ lười tranh cãi với hắn: "Cái sào huyệt tà nhãn này cũng không có mỹ nữ, lúc ta vừa mới tới, ta bị mấy con tà nhãn vây chặt, thiếu chút nữa không thoát thân được."
"Ngươi làm sao lại tới nơi này…"
"Kế hoạch của ta đã thành công một nửa, lần này đế đô phái đặc sứ tới Xích U, chính là Isabella, ta cùng ả cùng đi đến đế đô. Ở trên đường, ả đề ra điều kiện, muốn ta tới nơi này tìm người, không nghĩ đến người kia lại là ngươi" Trần Duệ cắn răng nói: "Ả độc phụ kia hại ngươi thành bộ dạng này, chờ sau khi kế hoạch của ta thành công, kẻ đầu tiên ta muốn giết chính là ả!"
Lomond lắc lắc đầu: "Thật ra, chuyện này không trách được nàng."
"Ngươi không phải bị nữ nhân kia làm cho đầu óc mê muội chứ."
"Nữ nhân mà ngươi nói kia…" Lomond cười khổ nói: "Thật ra là muội muội của phụ thân ta."
Trần Duệ nhíu mày nói: "Không ngờ lại là kiểu này, vậy vì sao nàng ta còn lừa ngươi đi tới địa phương đáng sợ này?"
"Nơi này… là do chính ta nguyện ý tới" Lomond chầm chậm ngồi dậy: "Nơi này là một đường tắt để giành được lực lượng."
"Đường tắt?" Lông mày của Trần Duệ càng nhăn chặt: "Lợi dụng những con tà nhãn kia để ma luyện ý chí sao? Biết lúc ta tìm thấy ngươi, ngươi có bộ dáng gì không? Nếu như ngươi không cách nào tỉnh táo lại, chỉ sợ Delia thật sự phải biến thành quả phụ!"
"Ta đã có chuẩn bị tâm lý, trong lịch sử của vương tộc Bei Lier, người lợi dụng phương pháp này để tu hành có hơn một nửa mất mạng, gần một nửa trở thành kẻ điên, chỉ có một phần vạn số người đó có thể thành công" Lomond ngồi dậy, ánh mắt trở nên kiên định: "Cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, ta cũng không bỏ qua!"
"Rốt cuộc đó là chuyện gì?"
"Đây là một bí mật của vương tộc Bei Lier, bây giờ vương tộc đã suy kiệt, sa sút rồi, nói ra cũng chẳng sao cả." Lomond cố sức giơ tay lên, chỉ vào mắt trái của mình.
Tà Vương chi nhãn… Tà nhãn? Trần Duệ đột nhiên nghĩ đến điều gì, chẳng nhẽ là hai danh từ này có quan hệ gì đó hay sao?
"Có lẽ đội trưởng đã nghĩ ra một chút rồi" Lomond thở dài nói: "Tà Vương chi nhãn được mệnh danh là mắt trái của Ma Thần, tuyệt không chỉ đơn giản là "khai phá" như thế, về phần tà cổ, chỉ là mấy thủ đoạn nhỏ bất nhập lưu mà thôi. Nếu như chỉ có thế thì làm sao tề danh với Mộng Yểm chi đồng có thể chế tạo lĩnh vực tinh thần? Ta bây giờ chỉ là giác tỉnh lực lượng sơ cấp của Tà Vương chi nhãn là "nhập tà" mà thôi. Những đồng tộc có huyết mạch biến dị có thể trực tiếp có được cao giai đoạn là lực lượng "phá tà". Đáng tiếc, thiên phú của ta không tốt, cũng không phải là vương tộc có huyết mạch biến dị, cho nên nếu muốn có được lực lượng phá tà tất phải lợi dụng lực lượng của tà nhãn để đột phá."
Lực lượng khí tức của Tà Vương chi nhãn có một loại liên hệ thần bí với tà nhãn, có thể sinh ra sự phụ trợ và tăng cường tinh thần lực của tà nhãn, khiến cho loại ma thú đáng sợ này sinh ra cảm giác vô cùng thoải mái.
Loại quan hệ này thật giống như giữa chim xỉa răng và cá sấu, cùng có lợi.
Chẳng qua là, so với việc tăng ích cho tà nhãn của vương tộc Bei Lier, thì tinh thần lực của tà nhãn gây cho vương tộc Bei Lier nguy hiểm lớn hơn nhiều. Loại "chuy luyện" tinh thần này có điểm giống với luyện tâm mà Trần Duệ đã trải qua, là một loại tình trạng cực kỳ nguy hiểm, lợi dụng áp lực lớn để kích phát tiềm lực và ý chí của thân thể, là kiểu tu hành tự thân đột phá bình cảnh. Một khi không cẩn thận, tinh thần lực có thể suy kiệt mà chết, cho dù may mắn sống sót, đa số cũng sẽ vì tinh thần sụp đổ mà thần kinh thất thường, chỉ có một bộ phận người rất nhỏ có thể thật sự giành được thành công trong loại ma luyện giống như địa ngục này.
Isabella đồng ý nói cho Lomond nơi hạ lạc của Phong Ảnh ngoa, điều kiện là Lomond có được lực lượng phá tà. Lomond từ trong miệng của Isabella biết được ở phế khu dưới lòng đất Fant có sào huyệt của tà nhãn, vậy là hắn đến nơi này.
"Phương diện tu hành ngày sau còn dài. Loại phương pháp này quá nguy hiểm, chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước đã, vừa nãy ngươi thiếu chút đã phát điên rồi."
Nếu không phải Trần Duệ thần xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến chỗ này, chờ đợi Lomond chỉ sợ sẽ là tinh thần triệt để sụp đổ.
"Ta không đi" Lomond kiên định lắc đầu: "Ta không có huyết mạch biến dị, cũng không có loại truyền thừa thần kỳ giống như ngươi, đây đã là đường tắt hữu hiệu nhất rồi. Huống hồ trước khi rơi vào hỗn loạn, ta mơ hồ đã có cảm giác lĩnh ngộ được một tia đột phá, chỉ cần gắng gượng qua được là có thể dành được lực lượng phá tà! Cho dù là chết ta cũng tuyệt không buông tha cơ hội lần này."
"Mạng của ngươi chỉ có một lần!" Trần Duệ cả giận nói: "Ngươi muốn làm cho Delia thương tâm sao?"
"Ngươi không hiểu!" Lomond đột nhiên trở nên kích động, đấm một quyền lên mặt đất: "Bao nhiêu lần Delia bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người run lẩy bẩy nằm ở trong ngực ta. Bao nhiêu lần nàng gần như không chịu nổi sự giày vò của tâm linh gông xiềng, sống không bằng chết. Không chỉ như thế, ta còn chính mắt nhìn thấy phụ thân ta chịu đủ giày vò của tâm linh gông xiềng, cuối cùng chết ở trước mặt ta! Ta nhất định phải giết Bạch Lạc, ta nhất định phải giải trừ tâm linh gông xiềng của Delia, ta nhất định phải báo thù cho phụ thân ta."
Nhìn vào sự bạo nộ hiếm thấy của Lomond, Trần Duệ trở nên trầm mặc, đối với sự thống khổ của Delia và Lomond, hắn cũng không hiểu rõ ràng, thậm chí cả Athena cũng không rõ. Lomond suốt ngày có bộ dáng vô lại, Delia nhìn qua cũng rất vui vẻ, trên thực tế, so sánh với những cơn ác mộng lúc trước, nàng và hắn thực sự vui vẻ hơn nhiều, nhưng ẩn sâu đằng sau sự khoái lạc ấy có lẽ càng là nỗi đau đớn thấu tim.
Trần Duệ hít sâu một hơi: "Nếu như ngươi đã kiên trì như thế, vậy ta sẽ ở lại chỗ này cùng ngươi, ít nhất cũng có thể mang về thi thể hoặc là một người điên cho Delia."
"Đội trưởng đại nhân không phải có kế hoạch rất quan trọng sao?"
"Hừ! Đừng có tự xem trọng mình thái quá, bằng vào tên gia hỏa không quan trọng như ngươi mà cũng đòi ảnh hưởng đến sắp đặt của ta à?"
Lomond nhìn Trần Duệ một lúc, đột nhiên nhếch miệng khẽ cười: "Đội trưởng, có cần ta thâm tình nhìn kỹ ánh mắt của ngươi không?"
"Cút!" Trần Duệ lộ ra biểu tình hung ác: "Nói rõ lực lượng phá tà kia ra đi, đừng cho là ta không hiểu tên gia hỏa nhà ngươi, khẳng định là còn giấu cái gì đó, ngươi không nói thật ra thì lúc đó sẽ liên lụy đến ta đấy!"
"Người ta ở trước mặt đội trưởng thật giống như là…" Lomond bày ra một bộ dáng thẹn thùng, thiếu điều phát sáng trong bóng đêm làm mù đôi mắt của đội trưởng đại nhân mà thôi: "Kỳ thực cũng không có gì, ngay sau khi giành được phá tà, tiếp tục đi bắt một con tà nhãn ít nhất là cùng đẳng cấp, dung hợp lực lượng của nó là được rồi…"
Ở trong cái hang ổ của tà nhãn này đi bắt một thành viên cấp đại ma vương? Trần Duệ hận không được muốn đánh bản mặt kia thành than tổ ong.
Trên thực tế, bước này thật sự rất trọng yếu, tà nhãn bị bắt được có đẳng cấp càng cao càng tốt. Nếu như dung hợp thành công, tiếp tục sinh ra biến dị nào đó là có thể dành được lực lượng thiên phú đỉnh cấp nhất, ngang với làm cho rất nhiều tà nhãn trở thành tay sai trong chiến đấu.
Thử tưởng tượng một chút, cảnh tượng hoành tráng khi một đám tà nhãn đồng thời phóng thích tinh thần lực hoặc là xạ tuyến…
Đây mới thật sự là mắt trái của Ma Thần - Tà Vương chi nhãn!