Chiếc nhẫn tạo hình cổ xưa, đen thùi, ảm đạm không ánh sáng, nhưng Trần Duệ có thể cảm giác được lực lượng nhàn nhạt chứa bên trong.
"Vươn tay trái ra, cắt ngón tay, sau đó buông lỏng, không kháng cự" Thanh âm của Mejia vang lên.
Trần Duệ biết Mejia sẽ không hại hắn, y lời nàng làm, Mejia cũng cắt ngón tay nàng, nhưng máu tươi không rơi trên mặt đất, mà trôi nổi trên không trung, giống như từng khỏa trân châu hồng sắc vậy. Ngón tay Mejia rung động theo quy luật kỳ dị, huyết châu dần hình thành một ấn ký đặc thù, kéo theo chỉ hoàn bay về phía tay trái Trần Duệ, đeo vào ngón áp út.
Máu tươi của hai người hòa với nhau, vết máu biến thành một phù hiệu mới, dần chìm vào bên trong, Trần Duệ chỉ cảm thấy nóng bỏng từ ngón áp út truyền đến, phảng phất huyết dịch của Mejia dung hợp vào thân thể mình, cảm giác vô cùng kỳ diệu, thật lâu mới tan đi.
"Cái nhẫn này gọi là ý chí hắc ám, có thể đề kháng các loại tinh thần lực quấy nhiễu, mỗi ngày có thể tùy cơ truyền tống một lần, nhưng cự ly cùng không gian có hạn chế nhất định. Ta tặng nó cho ngươi, chiếc nhẫn đã được bố xuống truyền thừa huyết ấn, trừ ngươi ra, không ai có thể sử dụng nó".
Ý chí hắc ám do lão bản ban, nhất định không phải là phàm vật, mỗi ngày tùy cơ truyền tống là một kỹ năng rất mạnh, vào thời khắc then chốt là lợi khí đào mạng.
Chẳng qua nhẫn này đeo ở ngón áp út, không biết ý nghĩa đeo nhẫn ở ma giới là như nào, nhưng khẳng định ngón áp út không phải là ngón kết hôn như tiền thế, nếu không Mejia đã không để cho hắn đeo ở ngón này rồi.
Trần Duệ trong lòng dâng lên cảm động, buột miệng nói: "Trưởng công chúa, đây hẳn là bảo vật của người, ta không thể cầm".
"Giá trị quyết định ý nghĩa tồn tại, ngươi cứ xem nó như một loại trao đổi đi" Mejia bình tĩnh đáp.
Câu nói này rất không thấu nhân tình, chẳng qua Trần Duệ cũng không phật ý, cười nói: "Đã rõ, ta sẽ bảo trì giá trị của chính mình, để nó có ý nghĩa tồn tại".
Mejia gật gật đầu: "Rất tốt, bên phía quáng sơn không tiện mang theo thị nữ, ta vốn đáp ứng một tháng sau ban Cơ Á cho ngươi, nhưng chờ đến khi ngươi an toàn trở về đi. Chỉ cần ngươi còn sống, ta có thể giúp nguyện vọng của ngươi đạt thành viên mãn, dù là thôn phệ thể chất của Cơ Á cũng không là vấn đề".
Đây là phúc lợi? Trí nhớ của lão bản cũng thật tốt đi!
"Trưởng công chúa, ta đích thực không có ý đồ gì với Cơ Á, xin người thu hồi mệnh lệnh".
Trần Duệ cười khổ lắc lắc đầu: nói thật, yêu nữ xác thực rất mê người, nhưng mà đấy là dục vọng mà không phải tình yêu. Mấu chốt nhất là người ta không nguyện ý, tình yêu nam nữ quan trọng nhất là cả hai bên đều yêu thích đối phương. Trần Duệ tự nhận ưa thích mỹ nữ, nhưng cũng có nguyên tắc cơ bản, nếu như ỷ vào vật gì đó cường hành chiếm một nữ nhân, hắn tuyệt đối không thèm, dù cho Cơ Á không có "thôn phệ thể chất" đặc thù cũng vậy.
Mejia thật sâu nhìn hắn, thanh âm vẫn băng lãnh: "Không nên xem thường Cơ Á. Nếu như Tây Lang sơn là khảo nghiệm đầu tiên của ta với ngươi, thì Cơ Á là khảo nghiệm thứ hai, còn về vì sao thì đợi nửa năm nữa ngươi trở về từ Tây Lang sơn lại nói".
Trần Duệ giờ mới biết được việc lão bản ban thị nữ cũng không phải đơn giản, chẳng qua, hết thảy đợi nửa năm sau lại tính.
Trần Duệ cung kính khom người: "Như vậy ta đi về trước, ngày mai sẽ xuất phát!".
Mejia gật gật đầu, mở ra một văn kiện trên bàn, cũng khồng nhìn hắn nữa.
Cả một câu tạm biệt cũng không? Một câu thôi…
Đáng tiếc, chăm chú lắng nghe cũng không nghe được, vị quáng vụ quan chỉ đành hậm hực rời khỏi phòng nghị sự.
"Còn sống trở về" Sau khi Trần Duệ rời đi, một thanh âm bé nhỏ mới vang lên, chỉ là nàng không ngẩng đầu, băng lãnh trong thanh âm cũng biến mất rất nhiều. Cảm giác này, không chút liên quan đến hai từ giá trị, nhưng đáng tiếc là người nào đó lại không nghe thấy.
Về đến thực nghiệm thất, Joseph đã phái người đưa đến đủ đồ hắn yêu cầu, dự tính là không để cho hắn mượn cớ kéo dài thời gian đi. Có vài loại ma pháp tài liệu là để đổi lấy linh khí, trong không gian vòng tay của Mejia còn có một trăm khối đằng thạch cao phẩm.
Trung phẩm đằng thạch cung cấp 100 đến 150 linh khí mỗi khối, Joseph cũng rất hào phóng, đưa tới toàn cao phẩm, mỗi khối cung cấp khoảng 400 đến 600 linh khí, sau khi chuyển hóa hết, Trần Duệ từ chín vạn linh khí lại dâng lên mười bốn vạn.
Tuy tiêu hao những tài liệu trân quý này cũng có điểm đáng tiếc, nhưng không có gì trọng yếu hơn thực lực, huống hồ đợi ngày mai khu tiên hạt giống trưởng thành, có thể chầm chậm lợi dụng tinh thần hoa viên tự sản sinh linh khí.
Sau khi chuyển đổi hoàn tất linh khí, màn đêm buông xuống, Trần Duệ vội vã dùng qua bữa tối, rồi cưỡi song túc phi long, bay về hướng Lam Ba hồ.
Quả nhiên, độc long đang ngồi ở chỗ cũ nghịch toản thạch kỳ, hắn biết tinh thần lực Trần Duệ thụ thương không nhẹ, nên hắn cũng không đánh lén hoặc bố trí minh văn trêu đùa.
"Như nào rồi? Tinh thần lực đã khôi phục chưa?".
"Còn chưa, chẳng qua ta cần ly khai một khoảng thời gian" Trần Duệ nằm bên cạnh độc long, thoải mái vươn eo, tiện tay đặt một nhánh cỏ trong miệng, kể lại chuyện Tây Lang sơn.
Pagliuca lông mày đại nhăn: "Ngươi có phải bị vị trưởng công chúa kia hút hồn rồi không? Cách đối chiến với Araujo Alex không đầy một tháng, còn muốn đến Tây Lang sơn? Kỳ thực, ta xem tiểu nha đầu ngày đó đánh ngất ngươi không tồi a, rất chủ động, tiếc là vóc người chưa đủ, cứ nuôi thêm mấy năm a".
"Còn dám nói việc này? Tên chết tiệt!" Trần Duệ nhìn vào độc long không ngừng nhịn cười, không vui mắng lên: "Ta đi Tây Lang sơn là vì truyền thừa đại tông sư, cần phế quáng của Tây Lang sơn, để giác tỉnh lực truyền thừa. Nếu như có thể hoàn thành khảo nghiệm lần này, ta có thể sẽ có được hắc sắc dược thủy làm phần thưởng".
Hắc sắc dược thủy là có, chẳng qua phải dùng linh khí đổi. Lúc đầu khi hắn mới tiến hóa, đã tiêu hết một nửa thọ mệnh, tuy Pagliuca cũng không nói chuyện này, nhưng Trần Duệ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đợi đến khi đột phá đến "liệt" cảnh, đến khi đó trung tâm hoán đổi hẳn sẽ xuất hiện hắc sắc dược thủy cao cấp nhất – "diên thọ" cùng "sống lại" đi!
Cũng không biết có thể tăng được bao nhiêu tuổi thọ đây, nhưng ít ra đây là tâm ý của Trần Duệ!
"Hắc sắc dược thủy!" Độc long lộ ra vẻ chấn kinh: "Chín nghìn năm trước, ma giới còn có hai vị đại tông sư, dược tề đại tông sư Rawson, chế khí đại tông sư Lạc Lạc. Lạc Lạc là một vị hắc ám địa tinh kinh tài tuyệt diễm, tinh thông chế khí cùng thượng cổ phù ngữ, nhưng một đời không thu đồ đệ, bí thuật cùng thượng cổ phù ngữ cũng theo đó thất truyền. Cho nên, ngoại trừ Lola, trên cơ bản ma giới không có ai hiểu được thượng cổ phù ngữ. Rawson là một vị ám tinh linh, đệ tử đông đúc, nhưng bị đại đệ tử Tát Man mưu hại, sau đó Tát Man mất dấu, hắc sắc dược thủy cũng theo đó biến mất. Nếu như ngươi có thể chế ra phối phương hắc sắc dược thủy, khẳng định cả ma giới sẽ chấn động".
"Cho nên, hiện tại không thể lộ ra, ít nhất là trước khi ta phá được quang ám chi tỏa" Trần Duệ cùng A Nhĩ Đạt Tư từng thảo luận chuyện này, nên cũng biết được ảnh hưởng của hắc sắc dược thủy là như nào: "Bằng không ngươi cả chạy trốn giữ mạng cũng trốn không thoát!".
"Hừ! Nếu như không phải thượng cổ phù ngữ phong ấn, chỉ riêng lực lượng của ta cũng có thể chầm chậm thoát khỏi quang ám chi tỏa" Pagliuca không cam tâm nói: "Đừng quên chiến tranh khế ước, thời gian còn lại của ngươi không nhiều".
"Ta biết, cho nên càng cần phải đi Tây Lang sơn. Ta có song túc phi long, hành trình đi đi về về có thể rút ngắn, hãy chờ đến lúc ta quay về quyết chiến cùng Araujo Alex, xem lực lượng tấn cấp cường đại của ta đi!". Nguồn: https://truyenfull.vn
"Hừ! Tấn cấp thì sao chứ? Bản đại nhân vẫn có thể giẫm ngươi dưới chân" Độc long đả kích hắn một câu, cũng nằm xuống, nhìn hồi lâu rồi bật nói: "Có nhớ thân nhân ở thế giới nhân loại không?".
"Thân nhân của ta qua đời khi ta còn bé" Trần Duệ nói là tiền thế, thân nhân của Arthur hẳn có, nhưng không liên quan gì đến hắn, ít nhất là trước mắt, "Còn ngươi?".
"Ta vừa sinh ra, ngoài vỏ trứng ra, cái gì cũng không nhìn thấy" Pagliuca nhún nhún vai, như không có việc gì nói: "Mấy năm nay, thân nhân không có, cừu nhân ngược lại có không ít".
"Bằng hữu thì sao?".
"Cự long không cần bằng hữu, đặc biệt là độc long" Pagliuca khôi phục mấy phần ngạo khí của long tộc: "Ngươi thấy thần có bằng hữu sao? Bọn họ chỉ cần kính ngưỡng cùng sợ sệt, không cần những quan tâm, lý giải vô vị".
"Có lẽ trước kia là như vậy" Trần Duệ lại hỏi một câu: "Hiện tại thì sao?".
"Hiện tại… Như là ngươi nói đi, rồng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu" Pagliuca làm bộ bắt đắc dĩ nói.
Trần Duệ biết độc long là kẻ cứng miệng, cũng không vạch trần: "Nếu không lần này lừa một mỹ nữ đến làm bạn cho ngươi đi".
"Thẩm mỹ quan của ngươi không giống bản đại nhân" Pagliuca rất khinh bỉ ngắm hắn vài lần: "Những lưỡi hái nữ, mị ma, tiểu nha đầu theo ngươi tuy bề ngoài không kém, đáng tiếc không phải ta ưa thích. Ta ưa thích nữ nhân có lân phiến cứng rắn, răng năng sắc bén, thân hình cao lớn…".
"Thôi! Ngươi nói là rồng, không phải là người!" Trần Duệ bị Pagliuca nói sở thích là cho đầu hoa óc choáng, suýt thì sản sinh ám ảnh với nữ tính.
"Ngươi biết cái gì!" Pagliuca nhếch miệng khẽ cười, cho hắn một cái nhãn thần khinh thường: "Nhân loại nông cạn".
"…"
"Độc dịch này cho ngươi, cầm lấy để đề phòng, ngươi cũng đừng nghĩ đến bích huỳnh châu nữa! Dù là Athena bên người ngươi cũng đã có đủ năng lực kháng độc, cưỡi song túc phi long không thành vấn đề, còn về ngươi, ăn cũng chỉ là lãng phí thôi!".
"Theo ta được biết, ma thú trong lòng đất có rất nhiều loại, thậm chí đã đạt đến ma vương cấp hoặc càng cao, bản đại nhân phong ấn còn không giải trừ, gặp nguy hiểm thì nhớ chạy đi!".
"Được rồi, Pagliuca, ngươi khi nào thì biến thành dài dòng vậy!" Trần Duệ lắc lắc đầu: "Yên tâm, bảo tàng u dạ thấp địa ta còn chưa lấy, sao có thể dễ dàng chết như thế chứ!".
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Duệ còn cảm giác được quan tâm cùng ấm áp nhàn nhạt từ kẻ mạnh miệng kia.
"Tên tham lam! Nếu như không phải tính mệnh của Pagliuca đại nhân dính cùng ngươi…".
Pagliuca còn chưa nói xong, Trần Duệ đã cưỡi song túc phi long bay lên không.
"Hừ, chạy rất nhanh! Dám nói bản đại nhân dài dòng!" Pagliuca nhìn theo Trần Duệ tan biến trên không, cũng học theo bộ dáng hắn, nằm xuống, ngậm lấy nhánh cỏ, nhắm mắt lại.