Trong nộ hải, Trần Duệ làm tư thế đứng tấn, hai chân vững vàng đứng trên mặt đá ngầm trơn trượt, tư thế này khó hơn tư thế ngồi hai tháng trước nhiều, nhưng dù cho sóng to gió lớn, vẫn không thể lay động thân hình hắn.
Trong hai tháng huấn luyện, dược lực vĩnh hằng chi thể cùng vĩnh chi lực đã bị hắn hấp thu hoàn toàn, mà khi hắn hấp thu hết hai loại dược thủy mới đổi thì đột nhiên trong thân thể xuất hiện ba động kỳ lạ, không chỉ tinh thần lực cùng thể chất, mà lực lượng cả tốc độ cũng được tăng trưởng một phen, giống như một lần nữa dùng hắc sắc dược thủy vậy.
Đây hẳn là ngoại ngạch thưởng lệ, tương đương với gom đủ "bộ" đi.
Trần Duệ lúc này ẩn ẩn minh bạch một ảo diệu khác của vĩnh hằng dược thủy, nếu nói chân hệ dược thủy chỉ có "quy tắc", thì vĩnh hằng hệ dược thủy ngoài "quy tắc" ra còn có thêm "cộng minh", không biết sống lại dược thủy cùng diên thọ dược thủy sẽ như nào đây?
Dược thủy cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong tu hành, dược thủy tuy làm tăng trưởng lực lượng nhất định, nhưng trọng yếu là vận dụng và cảm nhận lực lượng, điều này cần phải tu hành mới có.
Trần Duệ không chỉ đứng trên đá ngầm, mà còn xuất quyền, nhưng tốc độ không nhanh, bởi vì chỉ riêng chuyện ổn định thân thể đã hao phí rất nhiều tinh lực. Hai tháng không ăn không ngủ cũng không phải là lãng phí, thu hoạch của hắn không nhỏ chút nào, hiện giờ hắn không chế cùng vận dụng tinh lực càng lúc càng tốt, đã có thể dùng tinh lực nhỏ nhất phát huy ra sức mạnh lớn nhất.
Cảm giác được điểm cực hạn, không thể chống đỡ được nữa, Trần Duệ chầm chậm ngồi xuống, chờ khi tinh lực khôi phục, hắn lại đứng lên, lại không ngừng hao hết, khôi phục, lại hao hết… vòng quay cứ như thế không ngừng lặp lại, tinh lực cũng dần tăng lên theo vòng quay.
Nếu như lúc trước là một cái thùng nước, thì bây giờ đã là một cái ao.
Theo thời gian trôi, ở bạng trạng thái, vô số tinh thần càng lúc càng nhỏ, nhưng ánh sáng không giảm mà tăng lên, quy luật vận chuyển càng thêm tự nhiên trơn tròn, phảng phát như không ngừng được mài giũa vậy.
…
Rất lâu.
Trần Duệ mở mắt ra, huấn luyện một trăm ngày đã kết thúc, huấn luyện khô khan cả dục vọng buồn ngủ cũng không có là khảo nghiệm rất lớn đối với tinh thần, nhưng nếu có thể kiên trì vượt qua, phần thưởng theo đó cũng rất phong phú.
Trần Duệ vặn vặn eo, chỉ thấy uể oải không thôi, phảng phất thiếu ngủ trong ba tháng toàn bộ dồn đến, nhưng trước khi ngủ, hắn cần lấp đầy cái bụng đói một trăm ngày đã.
Đương nhiên, trong hiện thực chỉ là đói một ngày mà thôi, tính thởi gian huấn luyện, hiện giờ hẳn trời sắp tối đi, cũng tốt, ăn một chút bồi bổ thể lực nào.
Nhưng vào lúc này, Trần Duệ đột nhiên có cảm giác, cẩn thận đứng lên đi ra khỏi lều, bên ngoài là một thân ảnh tha thướt đứng, chính là Athena, thảo nào Đâu Đâu cùng hai con song túc phi long không cảnh báo.
"Athena, ngươi sao lại…" Nói thật, hơn ba tháng một mực tu luyện trong nộ hải, chịu đựng tịch mịch làm khi Trần Duệ nhìn thấy Athena, trong lòng rất cao hứng.
"Ta sao lại không bị kịch độc ngoài lều hạ độc đây?" Bộ dáng Athena rất không vui, vừa nói được một câu, ánh mắt biến thành phi thường lăng lệ, trong tay hiện ra một thanh đại kiếm, lấy uy thế như lôi đình, đầy đáng sợ bổ xuống Trần Duệ.
Trần Duệ từng nhìn thấy Athena chém một kiếm dễ dàng bổ đôi thiết chùy của Cương Khắc, đại kiếm còn có thể vững vàng dừng lại trên đầu hắn. Tuy lúc đó nàng chỉ có lực lượng trung giai, nhưng đối với khống chế lực đạo cùng tinh chuẩn làm mình hiện tại cũng cảm thấy cao minh, chỉ là không ngờ chính hắn cũng có lúc phải đối mặt với một kiếm này. Trong tích tắc, ý niệm trong đầu hắn biến chuyển, cuối cùng hắn lựa chọn đứng yên không né tránh.
Quả nhiên, cự kiếm của Athena dừng lại trên đỉnh đầu Trần Duệ, cách hắn chỉ có một tấc, hắn có cảm nhận được nhuệ khí sắc bén, nhưng rất rõ ràng, không có sát khí.
Tuy hắn biết rõ Athena sẽ không thật sự xuống tay, nhưng vẫn thầm thở phào một hơi: không biết vì sao lại làm vị hiệp nữ này không vui, lại muốn động đao động kiếm… Lần trước trong âm vũ tùng lâm, nàng đã làm vỡ một thanh kiếm rồi, lần này lại lấy ra được một thanh nữa, xem ra trong không gian vòng tay của nàng hẳn có không ít hàng dự trữ đi…
Athena nhìn Trần Duệ đang đứng ngây ngốc, đột nhiên tức giận hạ kiếm: "Nói thật đi, tối hôm qua ngươi đi đâu?".
"Tối qua…" Trần Duệ suy nghĩ một hồi, hình như tối qua hắn tìm được một vị trí đá ngầm khá thích hợp, ở trong biển luyện quyền. Hiện tại đã có thể phát quyền tự nhiên, thời gian kiên trì cũng dài hơn, trong lúc ra quyền, ẩn ẩn cảm giác được một tia huyền ảo. Đáng tiếc, thời gian không đủ, cảm giác này chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, thì đã bị đá khỏi huấn luyện trường rồi.
"Đừng có giả ngu! Tối qua ngươi có phải đi Tây Lang sơn không?".
Trần Duệ vừa mới rời khỏi huấn luyện trường, còn chưa thoát khỏi ký ức một trăm ngày này, nghe Athena nhắc mới nhớ là nàng nói đến thời gian thực, tối đó mình làm thịt hai cao giai ác ma thêm vào một cao giai địa ngục khuyển đi. Chẳng qua, chuyện này không thể nói với Athena: "Chuyện này, hình như tối qua ta nằm ngủ trong lều đi…".
"Còn không định nói thật sao?" Athena bất mãn hừ lạnh một tiếng, nhìn vào trùng biến hình co người trong lều: "Vừa rồi Đâu Đâu đã khai hết rồi".
Trần Duệ căm tức nhìn Đâu Đâu một cái, Đâu Đâu lập tức biến ra hai cánh tay lắc lắc, gương mặt biểu lộ vô cùng oan uổng, thê thảm kêu lên: "Đâu Đâu vừa rồi không nói gì cả! Đâu Đâu không nói chuyện tối hôm qua chủ nhân đi Tây Lang sơn!".
Vừa rồi không nói… Không phải hiện tại đã nói sao?
Trần Duệ không khỏi nghĩ thầm: nếu như là tiểu la lỵ dùng mưu thì thôi, mà không ngờ Athena cũng dùng tâm kế, chẳng lẽ là gần mực thì đen?
"Binh bất yếm trá", Athena thấy hắn kinh ngạc, thần tình dịu lại, tự tiếu phi tiếu cười nói: "Đây là ta học được từ truyện tam quốc diễn nghĩa ngươi kể".
Trần Duệ càng thêm không biết phải nói sao, hóa ra bình mực này không phải họ Lucifer, mà là họ Trần a!
"Kỳ thật, ta cũng không phải người giỏi tâm kế, nhưng là, một kiếm vừa rồi, dù là người phổ thông cũng sẽ sinh ra bản năng né tránh, mà ngươi thì sao? Trấn định như vậy ta tự thẹn không bằng" Athena nhìn chăm chú hắn: "Ngươi rất tin tưởng ta sẽ không chém xuống sao?".
Trần Duệ không khỏi cười khổ: ai nói nữ nhân ngốc chứ? Coi nữ nhân ngu ngốc thì chính mình mới là kẻ ngốc nhất!
Athena đột nhiên thở dài: "Ngươi không định giải thích với ta sao?".
"Một tháng, đây là thời hạn lần trước chúng ta đã nói" Trần Duệ thở dài một hơi, chăm chú nói: "Ta đầu tiên muốn hoàn thành một chuyện, hiện tại còn hai mươi ngày nữa, đến lúc đó, ngươi sẽ nhận được đáp án. Mà lúc đó ta cũng muốn nhận được một đáp án từ ngươi".
Athena bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, mặt đỏ hồng, cũng không hỏi hắn muốn đáp án gì, hoảng loạn gật gật đầu, vội vã đi xuống nuối.
Ánh mắt Trần Duệ nhìn vào túi Trần Duệ mang lên cho hắn, bên trong có nước mát cùng thức ăn đã được nướng, cảm giác ấm áp trào dâng, hắn cầm lấy thịt nướng cắn một miếng, tuy tay nghề kém hơn hắn, nhưng bên trong ẩn ẩn truyền đến một vị lạ trước đây chưa từng biết đến. Đêm nay, Trần Duệ ngủ rất ngon.
Chạng vạng hôm sau, đạo tặc đoàn cả ngày thấp thỏm cuối cùng hoan nghênh Khố Lợi Á trở về.
Sau khi nghe một tiểu đầu mục ám tinh linh báo cáo, Khố Lợi Á nhíu chặt mày lại, tâm tình vô cùng ác liệt.
Gần nhất quá không thuận rồi! Tại Tây Lang sơn khổ sở mấy tháng, cuối cùng cũng đến phiên hắn đi Lai Á trấn nghỉ ngơi. Ở Lai Á trấn tìm tình nhân hú hí mấy ngày liền, nào ngờ chăn còn nóng thì bị phó đoàn trưởng Ban Nạp Khắc không chịu được khổ cực ở Tây Lang sơn, không ngờ trước thời hạn đi Lai Á trấn. :
Sau đó Khố Lợi Á bị kết thúc "thời gian nghỉ" sớm, bị Ban Nạp Khắc thúc giục trở về, hắn vốn bất hòa cùng vị phó đoàn trưởng này, nhưng vấn đề là hiện đoàn trưởng đại nhân quay về Xích U lãnh địa. Nếu như đoàn trưởng không có, thì nắm tay ai lớn người ấy có lý, ai bảo thực lực hắn không bằng Ban Nạp Khắc chứ?
Khố Lợi Á tự nhiên không cam tâm cứ như vậy bị đuổi về, sau khi triền miên thêm ba ngày nữa mới lưu luyến không thôi quay về Tây Lang sơn, ai ngờ vừa quay về đã nghe đến tin xấu.
"U linh long? Toàn thân là khung xương? Ngươi xác định chứ?".
Ám tinh linh kia vội gật đầu, lại nhớ đến uy áp kinh khủng đêm hôm đó, lại rùng mình nói: "Chính xác a đại nhân, đây là ta tận mắt chứng kiến, có rất nhiều người cũng nhìn thấy a. U linh long kia vô cùng đáng sợ, chỉ hống một tiếng, mang theo long uy đáng sợ, làm cho một số huynh đệ ngất tại trường a".
Giác ma tiểu đầu mục cũng bổ sung: "Quái vật đó còn ăn sạch sủng vật địa ngục khuyển của Ban Nạp Khắc đại nhân, còn ném hài cốt ra nữa, hôm qua có huynh đệ dũng cảm lên núi thu nhặt hài cốt của Nạp Cổ Kéo Kéo, thỉnh đại nhân xem".
Giác ma vừa nói vừa dâng lên bộ hài cốt trắng hếu không còn tia máu thịt nào, hiển nhiên bị "ăn" rất triệt để - ngày đó Đâu Đâu nhàn rỗi không có việc gì, thuận tiện ăn sạch cả cái đầu bị chém xuống của địa ngục khuyển.
Còn về thi thể của những thủ vệ thì bị Trần Duệ sau khi rời chủ quáng động chuyển đi.
"Lưu Lệ cùng Cách Tư đâu? Các ngươi có tiến vào trong quáng động thăm dò không?".
Hai tiểu đầu mục nhìn nhau lắc lắc đầu.
"U linh long kia quá khủng bố, ai cũng không dám vào. Còn về Lưu Lệ đại nhân cùng Cách Tư đại nhân, chỉ sợ đã bị quái vật kia sát hại…".
"Là sao?" Khố Lợi Á buồn bực nhìn bộ hài cốt dưới đất, chẳng qua chỉ là một con chó nhiều đầu do tên hỗn đản kia nuôi mà thôi, chết thì chết!
Kỳ thực Lưu Lệ cùng Cách Tư là người phe Ban Nạp Khắc, nhưng không đáng ghét như Ban Nạp Khắc, bình thường hắn cũng có quan hệ không tồi với hai người, nhưng dù sao cũng không phải cùng một phe, chết cũng không sao cả. Vấn đề là Ban Nạp Khắc nhất định sẽ mượn truyện này đổ trách nhiệm lên mình.
Mi mày Khố Lợi Á càng nhíu lại, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi nghĩ sao về con u linh long này?".
Hóa ra, Khố Lợi Á cũng không phải trở về một mình.