Sợ rằng cả đời này Chu Thiên cũng không thể biết được, lời mà trước khi chết Metis nói là có ý gì.
Tiếp theo, tất cả mọi việc đều sẽ dựa vào anh ta, vậy tại sao lại muốn hạ độc hại chết anh ta cơ chứ?
Rõ ràng là anh ta còn có ích, nhưng Metis lại ra tay không chút thương tình, dứt khoát giải quyết anh ta.
Chu Thiên đương nhiên không hiểu được ý của Metis đang ám chỉ, tiếp theo đây, chỉ khi anh ta chết, anh ta mới phát huy tác dụng!
Giọng nói của Metis biến mất ở cuối hành lang, nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Lúc Metis vừa bước chân ra khỏi quán bar, một chiếc xe cảnh sát với đèn báo động nhanh chóng phi tới!
Xe cảnh sát nhanh chóng dừng ở cửa quán bar, những vị khách đang ngấm men rượu đang mờ hồ đứng ở cửa lúc này chợt tỉnh táo hơn đôi chút, nét mặt của họ lộ ra sự hoảng sợ vô cùng, nhanh chóng rời đi.
Từng viên cảnh sát bước từ trong xe ra, đảo mắt nhìn quán bar! Sau đó thì ra lệnh phong tỏa nơi này!
"Các cậu phong tỏa toàn bộ quán bar này cho tôi, canh phòng nghiêm ngặt, không được để cho bất cứ ai có cơ hội trốn thoát!" Một người phụ nữ có thân hình gợi cảm bước từ trên xe xuống, dáng người cao gầy, khuôn mặt phủ một tầng băng giá, giọng nói không chút cảm xúc.
Diệp Thái Linh, cảnh sát Sở cảnh sát thành phố T, sau khi nhận được đơn tố cáo của nhân dân rằng nơi đây đã xảy ra án mạng thì nhanh chóng cử người đến để điều tra.
Hai người cảnh sát nhanh chóng đi vào quán bar, tiếng nhạc xập xình trong đó lập tức ngừng lại, cục diện quán bar rất nhanh đã bị cảnh sát khống chế.
Diệp Thái Linh từng bước từng bước in dấu đôi dày da của mình lên nền nhà được trải thảm của quán bar, gương mặt đằng đằng sát khí.
Một tiếng thét chói tai truyền tới, bước chân của Diệp Thái Linh cũng theo đó mà trở nên nhanh hơn, vội vã đi tới căn phòng vừa phát ra tiếng hét.
Một nữ nhân viên đang đứng trước cửa, sắc mặt tái nhợt, đầy sự sợ hãi.
Diệp Thái Linh lập tức đẩy nữ nhân viên đó ra, đi vào bên trong, nhìn thấy thi thể của Chu Thiên đang nằm ở trên bàn, bình rượu thì bị đập vỡ, miệng của anh ta còn sùi bọt mép.
Diệp Thái Linh đi tới, khom lưng quan sát, người đàn ông này bị hạ độc mà chết!
Sau đó, bên pháp y cũng đi tới khám nghiệm, cho ra kết quả: "Trong rượu có độc, trên người của anh ta còn có mùi nước hoa của phụ nữ."
"Nước hoa?" Diệp Thái Linh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
"Đúng vậy, loại nước hoa này rất hiếm gặp, không sản xuất trong nước, mà dù cho ở nước ngoài cũng rất ít nơi bán." Người khám nghiệm tử thi lại nói thêm, loại nước hoa này rất quý hiếm, người bình thường căn bản sẽ không mua nổi.
"Nhất định phải điều tra được thủ phạm là ai, là ai đã giết chết anh ta." Diệp Thái Linh bỏ lại một câu rồi xoay người.
"Kiểm tra hệ thống camera ở xung quanh đây trong vòng một giờ trước, tập trung vào những người phụ nữ ra vào quán bar." Diệp Thái Linh hạ lệnh.
"Người chết tên Chu Thiên, nhân viên phòng kỹ thuật của tập đoàn Lê thị." Diệp Thái Linh không mất nhiều thời gian để xác nhận thân phận của người chết, anh mắt vô cùng kiên định: “Dù cho là tập đoàn Lê thị, cũng phải điều tra tới cùng."
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ chỉ sáu giờ, Trần Xuân Độ liền rời giường đi đánh răng rửa mặt, rồi đi xuống nhà chạy bộ 10km quanh khu nhà cao cấp trực thuộc Lê thị.
Sau khi chạy bộ xong, anh thở hổn hển quay trở lại nhà mình, thấy bên trong bàn ăn, mọi người đã bắt đầu ngồi xuống đông đủ để dùng bữa.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, thấy bên cạnh Lê Kim Huyên có một chỗ trống thì khẽ cười một cái, tự nhiên bước đến và ngồi xuống.
Lê Kim Huyên nhíu mày: “Ừm, đây không phải chỗ của anh! Đây là chỗ của Tô Loan Loan!"
Tô Loan Loan vừa đi rửa mặt nên chỗ này mới bị bỏ trống.
Trần Xuân Độ không biết xấu hổ mà cười cười: “Chỗ nào mà chẳng là chỗ, em không cần phải ngại."
"Anh..." Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trừng Trần Xuân Độ một cái, cô nghiến răng, cái người này...!Nếu nói chỗ nào cũng là chỗ thì tại sao cứ nhất định phải ngồi bên cạnh cô?
Tô Kim Huyên không muốn phí lời nữa, Trần Xuân Độ cũng không thèm để ý đến cô, thản nhiên cầm lên một cái sandwich rồi lại rót một ly sữa, ăn đến là ngon lành.
"Tiểu Trần, sandwich ăn có ngon không?" Lý Hương Tràm cười hỏi.
"Tạm được ạ." Trần Xuân Độ đáp một tiếng cho có lệ, Lý Hương Tràm lại cười đáp: “Mấy chiếc bánh sandwich này đều là Kim Huyên dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà đó."
Trần Xuân Độ giật mình một cái, anh nhẹ nhàng cười một cái, sau đó lời nói lập tức chuyển thành: "Con còn đang thắc mắt tại sao cái sandwich này lại ngon đến như vậy, thì ra là do Kim Huyên đích thân làm."
Lê Kim Huyên cười lạnh một cái, liếc mắt nhìn anh, bộ dạng lật mặt nhanh như lật bánh tráng của con người này cũng thật đáng ghét.
Biết sandwich là do Lê Kim Huyên làm, bữa sáng hôm nay Trần Xuân Độ không ăn món nào khác ngoài món đó.
Không chỉ vậy, trước khi đi làm, anh thậm chí còn đem theo mấy cái sandwich đút vào trong túi để làm đồ ăn trưa.
Đột nhiên, bảng tin sáng sớm đang phát trên TV đã phá hủy bầu không khí tốt đẹp này.
Người dẫn chương trình đưa tin về việc Chu Thiên bị người ta cố ý giết hại, hung thủ bước đầu xác định là một người phụ nữ.
Cái chết của Chu Thiên nháy mắt đã làm cho sắc mặt bình tĩnh của Lê Duy Dương trở nên âm trầm, ông chỉ nhìn màn hình TV, không lên tiếng.
"Chuyện này có chút kỳ lạ." Lê Duy Dương nói: "Sáng hôm qua cậu ta vừa mới bị chúng ta mắng cho một trận, tối thì bị người ta hại chết, chuyện này là ai làm cơ chứ?"
"Cũng giống như việc máy chủ của Lê thị xảy ra sự cố, không hề đơn giản một chút nào, anh ta chắc chắn có liên quan đến việc này." Lê Kim Huyên nói.
"Tiểu Trần, con thấy sao?" Lê Duy Dương quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ còn đang bận ăn sandwich, nghe Lê Duy Dương hỏi thì tùy ý đáp: "Bây giờ chưa có bằng chứng, mọi chuyện đều có thể xảy ra."
Lê Kim Huyên khẽ xùy một tiếng, nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt khinh khỉnh, tên này chỉ giả vờ là giỏi, dù cho có chứng cứ thì anh cũng có thể suy đoán được gì chứ?
"Xem ra anh biết phá án?" Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
"Anh không phải là thám tử, chỉ tùy tiện nói mà thôi." Trần Xuân Độ lắc đầu, khóe miệng Tô Loan Loan chứa đầy ẩn ý, dưới ánh nhìn của cô, tên lừa gạt Trần Xuân Độ còn không dám khoác lác.
"Sau khi ăn xong thì nhanh chóng tới tập đoàn đi, mời chuyên gia về an ninh mạng đến để sửa chữa lại hệ thống máy chủ, chỉ cần sửa được thì giá nào cũng đều chấp nhận." Lê Duy Dương căn dặn, chỉ cần có thể sửa máy chủ thì cho dù có là công ty phụ trách an ninh mạng tốt nhất nước C, ông cũng mời tới.
Lê Kim Huyên gật đầu, sau khi ăn xong bữa sáng, ba người nhanh chóng đi tới tập đoàn Lê thị.
Sau khi Lê Kim Huyên đi vào văn phòng tổng giám đốc, ngồi xuống ghế thì lập tức gọi Lâm Trinh Tuyết vào, hỏi Lâm Trinh Tuyết về tình hình của máy chủ công ty, cô ta đáp: “Tổng giám đốc Lê, máy chủ của công ty đã được khắc phục."
"Khắc phục rồi?" Lê Kim Huyên ngạc nhiên: “Là bộ phận kỹ thuật làm sao?"
Lâm Trinh Tuyết lắc đầu: “Bộ phận kỹ thuật sáng nay tới công ty đã thấy vậy rồi, họ cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, máy chủ của tập đoàn Lê thị được khôi phục nguyên vẹn như ban đầu, dường như chưa từng có việc bị tin tặc tấn công vậy."
Sắc mặt Lê Kim Huyên vô cùng nghi hoặc...!Đến cả cô cũng không thể hiểu được, tập đoàn Lê thị rõ ràng đang gặp phải mối nguy lớn, vậy mà đến sáng nay đã được hóa giải rồi.
"Người nhận lệnh điều tra đã tìm ra hung thủ làm cho máy chủ gặp lỗi chưa?" Lê Kim Huyên hỏi.
"Chuyện này là do người làm, bộ phận kỹ thuật có nói hôm đó chỉ có Chu Thiên đụng vào máy chủ." Lâm Trinh Tuyết nói tiếp: “Tổng giám đốc Lê, nếu việc này là Chu Thiên làm, mà giờ anh ta lại chết, vậy coi như là chết không đối chứng rồi."
"Tôi biết rồi." Sắc mặt của Lê Kim Huyên lạnh lùng, sau khi bảo Lê Trinh Tuyết rời đi, cô tiếp tục suy tư, cô vẫn không hiểu lắm, rốt cuộc có người giật dây bảo Chu Thiên làm những chuyện này không.
Mà nếu có thì người đó là ai?
Lâm Trinh Tuyết đi được mấy bước thì đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau lưng cô ta: “Thư kí Lâm."
Lâm Trinh Tuyết dừng bước, thấy Trần Xuân Độ thì lễ phép mỉm cười: “Trần Xuân Độ."
"Buổi trưa có rảnh không?" Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Lâm Trinh Tuyết suy nghĩ một chút: “Chu Thiên chết rồi, hôm nay công việc ở công ty có lẽ sẽ rất nhiều, chắc tôi không có thời gian đâu."
Trần Xuân Độ gật đầu: “Vậy được rồi, tình hình công ty hiện tại thế nào?"
Lâm Trinh Tuyết cũng không giấu diếm, nói hết toàn bộ cho Trần Xuân Độ.
"Bộ phận kỹ thuật nói họ cũng không hiểu được tình trạng của máy chủ?" Trần Xuân Độ bĩu môi: “Không phải nói bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Lê thị được đào từ công ty có tiếng trong ngành này về sao, ngay cả chuyện này cũng không hiểu được?"
Lâm Trinh Tuyết nói thêm vài câu với Trần Xuân Độ rồi vội vã trở lại phòng làm việc của mình, Trần Xuân Độ tựa người lên cửa sổ, ánh mắt phóng ra bên ngoài, sâu thẳm vô hạn.
Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Trần Xuân Độ bắt máy, đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của một người đàn ông đẹp trai: “Boss, mọi chuyện giải quyết xong rồi."
Trần Xuân Độ gật đầu, người thanh niên kia tiếp tục nói: “Tôi còn thiết lập thêm mấy lớp bảo vệ cho máy chủ.
Nếu có người đủ năng lực phá vỡ nó thì đó đích thực là cao thủ của cao thủ."
người thanh niên này nói không sai, năng lực của cậu ta rất mạnh, sửa chữa một lỗ hổng của máy chủ mà cả bộ phận kỹ thuật bó tay, đối với cậu ta chỉ dễ như trở bàn tay.
Chuyện này Trần Xuân Độ bảo cậu ta làm một cách âm thầm, tránh bứt dây động rừng.
"Có thể tra ra ai làm không?" Trần Xuân Độ hỏi.
"Là Chu Thiên làm, lỗ hổng của máy chủ là do người nội bộ gây ra, nhưng lạ là anh ta lại không hề che giấu hành vi của mình." Chàng trai mở miệng, cậu ta nghi ngờ Chu Thiên không có ý định ở lại tập đoàn Lê thị nữa, dù biết người của Lê thị rất nhanh sẽ tìm ra mình nhưng dường như anh ta không hề có ý định chừa lại đường lui cho bản thân.
Trần Xuân Độ cúp máy, mà đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền lại, vang vọng trên con phố của thành phố T.
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ thay đổi, anh cúi đầu nhìn những chiếc đèn báo hiệu đang nhấp nháy của xe cảnh sát, đoàn xe dừng lại trước cửa tập đoàn Lê thị.
Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục cảnh sát bước xuống xe, ngay cả bộ đồng phục cảnh sát cũng khó có thể che giấu được thân hình gợi cảm của cô.
Vây quanh bóng người xinh đẹp này là rất nhiều nam cảnh sát, họ vội vàng đi về phía tập đoàn Lê thị, ánh mắt thâm thúy của Trần Xuân Độ lóe lên một tia sáng kỳ quái...!Người này không phải ai khác, chính là Diệp Thái Linh!
Nhân viên bảo vệ ở lối vào tập đoàn Lê thị nhìn thấy nhiều cảnh sát và xe cảnh sát như vậy, họ rùng mình một cái, không dám ngăn cản mà nhanh chóng tránh sang một bên!
Diệp Thái Linh đi thẳng vào trụ sở của tập đoàn Lê thị mà không bị cản trở chút nào.
Toàn bộ sảnh lớn của tập đoàn Lê thị yên tĩnh đến không một tiếng động, rất nhiều nhân viên của công ty nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc, họ thầm nghĩ, công ty xảy ra chuyện gì mà lại kinh động đến cả Sở cảnh sát của thành phố T!
Diệp Thái Linh dẫn đầu một nhóm cảnh sát đi thẳng vào trụ sở của Lê thị, trực tiếp đi tới văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Bụp!"
Cửa văn phòng tổng giám đốc bị đạp tung một cái, các viên cảnh sát nhanh chóng tiến vào bao vây bàn làm việc của Lê Kim Huyên!
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, tóc dài buông xõa phía sau lớp áo choàng, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Thái Linh đầy mờ mịt.
"Đội trưởng Diệp, cô mang theo nhiều người xông vào văn phòng tôi như vậy là có ý gì?" Lê Kim Huyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng chất vấn.
"Tổng giám đốc Lê, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án giết người xảy ra vào đêm qua, phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến!" Giọng nói Diệp Thái Linh vô cùng kiên định, tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin!
Lê Kim Huyên cười, đây là muốn...!đưa cô đi sao?.