Chàng Rể Phế Vật


Bên ngoài phòng thẩm vấn, rất nhiều cảnh sát chen chúc ra vào, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Không khí nhộn nhịp truyền tới khiến cục trưởng bỗng có dự cảm khác thường.
Trái tim ông ta đập rộn lên, ánh mắt ông ta dừng lại ở phía cuối hành lang, trong lúc nhất thời quên đi mất việc phải mắng Diệp Thái Linh.
Mấy người trong phòng nhìn theo ánh mắt của cục trưởng, họ đồng loạt nhìn về phía cuối hành lang nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Nhưng vẻ mặt của cục trưởng căng như dây đàn, như sắp gặp phải quân thù vậy.
"Lập tức đưa cô Lê ra ngoài, mau lên!" Cục trưởng dứt khoát ra lệnh.
Ông ta rất lo lắng người kia sẽ đến thật, nếu vậy thì cái mũ cánh chuồn trên đầu ông ta cũng bay mất.
"Không thể!" Diệp Thái Linh xoay người, chắn trước mặt Lê Kim Huyên, nói những lời chắc nịch với cục trưởng: “Cục trưởng, không thể để cô ta rời đi dễ dàng như vậy được, cuộc thẩm vấn đang đến thời điểm mấu chốt!"
"Diệp Thái Linh!" Cục trưởng giận dữ: “Tôi nể mặt ba cô nên mới luôn dung túng cho cô, nhưng bây giờ không phải là lúc để cho cô thể hiện!"
Diệp Thái Linh sửng sốt, trong ấn tượng của cô, cục trưởng chưa bao giờ như vậy, sắc mặt lúc nổi giận của cục trưởng thực sự quá đáng sợ!
"Cô Lê, mời cô!" Giọng nói của cục trưởng cung kính, mời cô ra ngoài như mời vị thần nào đó vậy.
Gương mặt trắng muốt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngẩn ra, cô vừa mới từ phòng thẩm vấn bước ra, đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang.
Đó là một dáng người rất cao lớn, đi về phía phòng thẩm vấn, tiếng giày da vững vàng mạnh mẽ, có rất nhiều nhân viên cảnh sát đều im như thóc, nhìn thấy người đó thì hoàn toàn không dám nói năng gì!
Tiếng ồn ào xôn xao trong hành lang trong thời gian ngắn lập tức yên tĩnh lại, cục trưởng nhìn thấy bóng người kia, thân thể run rẩy, hai chân như sắp nhũn ra.
Diệp Thái Linh bên cạnh, đôi mắt đẹp đột nhiên hung dữ, sắc bén như lưỡi kiếm.
Vì trên người bóng dáng kia mặc quân phục màu xanh lá cây!
Trang phục trên người kia đại diện cho thân phận, đủ cho Cục cảnh sát thành phố T phải chấn động!.


ngôn tình tổng tài
Hai mắt cục trưởng tối sầm, sắp ngất đến nơi! Trong nháy mắt ông ta nhận ra, trước đó khi ông ta nghe điện thoại, không phải lừa đảo, mà là sự thật!
Cục trưởng nhìn chằm chằm bóng người đang đến gần kia, sắc mặt vô cùng nặng nề...!Chỉ có ông ta mới hiểu được, thân phận của người đàn ông này đủ để cho toàn bộ thành phố T chấn động!
"Chỗ này của các ông, ai là cục trưởng?" Bóng người kia đột nhiên bước chậm lại, mở miệng nói.
"Là tôi." Cục trưởng kiên trì cắn răng mở miệng.
"Ông?" Bóng người dừng lại, ánh mắt sâu sắc bén nhìn cục trưởng, toàn thân cục trưởng run rẩy, lạnh cả người, dường như bị người ta nhìn xuyên qua vậy.
Bộ quân phục này khiến ông ta hoảng sợ theo bản năng.
"Trước đó tôi đã gọi điện thoại cho ông, nhưng ông lại cúp máy." Bóng người kia thản nhiên mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang chất vấn.
"Tôi tưởng là lừa đảo, vốn dĩ không hề nghe." Cục trưởng run rẩy mở miệng.
Bóng người kia nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, nói ra một câu: "Lập tức thả cô gái kia ra, nếu không, tất cả mọi người ở đây, không một ai chạy thoát được!"
Trong phòng thẩm vấn, Lê Kim Huyên tóc dài hỗn loạn, gương mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn bóng người kia, trong lòng phập phồng không yên.
Cô đang suy đoán thân phận của bóng người kia...!Chẳng lẽ chính là người thần bí vẫn luôn giúp đỡ cô đó sao? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Diệp Thái Linh bên cạnh gương mặt nặng nề nhìn chằm chằm bóng người kia, lần đầu tiên cô ta thấy dáng vẻ lo sợ hãi hùng như vậy của cục trưởng, thân phận của người đàn ông này, tuyệt đối không tầm thường.
Càng khiến cô ta không ngờ được chính là, người ta chỉ đến vì muốn cục trưởng thả Lê Kim Huyên ra.
Giờ phút này, có rất nhiều nhân viên cảnh sát đều sinh ra lòng ghen tỵ, rốt cuộc Lê Kim Huyên có bản lĩnh gì, thế mà lại khiến cho nhân vật mà ngay cả cục trưởng còn sợ hãi phải tự mình đến đây bảo lãnh!
So với nhân vật lớn đáng sợ này, Trần Xuân Độ vẫn luôn dây dưa đến cùng bên ngoài sở cảnh sát không chịu đi, hoàn toàn giống như một trò cười.
Trước đó nói ra mấy câu hùng hồn sẽ cứu Lê Kim Huyên rời đi, cuối cùng lại có một nhân vật lớn đến đây, nhẹ nhàng nói một câu đã dẫn được người đi rồi.
Sau khi bóng người kia nói xong, liếc nhìn Lê Kim Huyên một cái thật lâu, sau đó đột nhiên xoay người bỏ đi.

Cục trưởng nhìn thấy bóng người kia không tiếp tục truy cứu nữa, cơ bắp căng thẳng cuối cùng cũng thả lòng ra, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Từ bóng người kia tỏa ra áp lực đáng sợ, khiến cục trưởng sợ đến mức sắp tè ra quần rồi.
Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm bóng người kia, trong lòng càng nghi ngờ hơn nữa, đột nhiên, đôi mắt cô ta quyết đoán, đưa ra một quyết định khiến người ta khó mà tưởng tượng được!
Đột nhiên, Diệp Thái Linh bước lên một bước, nhìn về phía cục trưởng, quát to: "Ông là ai, dựa vào đâu mà để cho cô ta rời khỏi đây?"
Toàn thân cục trưởng run lên, da đầu tê dại, ông ta định bịt miệng Diệp Thái Linh, nhưng mà muộn mất rồi.
Bóng người kia dừng bước: "Thống lĩnh của khu vực phòng thủ thành phố T, chúa tể của nơi này."
Ngay sau đó, bóng người kia nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Mà trên cả hành lang hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt Diệp Thái Linh kinh ngạc, trong lòng chấn động.
Thân thể cô ta cũng hơi lảo đảo, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khó mà tin nổi.
Không ai có thể ngờ được, chỉ bắt một nữ thần tổng giám đốc trong giới kinh doanh mà thôi, thế mà lại kinh động đến mức thống lĩnh tự mình tới đây!
Lê Kim Huyên không hiểu, nhưng mà cô nhìn thấy người xung quanh kinh hãi phức tạp, vẻ mặt nghi ngờ, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, mình không quen biết người này, nhưng xem ra thân phận người này cũng không hề đơn giản chút nào.
Lê Kim Huyên lại càng nghi ngờ hơn, anh ta cũng là do người thần bí phái đến, hoặc là...!Anh ta chính là người thần bí kia!
Diệp Thái Linh không kiềm chế được nhìn về phía Lê Kim Huyên, trong lòng dâng lên ghen tỵ, năng lượng của cô gái này quá mạnh mẽ, không chỉ là nữ thần trong suy nghĩ của vô số người, lại còn khiến cho thống lĩnh tự mình ra lệnh thả cô ra!
Làm sao Diệp Thái Linh biết được, giờ phút này, bản thân Lê Kim Huyên cũng chẳng hiểu ra sao, không hay biết gì.
Đợi sau khi vị thống lĩnh kia rời đi, cục trưởng quay đầu, nhìn lướt qua Diệp Thái Linh sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh một tiếng: "Còn không chịu thả người à?"
Diệp Thái Linh không nói gì, lời nói của cục trưởng giống như một bàn tay tát mạnh lên mặt cô ta.
Nếu cô ta thả Lê Kim Huyên ra sớm hơn một chút, trước khi thống lĩnh đến đây, có lẽ cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy rồi.

Không có sự ngăn cản của Diệp Thái Linh, Lê Kim Huyên nhanh chóng đi ra khỏi sở cảnh sát, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang đứng dựa vào cửa sở cảnh sát, không hề rời đi.
"Tổng giám đốc Lê, cuối cùng em cũng đi ra rồi." Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng, chạy đến.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hoàn toàn trắng bệch, rõ ràng còn chưa khôi phục lại từ khiếp sợ vừa nãy, mãi đến tận khi Trần Xuân Độ lái xe đến, cô ngồi vào trong xe, mới lên tiếng: "Về công ty."
Maybach đang trên đường quay về công ty, Trần Xuân Độ lái xe, trong lòng Lê Kim Huyên lại không hề bình tĩnh chút nào, trong đầu cô vẫn luôn hiện lên bóng người kia, liên hệ với mọi chuyện trước đây, càng ngày càng cảm thấy vị thống lĩnh hôm nay, dường như chính là người thần bí vẫn luôn giúp đỡ mình trước đây.
"Tổng giám đốc Lê, đến nơi rồi." Lê Kim Huyên mải suy nghĩ, đến tận khi Trần Xuân Độ nhắc nhở, cô mới tỉnh táo lại, đi vào tòa nhà cao tầng Lê thị.
Mà những nhân viên đứng trước tòa nhà cao tầng Lê thị, thấy Trần Xuân Độ khoe khoang nói năng hùng hồn, nhìn thấy Lê Kim Huyên cũng lập tức kinh ngạc đến mức ngẩn ra, ai mà ngờ được, thế mà Trần Xuân Độ thật sự nói được làm được.
Rất nhiều nhân viên trước đó giễu cợt anh không kiêng nể gì, lúc này đều không nói gì nữa, gò má đau rát.
Không một ai biết được Trần Xuân Độ làm như thế nào, nhưng anh thật sự đưa được Lê Kim Huyên về.
Từ khi Lê Kim Huyên được Trần Xuân Độ nộp tiền bảo lãnh dẫn đi, đến lúc này mới qua bao lâu.
Sau khi Lê Kim Huyên quay về phòng làm việc của tổng giám đốc, ngồi xuống, Lâm Trinh Tuyết từ bên ngoài ôm tài liệu vội vàng đi vào.
"Tổng giám đốc Lê, cô đã quay về rồi!" Lâm Trinh Tuyết vui mừng nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, Lâm Trinh Tuyết đưa cho Lê Kim Huyên một tập tài liệu: "Tổng giám đốc Lê, cô vừa bị dẫn đi không lâu, đã có công ty bắt đầu nhằm vào chúng ta rồi."
Lê Kim Huyên nhìn lướt qua, hai mày nhíu lại.
"Đây là một cái bẫy." Đột nhiên, Trần Xuân Độ bên cạnh mở miệng nói.
Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết quay đầu, gương mặt Lâm Trinh Tuyết lộ ra vẻ hoảng hốt: "Bẫy sao?"
Trần Xuân Độ gật đầu: "Tổng giám đốc Lê vừa mới bước vào, đã có công ty nhảy ra, sớm không nhảy muộn không nhảy, cố tình lại nhảy ra đúng lúc này, không hề bình thường chút nào...!Còn có ngày hôm qua, cái chết của Chu Thiên, quá kỳ lạ."
Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại vô cùng sâu sắc: "Chỉ có thể nói, đằng sau chuyện này có cánh tay đang sắp đặt."
"Là Lê Thần Vũ sao?" Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên chớp nhẹ.
"Vẫn chưa biết, nếu là anh ta, vậy thì dễ đối phó rồi..." Trần Xuân Độ nhắc đến Lê Thần Vũ, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong vô cùng giễu cợt.
"Tại sao?" Lâm Trinh Tuyết khó hiểu hỏi, đó chính là cậu chủ của nhà họ Lê ở Yên Kinh đấy.
"Tên khốn kia, quá mức kiêu ngạo." Trần Xuân Độ bĩu môi, hoàn toàn không thèm để Lê Thần Vũ vào mắt.

"Tôi chỉ sợ, nếu tên khốn kia có tham dự vào, phần lớn cũng chỉ là một quân cờ..." Hai mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm, nhìn về phía xa xa bên ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng.
...
Ở trong một khách sạn năm sao nào đó, đôi mắt đẹp của cô gái đẹp tóc bạc nhìn chằm chằm vào laptop, lúc này trên màn hình máy tính đang xuất hiện một bản đồ vệ tinh.
Trong bản đồ vệ tinh có một điểm sáng, là một hòn đảo nhỏ không tên giữa biển rộng mênh mông.
Hòn đảo nhỏ không tên này không tồn tại trong bất kỳ bản đồ nào, cho dù là kỹ thuật thăm dò tân tiến nhất cũng không phát hiện ra được sự tồn tại của hòn đảo nhỏ này.
Nhưng, hòn đảo nhỏ không tên này lại bị cô gái xinh đẹp tóc bạc xác định được vị trí một cách chính xác!
Nếu Trần Xuân Độ biết được, nhất định sẽ vô cùng giận dữ, vì vị trí được xác định kia, chính là vị trí khu vực của anh.
Metis đã tìm được trụ sở của anh rồi, hơn nữa còn xác định được vị trí!
Trần Xuân Độ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Metis đã theo dõi trụ sở của anh.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Metis nghe máy, ban đầu đôi mắt đẹp hơi sững sờ, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Metis cúp điện thoại, lẩm bẩm nói: "Long...!Vì cô ta, anh lại dám dấn thân vào mạo hiểm lớn như vậy..."
Metis tự nói, đề tài câu chuyện đột nhiên thay đổi, đôi mắt đẹp đột ngột trở nên lạnh lùng: "Có điều, cô ta vẫn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh tung bay trên bàn phím, rất nhanh sau đó, một vệ tinh định vị gửi đến tổ chức sát thủ nào đó ở nước ngoài.
Đôi mắt đẹp của Metis lấp lóe, cô ta sắp đạt được mục đích của mình rồi, giờ phút này, sợ rằng Lê Thần Vũ vẫn đang ngu ngốc đứng trước mặt cô ta làm tốt thí đấy!
"Đợi tôi lấy được nó rồi, chính là đến ngày chết của anh, Long!"
Mà giờ phút này, trong tòa nhà cao tầng Lê thị, Trần Xuân Độ cúp điện thoại, xông ra khỏi tòa nhà, sắc mặt lạnh lùng tàn nhẫn, giống như bị ma thần chiếm hữu!
Ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn về phía xa, người thanh niên vừa nãy nói cho anh biết, anh ta điều tra được công ty bất động sản vẫn luôn đối chọi gay gắt với Tập đoàn Lê thị kia, thật ra chính là tài sản của nhà họ Lê ở Yên Kinh.
Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh như băng, việc Lê Thần Vũ sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu hết lần này đến lần khác, vu oan hãm hại hắt nước bẩn khiến anh không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi!
"Lập tức mua hết tất cả những công ty kia cho tôi! Tôi xem anh ta còn lấy cái gì ra đối phó tôi được nữa!" Trần Xuân Độ nói với người thanh niên trong điện thoại.
Người thanh niên bên đầu kia điện thoại cũng bối rối, mua hết tất cả sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận