Chàng Rể Phế Vật


Chiếc Maybach S-Class từ từ dừng lại trước cửa tòa nhà Lê thị.

Cửa xe được mở ra, một đôi chân dài, trắng lộ ra, bước đi trên mặt đất.

Chiếc giày cao gót tinh xảo ôm trọn lấy đôi tất da chân quyến rũ, đều là thứ mà Trần Xuân Độ thích nhất.

Từ ngày Trần Xuân Độ quen biết Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên đã ăn mặc kiểu này….

ở bên ngoài dường như nữ thần rất thích tất da chân….

hơn nữa chỉ đi tất da chân cao cấp, mỗi đôi tất da chân giá cả cao đến mức khó mà tưởng tượng được.

Nhưng Trần Xuân Độ cũng không ngại nữ thần đi tất da chân…dù sao anh cũng là một người đàn ông tinh lực dồi dào, xu hướng tình dục bình thường, không có sức đề kháng với đôi chân ngọc ngà đi tất da chân.

Cộng thêm đôi chân ngọc của nữ thần vô cùng đẹp, dùng hai từ cổ đại để hình dung thì chính là kim liên ngọc túc, cũng chỉ có như vậy.

Mỗi lần nữ thần đi tất da chân lắc lư trước mặt anh, có một sự cám dỗ chết người với anh một cách vô hình.

Quả thật mê hoặc đến mức anh phải phạm tội!
Trần Xuân Độ nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại đôi chân dài, cân đối kia, vô cùng nóng bỏng.

Mà dường như Lê Kim Huyên cảm nhận được ánh mắt của Trần Xuân độ, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vội vàng rời tầm mắt, giả vờ thờ ơ nhìn khung cảnh bên ngoài.
Lê Kim Huyên lạnh lùng hừ một tiếng, cô vừa nghĩ đến lát nữa Trần Xuân Độ sẽ anh anh em em với Ninh Nhu kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận, rất không thoải mái.

Sau khi Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ, bước xuống khỏi chiếc maybach, cầm túi, mang theo khí chất nữ vương đi về phía tòa nhà Lê thị.

Mặc dù bình thường nữ thần tổng giám đốc vẫn luôn lén nổi giận với anh ta, nhưng ở nơi công cộng, ở trước mặt nhân viên của tập đoàn Lê thị, lúc khí chất nữ vương, kiêu ngạo, lạnh lùng của cô tỏa ra, cũng đủ thu phục rất nhiều người có mặt ở đây.

Giống như một bông tuyết liên mọc trên núi băng, cao quý đến mức không thể đến gần, không thể chạm vào, cho dù có vô số người thèm nhỏ dãi, cũng sợ hãi trước độ cao cao vút tầng mây của núi băng mà chùn bước.

Lê Kim Huyên đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, trong tiếng chào hỏi của từng nhân viên của Lê thị, đi vào tòa nhà Lê thị.

Sau khi Trần Xuân Độ đỗ xe xong, vừa đi vào phòng làm việc, ngồi xuống chưa đưa bao lâu, một bóng hình xinh đẹp ưu nhã đi vào phòng làm việc của Trần Xuân Độ.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Trần.” Khóe miệng Ninh Nhu cong lên, nở một nụ cười, cười giống như hoa vậy.

Trần Xuân Độ gật đầu, Ninh Nhu nói: “Có chuyện gì cần tôi làm sao?”
Trần Xuân Độ sững sờ…chức vị này của mình chính là một công việc nhàn rỗi, làm sao có việc cần thư ký làm chứ?
Ánh mắt của anh rơi vào thân hình chữ S hoàn mỹ của Ninh Nhu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nói: “Đương nhiên, Ninh Nhu, dáng người của cô thật tốt nha.”
Đối mặt với lời khen bất ngờ của Trần Xuân Độ, khuôn mặt của Ninh Nhu hơi đỏ lên, vẫn còn vô cùng dè dặt nói: “Bình thường thôi.”
Mà bên ngoài phòng làm việc, ở cuối đường, có một hình bóng đang từ xa đi nhanh đến!Tốc độ của hình bóng kia ngày càng nhanh, thân pháp lóe lên, một bước là có thể rút ngắn được một khoảng cách lớn, nhanh chóng đến gần tòa nhà Lê thị cao chót vót!
Bóng dáng kia mang theo một luồng sát khí kinh người, ông ta đến từ nhà họ Vương, là trưởng lão của nhà họ Vương!
Vương Ngô bị lột quần áo treo lên cây… những lời đe dọa mang theo sự chế giễu ở trong điện thoại….

đây đều là cố ý khiêu khích nhà họ Vương! Ông ta với tư cách là trưởng lão của nhà họ Vương, không cho phép uy nghiêm của nhà họ Vương bị xâm phạm!
Trưởng lão nhà họ Vương từ trước đến này rất ít khi ra khỏi nhà họ Vương, lần này, rời khỏi nhà họ Vương, đến thăm tập toàn Lê thị!
Trần Xuân Độ đã uy hiếp ông ta, ông ta cũng sẽ không buông xuôi như vậy, ông ta cũng phải đánh cho Trần Xuân Độ một trận, để anh biết được cái giá của việc khiêu khích nhà họ Vương!
Trưởng lão nhà họ Vương, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn tập đoàn Lê thị ở đằng xa, chắp tay sau lưng mà đi, sức mạnh đáng sợ sâu khôn lường, giống như một sát thần giáng trần!
Mà lúc này, không ai đoán được tiếp theo tập đoàn Lê thị sẽ xảy ra chuyện gì, trong tập đoàn Lê thị vẫn rất yên bình.

Ninh Nhu đang ở trong phòng làm việc của Trần Xuân Độ, đứng trước mặt Trần Xuân Độ, khuôn mặt ửng đỏ.

Trần Xuân Độ ngồi trên ghế làm việc, dáng vẻ như đang thật sự có chuyện gì đó, đánh giá Ninh Nhu.

“Được chưa?” Khuôn mặt Ninh Nhu vẫn chưa hết đỏ, cảm thấy nhìn Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm như vậy khiến cô ta có một cảm giác không thoải mái.

“Tôi đanh nhìn tỷ lệ cơ thể cô, thích hợp mặc trang phục gì?” Trần Xuân Độ nói những lời linh tinh một cách rất nghiêm túc, mà ánh mắt nóng rực, suồng sã khiến cả người Ninh Nhu cảm thấy khó chịu.

“Cô cởi áo khoác ngoài ra đi, như này không lộ ra được dáng người của cô.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ nói.

“Hả?” Ninh Nhu nhìn Trần Xuân Độ, khuôn mặt sững sờ.

Sau khi Ninh Nhu do dự một lúc, nghĩ đến bên trong vẫn còn áo sơ mi, cúi đầu, hai tay cởi cúc áo ra, chậm rãi cởi áo khoác ngoài ra.
Cũng đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, một bóng hình từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy cảnh này.

Lâm Trinh Tuyết vừa đi vào, đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp quay lưng lại với mình, rung động lòng người đang đứng trước mặt Trần Xuân Độ, quần áo thì đã cởi được phân nửa rồi….

động tác này, trêu chọc người khác biết bao, mê hoặc biết bao!
Lâm Trinh Tuyết sững sờ mấy giây sau đó mới phản ứng lại, khuôn mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Trần tổng, ngại quá, làm phiền anh rồi, anh tiếp tục đi.”
Lâm Trinh Tuyết đóng cửa lại, Ninh Nhu vẫn còn ngạc nhiên vội vàng mặc áo lên, kinh ngạc hỏi: “Cô ấy…sao cô ấy lại đột nhiên đi vào?”
“Không biết.”
Trần Xuân Độ nhún vai, nhìn Ninh Nhu, mang theo sự trêu đùa nói: “Ninh Nhu, cô vẫn chưa cởi xuống.”
“Bỏ đi… hôm khác rồi nói.” Ninh Nhu cúi đầu, khuôn mặt giống như bị lửa đốt, cả khuôn mặt đều ửng đỏ.

Sau khi cô ta nhỏ giọng nói xong, giống như một con thỏ bị kinh hãi, hốt hoảng rời khỏi phòng làm việc.

Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng của cô ta, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười vô cùng vô lại.

….
“Bịch!”
Trưởng lão nhà họ Vương giẫm lên gạch lát nền ở quảng trường lối vào tòa nhà Lê thị, một luồng khí vô hình tỏa ra xung quanh, gạch nền dưới chân, có tiếng lộp bộp vang lên, bị trưởng lão nhà họ Vương một chân giẫm thành bốn mảnh.

Trưởng lão nhà họ Vương nhìn về phía tòa nhà Lê thị, chắp tay sau lưng, ánh mắt vô cùng sâu.

Lúc trưởng lão nhà họ Vương đến gần cửa của tòa nhà Lê thị, hai tên bảo vệ đi lên, tra hỏi: “Đứng lại, muốn làm gì?”
Trưởng lão nhà họ Vương mặc áo choàng dài, không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, rõ ràng vô cùng khác biệt.

Trưởng lão nhà họ Vương liếc nhìn hai tên bảo vệ, thờ ơ nói, giọng điệu tràn đầy sự kiêu ngạo: “Bảo Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ cút ra đây cho tôi.”
Hai tên bảo vệ nhìn nhau, sau đó lại nhìn trưởng lão nhà họ Vương… bọn họ chưa từng gặp người già đến tập đoàn Lê thị để gây chuyện.

“Ông lão, ông vẫn nên đi về đi, hai người kia không phải là người mà ông muốn gặp là có thể gặp.” Một tên bảo vệ nói.

Trưởng lão nhà họ Vương lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên, đôi mắt của ông ta co lại!
Từ trên người ông ta tỏa một luồng sát khí lạnh lùng đến mức làm người khác khiếp sợ, giống như ánh nhìn của sự chết chóc vậy!
Sắc mặt của hai bảo vệ kia lập tức thay đổi, không ngừng lùi về sau….

bọn họ đã gặp rất nhiều loại người, nhiều tên lưu manh, côn đồ, thế lực ngầm trong xã hội này… nhưng ông lão ở trước mặt lại có một khí chất đặc biệt, bọn họ mơ hồ cảm nhận được sự tàn sát và đổ máu từ trong khí chất của trưởng lão nhà họ Vương!
Điều này đã nói rõ sự phi phàm của ông lão này!
Mà phản ứng của hai tên bảo vệ kia vẫn chậm nửa nhịp….

trưởng lão nhà họ Vương vừa bước ra, dưới chân ông ta đột nhiên xuất hiện vết nứt, tiếp tục đi vào bên trong… mặt đất hơi rung chuyển, gạch lát nền nứt nẻ dưới chân của trưởng lão nhà họ Vương, vết nứt như mạng nhện, vô cùng đáng sợ!
Vết nứt không ngừng lan rộng ra… chớp mắt ngay cả bên trong đại sảnh của Lê thị cũng khó mà thoát nạn!
Vẻ mặt của hai tên bảo vệ kia thay đổi vô cùng lớn, bọn họ đang định cầm bộ đàm lên để báo cáo tình hình, thì trưởng lão nhà họ Vương vỗ một cái, không khí rung lên, hai tên bảo vệ đột nhiên bay ra một cách kỳ lạ, bay nhanh giống như một viên đạn đập vào tường!
“Bịch!”
Đại sảnh của Lê thị đột nhiên trở nên hỗn loạn! Rất nhiều nhân viên của Lê thị la hét chạy ra khỏi tòa nhà Lê thị, thông qua lối thoát hiểm từ trên tầng cao chạy xuống, ai ai cũng nhìn trưởng lão nhà họ Vương, khuôn mặt tràn đầy sự kinh hãi!
Vẻ mặt của trưởng lão nhà họ Vương lại rất thản nhiên, mỗi bước chân giống như đi tản bộ trong sân, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm.

Bọn họ….vẫn chưa ra sao?
Không ra, vậy thì không bao lâu nữa, tập toàn Lê thị sẽ biến mất khỏi thành phố T!
Mà lúc này, Trần Xuân Độ vừa từ nhà vệ sinh đi ra, đang đi về phòng làm việc, đột nhiên nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết khuôn mặt trắng bệch, vội vàng chạy về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt hoảng sợ.

Trần Xuân Độ gọi Lầm Trinh Tuyết lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người gây chuyện ở đại sảnh.” Lâm Trinh Tuyết vội vàng nói: “Tôi phải đi thông báo với Lê tổng.”
“Không cần thông báo.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt lóe lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Trinh Tuyết, thờ ơ nói: “Tôi đi giải quyết.”
“Anh?” Lâm Trinh Tuyết sững sờ, khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.

Cô ta đương nhiên không tin có thể giải quyết được vấn đề, có thể đến tập đoàn Lê thị gây chuyện, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, chỉ có thể để cấp cao của công ty ra mặt….mà dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trần Xuân Độ….

có lẽ sẽ khiến người ta càng không hài lòng, không thể giải quyết được vấn đề.

“Yên tâm đi, để tôi đi.” Trần Xuân Độ nói xong, quay người đi vào phòng làm việc.

Lâm Trinh Tuyết nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ, kinh ngạc một lúc, sau đó vẫn nửa tin nửa ngờ đẩy cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Lê tổng, ở đại sảnh có người gây sự.” Lâm Trinh Tuyết nói.

“Gây chuyện?” Lê Kim Huyên cau mày, Lâm Trinh Tuyết gật đầu, do dự nói: “Cái kia….Trần Xuân Độ nói anh ta có thể giải quyết tốt, đã đi giải quyết rồi.”
“Anh ta đi giải quyết?” Khuôn mặt của Lê Kim Huyên cứng đờ… đùa gì vậy, tên tiểu tử kia đi đàm phán với người ta chỉ làm cho người ta càng tức giận thôi!
“Đi, không thể để anh ta đi xử lý!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên sự quyết đoán… lần trước đã đủ nguy hiểm rồi, lần này cô sẽ không phạm phải sai lầm giống như lần trước nữa!
Nhưng Lê Kim Huyên không biết là, cô đã quá chậm rồi!
….
Trong đại sảnh của tòa nhà Lê thị.

Từng tên bảo vệ xông về phía trưởng lão nhà họ Vương, mà trưởng lão nhà họ Vương, vẻ mặt lãnh đạm, từ đầu đến cuối, chỉ có vỗ bàn tay, tất cả đều tan tác.

Thực lực của trưởng lão nhà họ Vương sâu khôn lường, chỉ một bàn tay, đã bao hàm thực lực mấy chục năm của ông ta….

những tên bảo vệ giải ngũ này sao có thể ngăn được ông ta chứ?
“Lê thị, vẫn không có ý định ra sao?” Trưởng lão nhà họ Vương lẩm bẩm, khuôn mặt lạnh lùng.

Cũng đúng lúc này, từ trong đám bụi mù dày đặc, đột nhiên có một ngọn lửa xuyên qua lớp bụi, bay về phía trưởng lão nhà họ Vương!
Khuôn mặt trưởng lão nhà họ Vương trở nên cứng đờ, đưa tay ra nhanh như điện, dùng hai ngón tay kẹp lấy ngọn lửa!
Ông ta nhìn kỹ lại, vẻ mặt có chút thay đổi….

đó là một đầu thuốc lá!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui