Chàng Rể Phế Vật


Mà Trần Xuân Độ đứng một bên nghe thấy câu nói này của Lê Thần Vũ thì ánh mắt liền tràn ngập căm thù liếc về phía anh ta, còn mang theo cảm giác nguy hiểm cực kỳ.
Trần Xuân Độ nhắm hai mắt lại, nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ.

Tình địch gặp nhau lập tức đỏ mắt.

Bây giờ cái nhìn của Trần Xuân Độ với Lê Thần Vũ chính là đủ loại khó chịu, bởi vì nói theo một ý nghĩa nào đó, Lê Thần Vũ cũng coi như một trong những tình địch của anh.
Dù sao cũng không phải một hai lần Lê Thần Vũ bày ra vẻ thèm nhỏ dãi với Lê Kim Huyên.
Mà chung quanh có không ít người đều đang kinh hãi.

Cậu Lê xin lỗi người đẹp này ư, đây là lần đầu tiên xảy ra việc lớn thế này đấy!
Người đẹp kia rốt cuộc có sức hút lớn cỡ nào, vậy mà có thể làm cho Lê Thần Vũ phải ăn nói khép nép nhận lỗi như vậy!
Càng làm cho bọn họ không thể tiếp nhận được chính là người đẹp còn dám từ chối cậu Lê?
"Cảm ơn cậu Lê đã có ý tốt, nhưng gần đây Kim Huyên có chuyện quan trọng quấn thân, không thể đi cùng cậu Lê được." Lê Kim Huyên nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Lê Thần Vũ cứng lại, đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Mình đã hạ thấp thân phận rồi mà Lê Kim Huyên còn không chịu?
Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, cô gái này vẫn bướng bỉnh như trước, chẳng thay đổi chút nào cả.
"Kim Huyên..." Lê Thần Vũ còn tính nói gì đó, lại bị Lê Kim Huyên cắt ngang, dịu dàng nói: "Cậu Lê, tôi còn có chuyện quan trọng.

Nếu như không còn việc gì thì tôi đi trước."
Lê Kim Huyên nói xong thì không được Lê Thần Vũ mở miệng nói thêm câu gì nữa đã quay người ung dung đi về phía xa.
"Xoạt!"
Đúng lúc này, đám vệ sĩ mặc tây trang đứng sau lưng Lê Thần Vũ kia đột nhiên cùng nhau tiến lên, vây quanh mấy người Lê Kim Huyên.
Những người vệ sĩ mặc tây trang này có thân thủ không tầm thường, chỉ trong nháy mắt đã làm cho đám người kia vang lên âm thanh kinh ngạc rồi lập tức tản ra!
Mà những đặc công tinh anh này phong tỏa hoàn toàn đường lui của Lê Kim Huyên! Không cho Lê Kim Huyên rời đi!
Tâm trạng Lê Kim Huyên trùng xuống, ngoài mặt thì không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói thì lạnh nhạt hỏi Lê Thần Vũ: "Cậu Lê đây là muốn làm gì?"
Lê Thần Vũ vươn tay vuốt lại nếp gấp trên âu phục của mình, sau khi sửa sang một phen, vẻ mặt anh ta lạnh dần, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên một tia không kiên nhẫn, hiển nhiên là bị Lê Kim Huyên chọc giật!
Anh ta là cậu chủ nhà họ Lê, sớm muộn cũng sẽ trở thành một nhân vật làm mưa làm gió ở Yên Kinh, cho dù đang ở trong Đại hội đổ thạch cũng nhận được tôn kính.

Mà bây giờ, Lê Kim Huyên dám từ chối mình, thậm chí không nhìn mình!
Điều này chính là trắng trợn khiêu khích trong mắt anh ta!
Lê Thần Vũ đã hạ mình xin lỗi, vì muốn kê một cái bậc thang cho Lê Kim Huyên.

Nhưng Lê Kim Huyên chẳng những không nhận, không xoa dịu mối quan hệ với anh ta mà còn dám miệt thị anh ta như vậy!
Lê Thần Vũ đã trầm ổn hơn nhiều so với hồi ở thành phố C.

Nhưng uy nghiêm của anh ta vẫn không chấp nhận loại tùy ý khiêu khích!
"Kim Uyên, tôi thành tâm thành ý nên không hi vọng em từ chối tôi." Lê Thần Vũ bước một bước, trong lời nói lộ ra vẻ sâu xa vô tận.
Lê Kim Huyên cứ đứng tại chỗ như vậy, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lê Thần Vũ, giọng nói lạnh lùng: "Cho nên, cậu Lê đây tính lễ trước binh sau à?"
Lê Kim Huyên chớp mắt một cái, ánh mắt của cô dường như đã nhìn thấy Lê Thần Vũ.
"Tôi cũng không muốn như vậy." Lê Thần Vũ nói.
Lê Kim Huyên cười mỉa mai một tiếng, ngay khi cả hai đang đối đầu, đột nhiên một giọng nói đầy mùi giấm chua từ một bên truyền đến: "Kim Huyên, tên này tuyệt đối là có mưu đồ làm loạn với em."
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên khựng lại.

Lê Thần Vũ quay đầu qua, thấy Trần Xuân Độ đi tới thì khóe miệng nhếch lên, sinh ra thêm một tia ghen tuông.
Không ít người chung quanh lại kinh ngạc.

Dám sỉ nhục cậu Lê à? Đúng là gan to bằng trời!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lườm anh một cái: "Mắc mớ gì tới anh?"
"Em là vợ anh, anh ghen thôi mà.

Nhất định phải theo dõi, để tránh dâm tặc có mục đích riêng mà tiếp cận vợ của vài người." Ánh mắt của Trần Xuân Độ vô ý đảo qua Lê Thần Vũ, lời nói ra làm toàn trường chấn kinh, vô số người bị lôi tới!
Lời này thì kẻ ngốc cũng nghe ra được là có ý gì.

Trần Xuân Độ lại dám gọi cậu Lê là dâm tặc.

Mẹ nó đúng là lá gan quá lớn, căn bản đang tìm cái chết!
Gương mặt tuấn tú của Lê Thần Vũ cứng đờ, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh hẳn, nhiệt độ hạ xuống kịch liệt.

Hai mắt Lê Thần Vũ nheo lại, đang híp mắt đánh giá Trần Xuân Độ.
Ánh mắt Lê Thần Vũ thâm sâu, dường như có thể nhìn thấu được Trần Xuân Độ.
Còn vẻ mặt xinh đẹp của nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên thì nghiêm lại.

Lời này của Trần Xuân Độ làm cho cô không xuống đài được, giọng nói dịu dàng khẽ quát: "Ghen em gái anh, trong đầu anh chứa toàn dấm à, suốt ngày nói năng lung tung gì vậy.

Vợ cái gì...!im miệng lại cho tôi!"
Lê Kim Huyên vừa nói, vừa căm tức nhìn Trần Xuân Độ.

Cô rất bực bội...!thậm chí bị Trần Xuân Độ làm cho tức đến đỏ cả mặt...!Cái tên này lại nói cô là vợ của anh...!Chuyện này còn nói trước mặt bao nhiêu người như vậy nữa chứ!
Rất nhiều đại lão đang vây xem đều nhếch miệng lộ ra ý cười, tình hình kiểu này rất dễ bị bọn họ chế nhạo...!Chính chủ của nữ thần này xuất hiện, nhưng lại là một người đàn ông không đáng chú ý.
Nếu như người đàn ông này không lên tiếng thì không ai cho rằng anh là người đàn ông của nữ thần tổng giám đốc.

Gần như mọi người đều coi anh thành người làm theo bản năng.
"Vợ, nhưng mà anh rất yêu em.

Mấy tháng nữa là kỉ niệm ngày kết hôn của chúng ta rồi!" Trần Xuân Độ dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Lê Kim Huyên, giọng điệu rất dịu dàng, hoàn toàn không để ý tới chung quanh có bao nhiêu người đang vây xem.
Ánh chiều đỏ trải rộng khắp gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên, răng cắn môi đỏ, cô như muốn phát điên rồi, chỉ đành xấu hổ và giận dữ nói: "Im đi! Kỉ niệm kết hôn gì chứ, chỗ nào mát mẻ thì ở đó đi, đừng có đi ra nói hươu nói vượn nữa!"
Rất nhiều người xem chung quanh đều nhếch miệng cười.

Có nhiều người thì nghĩ Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đang mập mờ mắng yêu.
Còn Lê Thần Vũ đứng phía trước Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, nhìn hai người anh một câu, cô một câu tán tỉnh nhau, vẻ mặt mặc dù vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì dần lạnh đi.
Anh ta thân là cậu chủ nhà họ Lê lại bị ngó lơ hoàn toàn?
Lê Kim Huyên căn bản là không xem anh ta vào mắt!
"Đủ rồi!" Cuối cùng, Lê Thần Vũ không cách nào khống chế được tâm tình của mình nữa, đột nhiên lạnh lùng quát lên.

Đôi con ngươi lạnh lẽo của anh ta bỗng nhiên bắn ra ý ác liệt.
Trò hề này nên kết thúc rồi!
"Kim Huyên, tôi tốt bụng khuyên bảo, em cũng không bị lay động...!Em cũng biết hậu quả khi từ chối tôi là gì rồi đó." Lê Thần Vũ ung dung lên tiếng, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa có vẻ kiềm chế.
"Tôi biết, cho nên tôi sẽ càng không tham gia chung với anh." Lông mi dày của cô khẽ chớp, giọng nói vẫn quả quyết, kiên định như cũ.
"Tôi đã cho em một cơ hội nhưng em không biết trân trọng, đây là vấn đề của chính em." Lê Thần Vũ lạnh nhạt tiếp lời, bên trong lời nói đã nhiều thêm mấy phần uy hiếp.
"Cậu Lê đang uy hiếp tôi đấy hả?" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nghiêm lại, giọng điệu bỗng nhiên lạnh đi.
"Chỉ là nhắc nhở thôi.

Người thông minh sẽ không từ chối cơ hội trời cho lần này, cũng sẽ không dựa vào khu cược cao cấp này để phát tài." Lê Thần Vũ lạnh nhạt nói, khóe miệng giương lên một đường cong đầy trào phúng.
Trong lòng người ở đây đều rung động.

Lê Thần Vũ thật ngông cuồng, vậy mà lại so sánh mình với trời, nói cơ hội mà mình đưa ra là cơ hội trời cho!
"Đi thôi.

Lê Kim Huyên, em sẽ hối hận." Lê Thần Vũ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Trần Xuân Độ, nụ cười rất là châm chọc.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ.

Trên người cô bộc phát ra khí thế bá đạo của tổng giám đốc.
Lê Thần Vũ vừa mới xoay người, đã nghe thấy một âm thanh cực kỳ vô lại vang lên: "Kim Huyên, bớt giận, đừng so đo với loại tàn phế này."
Tàn phế?
Bước chân Lê Thần Vũ dừng lại, Lê Kim Huyên đột nhiên quay đầu, đôi mắt đẹp chớp chớp mê người nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Cái tên này đang giúp mình à?
Mà câu nói này của Trần Xuân Độ hiển nhiên là đâm trúng chỗ đau của người nào đó.

Lê Thần Vũ đứng lại, gương mặt lạnh lẽo như sương, hiện lên một vẻ âm ngoan.
Tàn phế vĩnh viễn là nỗi đau của Lê Thần Vũ.
Lê Thần Vũ đột nhiên quay người nhìn Trần Xuân Độ, mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra vẻ sắc bén: "Người nói tôi tàn phế, tôi cũng sẽ cho kẻ đó có kết quả giống như tôi." Giọng điệu của Lê Thần Vũ lạnh lùng thâm sâu, mang theo vẻ uy hiếp nồng đậm.
Sắc mặt Lê Kim Huyên phát lạnh, nói: "Cậu Lê, người nhà họ Lê các người chẳng lẽ luôn dùng thủ đoạn uy hiếp để cưỡng ép người ta khuất phục sao? Theo tôi được biết, nhà họ Lê ở Yên Kinh có quyền cao chức trọng, địa vị siêu phàm.

Còn anh thân là nhân vật có thể làm mưa làm gió trong tương lai của nhà họ Lê, làm vậy không phải khiến nhà họ Lê mất mặt hay sao?" Lê Kim Huyên bỗng nhiên cười, trong nụ cười có thêm tia chế giễu.
Cô vừa nói xong, lại bổ sung: "Lê Thần Vũ, chiêu này anh đã dùng nhiều rồi, bớt đi, thu lại đi."
Vẻ mặt Lê Thần Vũ cứng đờ, anh ta lại bị Lê Kim Huyên châm biếm phản kích lại? Nơi này chính là Yên Kinh, là sân nhà của anh ta, vậy mà trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lại bị một cô gái yếu đuối tùy ý trào phúng ở địa bàn của mình?
"Lê Kim Huyên...!được lắm." Giọng nói của Lê Thần Vũ lạnh lẽo vô cùng, vang vọng khắp hành lang này.
Sắc mặt anh ta xanh xám, cuối cùng không nói gì thêm.

Đám người chung quanh kinh ngạc mà trông, trái tim ai nấy đều đập rộn lên.

Cậu Lê này rốt cuộc sẽ làm gì trong cơn giận dữ?
Dường như anh ta muốn phát tiết lửa giận!
Cũng ngay lúc này, từng tên vệ sĩ nhanh chóng phóng về phía Lê Kim Huyên!
Trần Xuân Độ không nói hai lời, nheo mắt đạp một cước, thân pháp chớt lóe!
Đột nhiên một bóng người hiện lên, chắn ngang trước mặt Lê Kim Huyên, bảo vệ Lê Kim Huyên ra sau lưng!
Bàn tay to thô ráp mà ấm áp nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, làm trong nỗi thấp thỏm trong lòng cô lập tức bình ổn hơn nhiều.
Từng tên bảo vệ vọt tới bỗng nhiên bị đánh bay!
Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh lùng bảo vệ Lê Kim Huyên ra sau lưng.

Còn Tô Loan Loan thì đứng trước mặt Lê Thần Vũ, đứng song song với anh ta!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui