Chàng Rể Phế Vật


Lê Kim Huyên!
Trong đầu Ngọc Vinh Hiên hiện ra một người con gái vô cùng xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, hình thể khêu gợi, khiến lửa giận trong nội tâm của anh ta tăng vọt!
Anh ta nhớ rất rõ, bản thân đã từng cho người con gái này cơ hội, để cô phục tùng bản thân mình, nhưng cô không chỉ vứt bỏ nó mà còn cùng con kiến họ Trần kia cấu kết với nhau.

Cậu chủ nhà họ Ngọc để mắt tới cô đó chính là phúc phận của cô! Là cơ hội của cô! Trong lòng cô lại không cảm kích, ngược lại còn là nữ nhân của tên đàn ông đó!
Dựa vào cái gì? Cái kia, đồ phế vật ăn cơm nhuyễn mà xứng sao? Đây là con mồi mà bản thân đã nhìn trúng, anh ta cũng xứng đụng vào sao?
Ngọc Vinh Hiên điều tra qua, biết được Trần Xuân Độ chỉ là người ở rể nhà họ Lê, khiến anh ta càng thêm nổi cáu.
Ngọc Vinh Hiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, con mồi mà bản thân nhìn trúng lại có thể vì một tên phế vật ăn cơm nhuyễn mà không nghe theo anh ta…Không thể có được người con gái này, vậy chi bằng giết đi!
Khóe miệng Ngọc Vinh Hiên câu thành một độ cong đầy thâm thúy, anh ta muốn làm thành một con dao găm từ khối nguyên thạch được con kiến phế vật kia lấy ra từ đổ thạch sinh tử, sau khi chơi đùa với con tiện nhân chán ghét kia, sẽ lại tự tay đâm chết cô ta!
“Đi thôi, chúng ta đi đặt tiệc rượu, chờ đợi tin vui của trưởng lão.” Ngọc Vinh Hiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu lộ ra vẻ thần bí khó lường.
Ngọc Vinh Hiên xoay người đi vào trong phòng, mà thủ hạ bên cạnh Ngọc Vinh Hiên do do dự dự chỉ tay lên trên tường nói: “Cậu chủ Ngọc, còn cậu ta….”
Ngọc Vinh Hiên ngẩng đầu, liếc qua kẻ bị ghim sâu trên bức tường, vị thủ hạ này bị Thái Thượng trưởng lão tiện tay tát một cái oành đã dán ngay lên tường, nhẹ nhàng nói: “Bản thân tìm chết, làm cho trưởng lão mất hứng, cứ để cậu ta treo trên đó tới khi nào tự cậu ta rơi xuống là được.”
Tên thủ hạ bên cạnh Ngọc Vinh Hiên đáp một tiếng, ánh mắt đồng tình nhìn lên trên, vị thủ hạ kia bị ghim sâu trên bức tường, cả người sưng đỏ ứ đọng trông vô cùng thê thảm, khiến cậu ta không tự chủ rùng mình một cái.

Lúc này, một chiếc Maybach đang phóng như bay về hướng đại hội đổ thạch, vị thủ hạ của Ngọc Vinh Hiên kia vừa lái xe vừa cẩn thận từng li từng tí thông qua kính chiếu hậu trong xe, quan sát vị Thái Thượng trưởng lão đang ngồi ghế phía sau.

Thân là thủ hạ của Ngọc Vinh Hiên, ở nhà họ Ngọc đi theo Ngọc Vinh Hiên đã nhiều năm, cậu ta hiển nhiên đã nghe nói đến Thái Thượng trưởng lão đại danh lẫy lừng, mà lúc này, Thái Thượng trưởng lão lại đang ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi, có thể không khiến cho cậu ta kích động sao?
“Lái xe cẩn thận.” Cậu ta vẫn đang thật cẩn thận quan sát, đột nhiên, vị Thái Thượng trưởng lão đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở miệng, dọa cho cậu ta sợ hết hồn.

Vị thủ hạ lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi…Cậu ta từ đầu tới đuôi căn bản không nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão mở mắt…Nhưng Thái Thượng trưởng lão nhắm mắt, cũng có thể phát hiện bản thân cậu ta đang quan sát ông ta sao?...!Điều này làm sao có thể?
Vị thủ hạ này căn bản không dám tiếp tục quan sát nữa, thật quá khủng bố đáng sợ khiến cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn chăm chú nhìn về phía trước, điều khiển chiếc Maybach, ở trên đường phố Yên Kinh phóng nhanh như chớp.
Nửa giờ sau, chiếc Maybach chậm rãi dừng lại.

Vị thủ hạ kia hít sâu một hơi, cẩn thận dò xét, giọng điệu mang theo thăm dò mở miệng: “Trưởng lão, chúng ta…đến rồi.”
“Biết rồi.” Thái Thượng trưởng lão đơn giản nói ra hai chữ, vị thủ hạ kia mới từ trên xe đi xuống, mở cửa xe cho trưởng lão.
“BỊCH!”
Vị thủ hạ kia mới vừa mở cửa xe, một bên chân nhanh như chớp oanh kích mạnh mẽ mà ra, giẫm lên nền xi-măng!
“Cạch cạch cạch!” Nền xi-măng kiên cố khó vỡ, thế nhưng đang không ngừng rạn nứt!
Hai mắt vị thủ hạ kia co rút kịch liệt, vẻ mặt không thể tin được, tựa như trông thấy một con quỷ!
“Đây…” Vị thủ hạ kia gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Thái Thượng trưởng lão từng bước từng bước đi xa dần!
“Bịch bịch bịch…” Tiếng nổ ngập trời không ngừng vang lên, mỗi bước chân của Thái Thượng trưởng lão dồn dập ở trên nền xi-măng liên tiếp tạo ra các vết nứt chấn động như mạng nhện, nhìn thấy mà rợn người.

Nền xi-măng không ngừng rạn nứt theo mỗi bước chân của Thái Thượng trưởng lão, khiến nội tâm vị thủ hạ kia không ngừng run rẩy, vô cùng kinh hãi!
Thần sắc vị thủ hạ kia đờ ra nhìn Thái Thượng trưởng lão đang từng bước đi xa, nội tâm khó có thể bình tĩnh.

Thẳng đến khi bóng lưng Thái Thượng trưởng lão đã biến mất ở tầm mắt của chính mình, cậu ta còn chưa phản ứng kịp!
“Con kiến, chịu chết đi.” Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lộ ra sắc bén, nhìn về phía xa, giẫm lên từng bước mà đi.

Trong đại hội đổ thạch ở khu đổ cấp thấp, xế chiều hoàng hôn, dần dần càng lúc càng nhiều khách ra về, quầy hàng ở khu đổ cấp thấp chỉ có mấy người thưa thớt còn ở lại, không còn cảnh tượng náo nhiệt như ban ngày, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lẽo.
Đột nhiên, hư không hơi hơi chấn động, vô số khách hàng không hẹn mà cùng đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xa.
Ở tận đầu phía xa, có một thân ảnh đang thong thả bước đến.
Tựa hồ mỗi một bước chân của người này bước ra thật chậm, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng.
Cùng với mỗi bước chân đang tiến đến gần của ông ta, trên mặt đất đang từ từ chấn động!
“Ông ta là ai vậy?” Có rất nhiều khách hàng đều không hiểu ra sao, trong nội tâm dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
“Ầm!”
Một tàn ảnh mơ hồ gào thét vụt qua khiến rất nhiều khách hàng hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc!
Sắc mặt bọn họ vô cùng kinh hãi, lớn tiếng kinh hô, trên mặt đất xuất hiện nhiều vết rạn nứt, mỗi một vết nứt có chiều rộng hơn 1m, mà thân ảnh kia, đã mất tích không thấy nữa.
“Ông ta ở bên trên!” Cũng không biết là ai hét lớn một tiếng, mỗi ánh mắt đều cùng nhau nhìn lên trên không trung, chỉ nhìn thấy thân ảnh kia cao cao nhảy vọt lên, giống như thần linh cao cao tại thượng trong truyền thuyết thường hay nói, coi thường chúng sinh!
“Đây là…Thần sao?” Có người lẩm bẩm, sau khi nhìn thấy thân ảnh kia nhảy lên trên không trung, rất nhiều người hai chân mềm oặt, thậm chí nhịn không được còn muốn khấu đầu quỳ lễ!
Người bình thường làm sao có thể làm được mức này? Chỉ có Thần Linh, siêu nhân trong truyền thuyết!
“Đây rõ ràng không phải là người! Đây là dã thú!” Có người quát lên.
“Đông!”
Mà người nọ vừa dứt lời, thân ảnh ở trên không trung đột nhiên cấp tốc lao xuống, hung hăng một cước đá vào mặt người đó!
“Phốc!”
Người nọ giống như diều đứt dây bay trong gió, lảo đảo bay ra phía xa, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra!
“Con kiến.” Thân ảnh kia bình tĩnh mở miệng, giọng nói rất nhẹ, nhưng khiến vô số người rét run! Bốn phía nhao nhao kinh sợ tháo chạy!
Cái thứ này nhất định là ma quỷ! Đây tuyệt đối không phải là người!
Vị khách hàng nào đó một phen làm rớt khối nguyên thạch trong tay, thần sắc kinh sợ trốn tránh ẩn náu!
Nội tâm mỗi một người đều điên cuồng run rẩy, bên trong đôi mắt đều lộ vẻ vô cùng sợ hãi!
Đại hội đổ thạch, khu đổ cấp thấp rất lớn, một dãy quầy hàng san sát nhau, mà thân ảnh kia đang bước đi thong thả ở trong khu đổ cấp thấp, thần sắc thản nhiên.
Đột nhiên, ông ta nhíu mày, thoáng chốc đứng tại chỗ, bỗng nhiên quát lạnh: “Trần Xuân Độ, mau cút ra đây chịu chết!”
Ầm ầm ầm!
Thân ảnh kia như sấm sét lôi đình, vang vọng trên không ở toàn bộ khu đổ cấp thấp! Thanh âm vang lên rõ ràng từ mỗi một góc xó của khu đổ cấp thấp!
Hư không chấn động, một cỗ sát khí lạnh như băng bao phủ toàn bộ khu đổ cấp thấp!
Vô số khách hàng lạnh run người, câm như hến! Không có ai dám lên tiếng, thậm chí còn có người dùng tay bịt kín mồm của mình…Đình chỉ tiếng động, ngay cả một tia hô hấp cũng không dám!
Lúc này, một chỗ nào đó ở khu đổ cấp thấp, Trần Xuân Độ đang có hứng thú chăm chú theo dõi một trấn bán đấu giá, thẳng đến khi trong hư không có âm thanh chấn động truyền đến, mới khiến thần sắc của anh dần thay đổi.

Ngẩng đầu, nhìn lên không trung, ánh mắt bình tĩnh, có một tia khó có thể nhận ra sát khí lạnh lẽo trong đôi mắt, chậm rãi nổi lên…
Khóe miệng Trần Xuân Độ hơi hơi nhếch lên, bỗng nhiên chợt lóe lên một độ cong thâm thúy….
Sau khi thân ảnh kia quát xong, lại đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc.
Thẳng đến qua hồi lâu, có lẽ thân ảnh kia hơi không kiên nhẫn nữa, lại lần nữa quát lên: “Phế vật, còn không mau ra đây, mỗi 10s trôi qua, tao sẽ giết một người, cho tới khi đến lượt mày!”
Thân ảnh kia nói xong, lập tức xoay người đi về phía một chiếc bàn có khách hàng đang ẩn náu.

Rất nhanh, thân ảnh kia bóp cổ vị khách hàng đó, thần sắc lạnh lùng, bắt đầu tính thời gian.
Cơ thể vị khách hàng kia run rẩy…Đó là biểu hiện của sự sợ hãi cực độ, anh ta không biết bản thân đã làm sai điều gì, lại phải đối mặt với cái chết gần trong gang tấc!
Anh ta không ngừng liều mạng giãy dụa, nhưng đều vô tích sự!
Hô hấp của anh ta càng lúc càng yếu dần, cơ hội sống đang dần dần mất đi….
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến: “Ức hiếp người vô tội thì có bản lĩnh gì? Rốt cuộc ai mới là phế vật?”
“Cút lại đây, tao cho mày một cái thống khoái.”
Trần Xuân Độ xuất hiện ở cuối con đường, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.

“Con kiến.” Khi thân ảnh kia nhìn thấy Trần Xuân Độ xuất hiện, lạnh lùng cười một tiếng, tay của ông ta đột nhiên dùng sức siết chặt người khách hàng!
“Rắc!”
Vị khách vô tội kia mở to hai mắt, anh ta không thể ngờ, khi Trần Xuân Độ xuất hiện, anh ta cũng phải chết!
Nội tâm anh ta vừa mới buông lỏng, còn đang nghĩ bản thân may mắn sống sót, không nghĩ đến kết cục là như vậy!
Anh ta chết không nhắm mắt!
Ánh mắt Trần Xuân Độ rét lạnh, lạnh lùng nói: “Lạm sát kẻ vộ tội, ông ngay cả phế vật cũng không bằng.”
“Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Ngọc.

Mày ức hiếp người của tao, hôm nay tao sẽ dùng đầu của mày mang về giao cho Vinh Hiên một công đạo.” Thái Thượng trưởng lão chậm rãi bước đến, mỗi một bước, khí thế trên người ông ta lại tăng thêm một phần, bước từng bước về phía Trần Xuân Độ, biến hình vặn vẹo trên hư không, tựa như dãy núi đang điên cuồng trấn áp, dời núi lấp biển hướng về phía Trần Xuân Độ đè xuống!
“Thái Thượng trưởng lão?” Trần Xuân Độ cười như không cười: “Người nhà họ Ngọc các người đều chỉ là một đám tiểu nhân, từ đâu lại nhảy ra một lão truyền thống này?
Giọng nói của Trần Xuân Độ mang theo hàm xúc châm biếm, Thái Thượng trưởng không đếm xỉa, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Xỉ nhục người nhà họ Ngọc của tao, tru diệt cửu tộc.”
“Xỉ nhục người nhà họ Ngọc của ông?” Trần Xuân Độ cười ha ha, đột nhiên nhỏi: “Ngọc Vinh Hiên có nói với ông, rốt cuộc tôi đã làm gì anh ta không?”
Thái Thượng trưởng lão khẽ lắc đầu, Trần Xuân Độ lại hỏi: “Anh ta thiếu cánh tay hay cái chân? Hay anh ta bị rụng mất bộ phận nào à?”
Thái Thượng trưởng lão nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì.

“Thứ phế vật kia của nhà ông ăn trong bát chỉ nên nhìn trong bát, dám nhớ nhung đến vợ của tôi còn nói năng lỗ mãng với tôi, tôi còn chưa đánh cho anh ta tàn phế đã là nể mặt người nhà họ Ngọc các người rồi, người nhà họ Ngọc các người còn dám tìm tới cửa?” Trần Xuân Độ cười mỉa mai.
“Tìm chết!” Thần sắc Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng, sát khí vô tận bạo phát buốt lạnh như băng!
Thân thể Thái Thượng trưởng lão chợt lóe, đột nhiên nhanh như chớp hướng về phía Trần Xuân Độ đánh úp bất ngờ!
“Một quyền giết mày!” Thái Thượng trưởng lão đột nhiên nắm tay, hướng về khuôn mặt Trần Xuân Độ, một quyền oanh bạo giáng xuống!
Hư không chấn động, gió lớn gào thét nổi lên, một cỗ sức mạnh khủng bố muốn nổ tung!
Nhưng lại không ngờ, Trần Xuân Độ không hề né tránh, thẳng đứng nguyên tại chỗ, nhìn một quyền của Thái Thượng trưởng lão đang oanh bạo vung tới, nụ cười càng thêm mỉa mai châm chọc, khinh thường nói: “Quyền pháp của núi Võ Đang, ông ngay cả sợi lông cũng không nắm vững!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui