Chàng Rể Phế Vật


Trần Xuân Độ lập tức đưa mắt nhìn Tiêu Chiến ở bàn phía xa, ánh mắt mang theo ý thù địch mạnh mẽ.

Mẹ kiếp! Ngay cả anh cũng không biết Lê Kim Huyên thích ăn hải sản, nhưng cái tên Tiêu Chiến này lại biết rõ, chắc chắn quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, đâu phải chỉ là người quen cũ như Lê Kim Huyên nói.

Con mẹ nó, rõ ràng tên Tiêu Chiến này đến phá rối mà!
Lê Kim Huyên khẽ quay đầu, Tiêu Chiến ở phía xa gật đầu với cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Lê Kim Huyên hơi chần chừ, dễ nhận thấy là cô rất bất ngờ với đĩa hải sản này.
Lê Kim Huyên bỗng chớp mắt, đột nhiên cô đưa đĩa hải sản xa xỉ này đến trước mặt Trần Xuân Độ: “Cho anh hết đấy.”
Trần Xuân Độ sửng sốt, không nói lời nào, cơn ghen với Tiêu Chiến biến thành cơn thèm ăn, anh nhét toàn bộ vào miệng.

Hải sản, sò biển, bào ngư, hải sâm gì đó, anh ăn hết.
Tiêu Chiến ở cách đó không xa vốn đang điềm đạm nhàn nhã, tưởng rằng mình tặng đĩa hải sản xa xỉ này thì chắc chắc Lê Kim Huyên sẽ thích, nhưng không ngờ cô lại đưa hết cả đĩa cho Trần Xuân Độ.

Nhìn tên Trần Xuân Độ chết tiệt đó đang điên cuồng ăn đĩa hải sản, khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trần Xuân Độ đang bưng đĩa hải sản ăn rất chi là vui vẻ, đột nhiên phục vụ lại mang tới một đĩa bánh ngọt trông rất tinh xảo và ngon miệng.
“Cô Lê, phần bánh ngọt này vẫn là anh kia tặng cô.

Anh ấy nói, anh ấy nhớ trước đây, mỗi lần đưa cô đi dạo phố, cô rất thích ăn bánh ngọt.

Anh ấy luôn ghi nhớ, hi vọng cô thích phần bánh ngọt này.” Phục vụ đưa bánh ngọt đến trước mặt Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên lại sững sờ, tên Tiêu Chiến này có thôi đi không hả? Sao lại tặng nữa.
Cơn ghen của Trần Xuân Độ bùng nổ, anh hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ánh mắt mang theo vẻ tức giận.

Cái tên chết tiệt này, ông đây khó khăn lắm mới đi dự tiệc chung với nữ thần tổng giám đốc, thúc đẩy tình cảm, con mẹ nó anh đang cố ý kiếm chuyện mà! Đang yên lành lại tặng đồ ăn, không có việc gì cũng tỏ ra ân cần! Tưởng người khác không biết suy tính trong lòng anh sao?
Trần Xuân Độ đang tức giận, đột nhiên Lê Kim Huyên đẩy đĩa bánh kem Black Forest đến trước mặt Trần Xuân Độ.
“Tôi đang giảm cân, không thể ăn ngọt, cho anh đấy.” Lê Kim Huyên hờ hững nói.
Trần Xuân Độ nhướng mày, không nói gì mà dứt khoát ăn luôn.
Tiêu Chiến ở cách đó không xa thấy cảnh này thì tức đến nỗi sắp nổ cả gan! Anh ta tìm đủ mọi cách gọi đồ ăn tặng cho Lê Kim Huyên, tất cả đều bị Trần Xuân Độ làm hỏng hết, sao anh ta có thể bình tĩnh được?
Điều này đại diện cho tấm lòng của anh ta với Lê Kim Huyên, cuối cùng bị lãng phí như vậy, bảo anh ta làm sao mà nhịn được?
Mấy cậu ấm bên cạnh thấy vậy, lập tức muốn đi tới, lấy lại thể diện cho Tiêu Chiến: “Tên giẻ rách đó không muốn sống nữa đúng không? Anh Tiêu yên tâm đi, chúng tôi sẽ dạy dỗ tên đó giúp anh!”
Nhưng Tiêu Chiến lại ấn bọn họ xuống, anh ta chậm rãi lắc đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười ẩn ý: “Không cần, tôi tự có cách!”
Lúc này, trong mắt Tiêu Chiến chợt toát lên vẻ sâu xa.
Anh ta gọi một nam phục vụ ở bên cạnh, phục vụ đó ngờ vực đi tới.

Tiêu Chiến kề sát nói gì đó với nam phục vụ, sau đó nhét một xấp giấy bạc dày cộp vào ngực nam phục vụ.
Nam phục vụ đó gật đầu lia lịa: “Anh yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành.”
Ngay sau đó, nam phục vụ đi vào bếp, bê ra một bát canh nóng hổi vừa ra lò, nước canh nóng vẫn còn đang sôi sùng sục, không ngừng bốc khói.
Cách đó không xa, Tiêu Chiến hờ hững nhìn cảnh này, khóe miệng nhếch lên ý cười vô cùng kiềm chế.

Chỉ anh mà đấu với tôi? Không biết tự lượng sức!
Đám cậu ấm bên cạnh Tiêu Chiến cười gian, thậm chí bọn họ có thể tưởng tượng được Trần Xuân Độ bị bát canh nóng vừa mới ra lò đó làm bỏng sẽ buồn cười và thê thảm cỡ nào.
Lúc nam phục vụ kia mang canh tới trước mặt Trần Xuân Độ, vờ như không cẩn thận, tay bưng canh khẽ run, bát canh nóng sắp đổ ập lên đầu Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nhanh như chớp, bỗng đưa tay ta, hất nhẹ đáy bát canh đậu phụ đó mà chẳng thèm quay đầu.
Bát canh nóng hổi sắp đổ xuống đó lập tức chuyển hướng, ập thẳng vào mặt nam phục vụ.
Nước canh nóng đổ hết lên mặt nam phục vụ.
“A!” Nam phục vụ hét lên thảm thiết, cơn đau khiến mặt mày cậu ta biến dạng, trên mặt bị bỏng xuất hiện những vết phồng rộp, vô cùng thê thảm.
Mặt của nam phục vụ bây giờ đỏ bừng nóng hầm hập, thảm không nỡ nhìn.
Cả sảnh tiệc thảng thốt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngớ ra, cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng thản nhiên, không chút đồng cảm nào, anh lạnh lùng liếc nhìn nam phục vụ bị canh làm bỏng.

Tự tạo nghiệp thì không thể sống, đây chính là kết cục của cậu ta.
Cách đó không xa, Tiêu Chiến mặt mày sa sầm, vở kịch mình dày công sắp xếp lại có kết cục thế này? Cái kết này bức bối quá, anh ta bỏ tiền thuê người phục vụ đó, cuối cùng kết cục lại thế này?
Đám cậu ấm bên cạnh Tiêu Chiến cũng mặt đầy ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó được thay bằng vẻ mỉa mai lạnh lùng.
“Mẹ nó, thằng đó điên à? Anh Tiêu, anh yên tâm, giờ tôi dạy dỗ tên đó giúp anh.” Một cậu ấm nói với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, không hợp là định xông tới, muốn khiến Trần Xuân Độ hối hận.
Nhưng Tiêu Chiến lại ấn anh ta xuống, nháy mắt với anh ta: “Bình tĩnh.” Tiêu Chiến rất biết kiểm soát, kế hoạch này thất bại thì phải tiếp tục kế hoạch thứ hai, nếu không sẽ bị đối phương phát hiện.
Tiêu Chiến cầm ly rượu chậm rãi đi tới: “Kim Huyên, lâu rồi không gặp, tôi nhớ trước đây em rất thích ăn đồ ngọt.”
Lê Kim Huyên cụng ly với Tiêu Chiến, khẽ cười nói: “Đã lâu lắm rồi, gần đây tôi đang giảm cân nên không ăn đồ nhiều đường.”
“Hồi đó tôi vừa quen em, ngày nào cũng mua đồ ngọt cho em hết.” Tiêu Chiến nhìn Trần Xuân Độ với Tô Loan Loan rồi cười nói, rõ ràng đang có ý muốn nói cho Trần Xuân Độ nghe.
Lê Kim Huyên lắc đầu cười: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”
Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh, ánh mắt như muốn giết người, toàn thân như hũ giấm bị đánh đổ, đó gọi là ghen!
Nhưng Tiêu Chiến lại như không thấy, đứng bên cạnh thản nhiên vui vẻ nói cười với Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ tức giận uống một ngụm canh nóng, sặc đến tận cổ họng khiến anh ho liên tục, trông vô cùng thảm hại, cơn ho không ngừng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tiêu Chiến và Lê Kim Huyên.
Tiêu Chiến đang nói chuyện với Lê Kim Huyên, cuộc trò chuyện giữa hai người cứ chốc chốc lại bị Trần Xuân Độ cắt ngang khiến anh ta luôn nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt khinh thường mỉa mai, rõ ràng anh ta hoàn toàn chẳng coi Trần Xuân Độ ra gì.
Trần Xuân Độ thấy hai người nói chuyện ngày càng vui vẻ, lúc này anh càng nóng ruột hơn.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ như nghĩ ra gì đó, khóe miệng anh cong lên nụ cười xấu xa.
Trần Xuân Độ cúi đầu, rút một điếu thuốc trong hộp ra, sau khi châm lửa, ngón tay gảy nhẹ, điếu thuốc bắn ra làm thủng một lỗ trên đũng quần tây của Tiêu Chiến, sau đó rơi thẳng vào trong.
“A!” Tiêu Chiến đau đớn, cả người run lên dữ dội, vừa cúi đầu thì lập tức kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui