Chàng Rể Phế Vật


Trần Xuân Độ khẽ thở dài, chầm chậm nâng khẩu súng trong tay lên, nhắm chuẩn đầu Liệp Ưng!
“Pằng!” Viên đạn bắn ra, xuyên qua đầu Liệp Ưng.
Cơ thể Liệp Ưng từ từ ngã xuống theo quỹ đạo của viên đạn, máu đông cứng lại, chỉ còn lại một cái xác.
Phát súng này đã cho Liệp Ưng đủ tôn nghiêm, chết dưới đạn lửa trong tay Long Vương, anh ta đã đủ tự hào.
Trần Xuân Độ từ từ buông súng xuống, sát khí trên người đã giảm bớt, lúc này dường như anh lại trở về là người đàn ông bị khinh bỉ trước đây.
Trần Xuân Độ đi thẳng tới trước xe Maybach, mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.
“Anh…” Lê Kim Huyên nhìn dáng vẻ chật vật của Trần Xuân Độ mà sửng sốt.
“Về nhà đi.” Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, lãnh đạm.
“Anh vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong đúng không?” Tô Loan Loan nhíu mày, nhìn bầu trời bên ngoài.

Ở độ cao hàng chục nghìn mét, trên chiếc máy bay đó, một nhóm thành viên phi đoàn hoàn toàn sụp đổ, hai mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi tối đó… không ai có thể tỉnh lại từ trong cục diện kinh hoàng ấy!
Liệp Ưng là nhân vật chủ chốt có thủ đoạn giết người đáng sợ của gia tộc họ… không ngờ lại cứ thế bỏ mạng? Bỏ mạng ở thành phố T! Sao có thể? Làm sao có thể?
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, màn hình tối đen, máy theo dõi sự sống trên cơ thể Liệp Ưng cho thấy đã không còn hơi thở của sự sống.

Vương Vô Địch nhìn chằm chằm màn hình TV tối đen như mực, hai mắt đỏ như máu, ly thuỷ tinh chân dài trong tay đã bị anh ta bóp nát, mảnh vụn thuỷ tinh đâm vào lòng bàn tay anh ta, màu máu đỏ tươi chói mắt.
“Không thể nào! Không thể nào!” Vương Vô Địch run rẩy không thể khống chế, anh ta đập mạnh vào màn hình TV, TV lập tức vỡ tan! Giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn mất kiểm soát và phát điên.
Liệp Ưng thất bại rồi? Liệp Ưng – một trong những sát thủ của gia tộc ẩn thế nhà họ Vương, sao có thể thất bại?
Vương Vô Địch run rẩy kịch liệt, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta, anh ta không thể chấp nhận được, nhà họ Vương cũng không thể chấp nhận được! Liệp Ưng là sát thủ khủng khiếp mà nhà họ Vương đã tốn rất nhiều công sức mới có được, nhưng không ngờ hôm nay lại đã bỏ mình!
Vương Vô Địch tức giận, tim đập thình thịch: “Phụt!” một ngụm máu đỏ tươi phun ra, trông anh ta như bị ma cà rồng hút cạn máu, sắc mặt tái nhợt, đau đớn như thoáng chốc già đi hàng chục tuổi.
Câu nói của Liệp Ưng khi nãy trước khi màn hình tối đi cứ vang vọng trong đầu Vương Vô Địch.
“Trước khi tôi chết… anh có thể… cho tôi biết… biệt hiệu của anh không?” Trước khi thiết bị giám sát trên người Liệp Ưng bị huỷ, Vương Vô Địch đã nghe thấy câu cuối cùng này.
Vương Vô Địch yếu ớt, vô lực nằm trên mặt đất, miệng trào máu tươi, dáng vẻ chật vật, đôi mắt anh ta đỏ như máu, miệng không ngừng lặp lại câu đó của Liệp Ưng: Trước khi tôi chết… anh có thể… cho tôi biết… biệt hiệu của anh không?
Câu này của Liệp Ưng có ý nghĩa gì? Chắc chắn Liệp Ưng đã nhìn ra manh mối nào đó! Chắc chắn là như thế.
biệt hiệu… biệt hiệu? biệt hiệu của anh?
Ầm! Một nỗi kinh hoàng như sét đánh giữa trời quang hiện lên trong đầu Vương Vô Địch.
biệt hiệu? Chẳng lẽ Trần Xuân Độ đến từ quân đội bí ẩn nào đó?
Lúc này người Vương Vô Địch lại run lên lần nữa, tựa như phải chịu một cú đánh khủng khiếp.
Lúc này anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, lẽ nào Trần Xuân Độ đến từ nơi đáng sợ đó? Nếu là như vậy thì e là anh ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Vương Vô Địch nhíu chặt mày, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt gớm ghiếc.
Nếu Trần Xuân Độ thật sự đến từ biệt hiệu đó thì sao? Lúc này anh ta đã sợ hãi tột độ.
Vương Vô Địch không dám nghĩ thêm, run rẩy bò từ dưới đất dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, miệng lại phun ra một ngụm máu nữa.
Vết máu đỏ tươi loang lổ quần áo anh ta, nhưng anh ta không kịp thay quần áo đã lảo đảo, run rẩy lao ra khỏi cửa.
Vương Vô Địch vừa loạng choạng chạy xuống lầu vừa gọi cho vệ sĩ.
Ngay sau đó nhóm vệ sĩ của anh ta đã đến, thấy dáng vẻ chật vật đẫm máu của cậu chủ, nhóm vệ sĩ đều sững người.
“Cậu chủ, cậu sao vậy? Kẻ nào dám khiến cậu bị thương thành thế này?” Vẻ mặt nhóm vệ sĩ u ám, lạnh lùng, chúng tức giận rút súng ra.
Trong đại sảnh khách sạn, tất cả các vị khách đều sợ hãi bỏ chạy.
Người Vương Vô Địch run lên, giọng nói lo lắng khàn khàn: “Mau… đưa tôi đến nhà họ Trương ở thành phố T…”
“Nhà họ Trương…” Nhóm vệ sĩ run lên: “Cậu chủ, nhà họ Trương đã lựa chọn ẩn thế từ lâu rồi, bây giờ chúng ta đi tìm có ích gì không?”
“Nhiều lời làm gì, mau đi!” Vẻ mặt Vương Vô Địch dữ tợn, anh ta quát lên gắt gao.
Nhóm vệ sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ như gặp kẻ thù lớn.

Bọn chúng cẩn thận hộ tống Vương Vô Địch vào chiếc Audi chống đạn.

Chiếc xe Audi A mang biển số Yên Kinh lao vút đi trong màn đêm đen, đi thẳng về phía nhà họ Trương ở thành phố T.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này trời đã tối, trăng trên trời rất nhiều, mặt trăng nhô cao… Trên bầu trời cao vạn thước anh, chiếc phi cơ ẩn hiện trong màn mây đen của bầu trời đêm.
Mặc dù bầu trời đêm đen kịt, nhưng Trần Xuân Độ vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được chiếc máy bay ấy đang bay tới.
Máy bay từ từ lượn qua biệt thự nhà họ Lê, nhóm phi hành của máy bay muốn làm mọi cách trong khả năng của mình để mang Liệp Ưng đi.
Thân phận của Liệp Ưng có ảnh hưởng không nhỏ.

Năm đó gia chủ nhà họ đã sử dụng rất nhiều cách để mời Liệp Ưng về.

Nếu tin này truyền ra ngoài sẽ trở thành một đòn cực lớn đối với toàn bộ nhà họ Vương.

Đây là lý do tại sao Liệp Ưng lại trở thành một trong những sát thủ giấu mặt trên thế giới, bởi vì nó quá đáng sợ, quá nhạy cảm.

Nếu không phải nguy hiểm lớn thì sẽ không điều động đến anh ta.
Vì vậy lúc này dù thế nào bọn họ cũng phải mang thi thể Liệp Ưng đi để tiêu huỷ, huỷ xác diệt chứng cứ.
Lúc này ở biệt thự nhà họ Lê.
Trần Xuân Độ từ từ châm thuốc, hô lên với đội trưởng đội vệ sĩ: “Mang súng máy phòng không đến đây cho tôi!”
“Ở đây chúng ta không có súng máy phòng không ạ…” Dương Phong giật mình, ở đây họ chỉ là vệ sĩ bình thường, sao có thể có súng phòng không?
Bóng dáng Trần Xuân Độ loé lên, anh vọt tới trước khẩu súng bắn tỉa trên tường biệt thự, tiến hành sửa đổi vũ khí một cách đơn giản…
“Dùng tạm vậy.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng nói.
Nhóm vệ sĩ trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Sao anh ngầu quá vậy? Tay không sửa đổi vũ khí? Thật không vậy?
Trần Xuân Độ cũng không nhiều lời, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, hướng ống ngắm thẳng lên bầu trời trên đầu, thậm chí còn lười nhắm bắn, cứ thế bắn luôn lên trời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui