Chàng Rể Phế Vật


“Kẻ nào làm hả?” Tiết Nghĩa phẫn nộ gầm lên, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, đáng sợ như một con thú.
“Chủ…Chủ tịch Tiết, là… là một người đàn ông tên Trần Xuân Độ làm ạ…” Trên mặt tên tổ trưởng tổ bảo vệ vẫn hằn dấu tay đỏ ửng, anh ta run rẩy bước tới nói.
“Chát!” Tiết Nghĩa không nhiều lời, giơ tay lên giáng mạnh một cái tát lên mặt tổ trưởng tổ bảo vệ.

Người kia bị đánh hộc máu, lảo đảo ngã xuống đất.
“Trần Xuân Độ! Trần Xuân Độ!” Tiết Nghĩa siết chặt nắm đấm, trông anh ta lúc này như con dã thú đang phẫn nộ gầm thét.
“Đưa súng cho tôi!” Anh ta giật lấy khẩu súng trong túi áo tên cấp dưới, lên đạn, mở khoá an toàn một cách tức giận.
“Đưa tôi đến tập đoàn Lê thị!” Giọng Tiết Nghĩa vô cùng tức giận, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Thấy vậy, thư ký Trương Tử Lan vội vàng ra hiệu cho nhóm cấp dưới: “Mau lên… ngăn chủ tịch lại!”
Nhóm cấp dưới lật đật tiến lên, khuyên ngăn Trần Xuân Độ: “Chủ tịch à, anh bình tĩnh lại đi, phải bình tĩnh!”
Cảnh tượng này thật sự hoàn toàn tương phản.
Vừa rồi anh ta còn lịch lãm nhấp rượu vang, giờ phút này đã nổi giận đùng đùng như một con dã thú mất kiểm soát.
“Buông ra! Đừng cản tôi! Tôi phải giết thằng đó! Tôi phải giết thằng đó!” Mặt Tiết Nghĩa đầy hung tợn, tựa như dã thú xổ lồng.
Nhưng nhóm cấp dưới đã giữ anh ta lại, không cho anh ta di chuyển.
Trương Tử Lan bước tới trước mặt Tiết Nghĩa, cố gắng hết sức khuyên nhủ anh ta không thể bốc đồng.


Nếu hôm nay Tiết Nghĩa thật sự đến ám sát Trần Xuân Độ thì chuyện này sẽ trở thành tin hot trên trang nhất.

Đường đường là con trai thủ trưởng hành chính mà lại đi giết người ngay giữa thanh thiên bạch nhật, dù là quan chức cấp cao hơn nữa cũng không dìm được vụ án này.
Tiết Nghĩa nổi trận lôi đình, ánh mắt đáng sợ như dã thú, anh ta bị cấp dưới ngăn lại, không thể động đậy, vì thế anh ta hung hăng giơ súng lên, bắn liên tiếp lên bầu trời.

“Pằng pằng pằng!” Vô số viên đạn xuyên thủng bầu trời, tiếng đạn vang vọng khắp không trung như đang trút cơn giận trong lòng anh ta.

Đại học, trong một căn phòng riêng sang trọng.
Lưu Tịnh Tịnh đã tắm rất nhiều lần, rửa sạch cơ thể hoàn mỹ đã không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể rửa sạch vẻ yếu đuối trong lòng cô ta.
Đêm qua cô ta đã thất thân, hai mươi năm qua cô chưa từng tiếp xúc quá mức thân mật với người đàn ông nào, bởi trước nay cô luôn ghét đàn ông… Mà người đàn ông kia còn là người cô mới quen chưa đầy một ngày, cảm giác rất giống anh trai mình.

Cảm giác này khiến cô rối bời, cực kỳ tức giận.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại điên cuồng với người đàn ông cực kỳ giống anh trai mình như thế! Cảnh tượng tối qua bắt đầu hiện lên trong đầu, cứ nghĩ đến những hình ảnh này là cô ta lại nổi cơn tam bành.
Lưu Tịnh Tịnh dùng khăn tắm quấn chặt người mình, mái tóc dài đang ướt xoã trên vai, cô ta nhìn mình trong gương rất lâu, cuối cùng đưa ta quyết định.
Cô ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Phái người đến cho tôi, tôi muốn khiến một người hoàn toàn biến mất ở thành phố T.”

Toà nhà Lê thị, tầng 99, văn phòng tổng giám đốc.
Lê Kim Huyên lười biếng dựa vào ghế trong văn phòng, sau khi phê duyệt và xử lý tài liệu cả một buổi sáng, đến giờ đã là buổi trưa, cô cần được yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.
Trên máy tính đang phát tin tức thời sự mới nhất của thành phố T.

Đây là thói quen hàng ngày của Lê Kim Huyên, trong lúc nghỉ ngơi buổi trưa cô cũng không quên xem tin tức mới nhất của thành phố.

Là người chèo lái một tập đoàn lớn, cô cần theo dõi những tin tức mới nhất từng giờ.
Đúng lúc này, trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện một tin…
“Vào lúc chín giờ sáng nay, tại lối vào tập đoàn Phi Dương ở thành phố chúng ta đột nhiên có hai chiếc xe chở đồ chơi tình thú chất đống chặn kín cổng lớn tập đoàn, bây giờ xin được phép kết nối với phóng viên hiện trường của chúng tôi…”

Ngay sau đó hình ảnh chuyển sang cảnh ở tập đoàn Phi Dương, một người đàn ông đã được làm mờ đang được phóng viên phỏng vấn…
Khi thấy người đàn ông và giọng nói quen thuộc, Lê Kim Huyên hoàn toàn sững sờ…
Đương nhiên sau đó Trần Xuân Độ đã được gọi đến văn phòng tổng giám đốc, nghe Lê Kim Huyên chất vấn.
“Người này là anh đúng không?” Lê Kim Huyên chỉ vào người đàn ông đang tiếp nhận phỏng vấn đã được làm mờ trên màn hình rồi hỏi.
Trần Xuân Độ hút thuốc, dáng vẻ như không liên quan gì đến mình.
“Anh nói này Kim Huyên, em cảm thấy anh là người sẽ làm ra chuyện vô vị vậy sao? Chuyện như tặng áo mưa đó anh sẽ không bao giờ làm.” Trần Xuân Độ bình tĩnh như không.
Lê Kim Huyên lườm anh, suýt thì bị anh chọc giận ngất đi: “Đồ ngốc này, tôi đã nói gì đâu sao anh biết là tặng áo mưa?”
Tên này rõ ràng là đang cố ý!
Tập đoàn Phi Dương, văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Khi Tiết Nghĩa nhìn thấy bản tin giữa trưa được phát trên màn hình TV thì giận tím mặt, đồng thời điện thoại anh ta cũng đổ chuông liên hồi.

Các đối tác làm ăn, bạn bè hợp tác liên tục gọi đến, chỉ trong vài phút mà điện thoại anh ta đã nổ tung.
Không lâu sau, điện thoại cố định riêng của anh ta cũng đổ chuông.
Tiết Nghĩa nghe máy, tiếng mắng mỏ nghiêm nghị của Tiết Hoằng Nghiệp truyền đến.
“Thằng khốn này, mày làm gì thế hả? Bản tin thời sự là thế nào? Mày là chủ tịch hội đồng quản trị mà cũng không giải quyết được chút chuyện cỏn con này sao? Mày định kéo cả ba mày xuống nước à?” Giọng Tiết Hoằng Nghiệp vô cùng tức giận.
Tiết Nghĩa cầm điện thoại, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh, tim đập liên hồi, anh ta đột nhiên phụt ra một ngụm máu.

Cậu ấm giàu có hàng đầu ở thành phố T bị tức ói máu!

Đồn cảnh sát thành phố T.

Diệp Thái Linh mặc lại đồng phục cảnh sát, ngồi trong văn phòng sau hơn một tháng bị đình chỉ, tâm trạng có phần phức tạp.

Hôm qua cô nhận được điện thoại của đồn, bảo cô hôm nay quay về làm việc lại.

Lúc này tuy cô đã mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trong văn phòng, nhưng mọi thứ vẫn như lúc đầu sao? Dường như đồn đã thay đổi chế độ, hoàn toàn thay đổi, không còn cảnh tuyên thệ như xưa nữa.
Diệp Thái Linh ngồi ngây người trong đồn cảnh sát cả buổi chiều, đầu óc rối bời.

Mãi đến tối khi tan sở cô mới từ từ đứng dậy, bước ra khỏi đồn với cảm xúc lẫn lộn.
Diệp Thái Linh vừa ra ngoài, một chiếc Audi A6 màu đen chậm rãi đi tới, phanh xe rồi dừng lại bên cạnh cô.
Diệp Thái Linh hơi giật mình nhưng cũng mặc kệ, đi vòng qua chiếc xe bước về phía trước.
Nhưng chiếc Audi đó như cố tình muốn chọc phá cô, nó lại đuổi theo, dừng trước mặt cô, chặn đường cô lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lạnh lùng, nghi ngờ nhìn chiếc xe Audi này.
Cửa sổ xe Audi từ từ hạ xuống, trên xe có một người đàn ông đẹp trai, lãnh đạm, anh ta chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Khi Diệp Thái Linh nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận