Chàng Rể Phế Vật


Ba vị giáo quan này vốn có khí thế bức người, là những người đứng đầu toàn quân đội, thế nhưng khi đứng trước mặt ba mình vẫn luôn kính cẩn, thậm chí còn hơi cúi người.

Trước mặt ba mình, cả ba đều không có chút khí thế nào.
Tần Thành nhẹ nhàng nâng tách trà làm từ đất sét lên rồi nhấp một ngụm trà Tỉnh Long.
“Các con đều nghe tin rồi chứ? Con nhóc Dương kia trốn tới thành phố T, còn dây dưa không rõ với một thằng nhóc?” Tần Thành nhẹ nhàng hỏi, giọng nói kéo dài đầy sâu xa.
Ba người con cấp giáo quan gật đầu, rên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, tựa hồ sợ làm mất lòng ông.
“Mặc kệ tin tức có thật hay không, các anh đã dạy dỗ con cái thế nào? Đường đường là người một nhà, thế mà con gái bỏ trốn đi tìm bạn trai, các anh cũng không biết?” Tần Thành có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng mang hàm ý khiển trách.
Ba người đứng đó, không ai lên tiếng, bởi vì lúc này đến thở cũng không dám!
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tần Phương, người con trai thứ ba, chậm rãi bước tới, cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình: “Ba…là do con không biết dạy con gái….”
“Chỉ một câu không biết dạy là xong rồi à? Bây giờ tin đồn đều lan cả rồi, Tần Thành tôi đây cả đời sống ngay thẳng, sao lại có một đứa cháu gái đần độn như vậy…” Mái tóc bạc của Tần Thành khẽ run lên, vừa như dấu hiệu trước cơn thịnh nộ, vừa như đang thở dài.
“Phịch!” Hai chân Tần Phương run lên rồi quỳ sụp xuống đất.
“Ba….tất cả là tại con! Bây giờ con sẽ đến thành phố T, lôi con bé về! Bắt con bé chịu phạt trước mắt ba!” Tần Phương trịnh trọng nói.
“Chịu phạt? Con còn muốn phạt nó? Tôi đây chỉ có một đứa cháu gái bảo bối như vậy, con còn muốn phạt?” Tần Thành tức giận phừng phừng.
Sắc mặt Tần Phương ngay lập tức tái nhợt hẳn đi, toàn thân run lên rồi vội vàng nhận sai: “Ba, con sai rồi! Con mới là người nên chịu phạt!”
“Nếu đã biết thì còn đứng đó làm gì?” Lão gia chủ Tần Thành nhẹ nhàng nói.

Tần Phương lom khom đứng dậy.

Vẻ mặt như sắp ra chiến trường.

Đã mười năm rồi ông ta không phải chịu gia pháp, không ngờ hôm nay lại lặp lại.

Đường đường là giáo quan quân đội mà lại phải chịu gia pháp.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mọi người kinh ngạc chết mất.
Lúc này, anh cả đứng bên cạnh không thể tiếp tục nhìn nổi nữa, ông ta cung kính cúi người rồi cẩn thận thuyết phục: “Ừm…Ba…Tuy thằng ba cũng có lỗi nhưng nó cũng có nỗi khỗ tâm của mình.

Lần này tha cho nó đi.”
Thấy anh cả đã lên tiếng, anh hai cũng bước ra thuyết phục: “Ba, thằng ba cũng đâu còn cách nào khác.

Tiểu Dương trời sinh đã cứng đầu rồi.”
Tần Thành im lặng nhìn chằm chằm đứa con thứ hai.
Anh hai lập tức ngậm miệng, vẻ mặt có chút kinh hãi, ngay cả thở cũng không dám.
“Thằng hai, con còn có mặt mũi lên tiếng sao?” Hàng lông mày bạc của lão Tần Thành nhướng lên, ông lạnh lùng nói: “Con trai của con chạy đến thành phố T cả tháng rồi, một tiếng gió cũng không nghe thấy.

Rốt cuộc là nó đi du lịch hay đi tìm người?”
Anh hai toàn thân quân phục nhưng cũng sợ tới mức không dám mở miệng.
“Thằng nhóc đó còn dám tự xưng là bộ đội đặc chủng? Bộ đội đặc chủng cái con khỉ! Năm xưa tôi đây chiến đấu trên chiến trường, có thằng bộ độ đặc chủng nào nhát như nó!” Giọng của Tần Thành như cao lên vài tông.
Cuối cùng anh hai cũng không chịu nổi, hai chân run lên rồi quỳ sụp xuống!
“Ba..là con không biết dạy con, xin ba trừng phạt!” Giọng của anh ta run run.
Khi ấy, anh cả bước lên trước rồi cúi đầu.
“Cha, mọi chuyện đều là lỗi của ba anh em chúng con.


Nếu phạt thì thân làm anh cả, con tình nguyện chịu phạt chung!” Anh cả Tần Kiến Hoa quả quyết.
Anh cả cũng mặc một bộ quân trang, nhưng khác ở chỗ, trên vai anh ta có hai sọc vàng và bốn ngôi sao vàng, hai sọc bốn sao!
Đây là một quân nhân quyền lực hàng đầu, có thể sánh ngang với bất kỳ chính trị gia nào! Chỉ có những người mang cấp hiệu hai sọc bốn sao mới có thể khiến hàng chục triệu binh lính tuân theo mệnh lệnh!
Anh cả Tần Kiến Hoa cúi người, toát lên sự tôn trọng tuyệt đối.
Tần Thành nhướng mày, cuối cùng thở dài một hơi.
“Thôi đi thôi đi.” Tần Thành vắt hai tay ra sau lưng, mang theo vẻ mặt chỉ hận luyện sắt không thành thép.
Anh hai và anh ba từ từ đứng dậy, đến thở mạnh cũng không dám.
Rõ ràng thủ đoạn cứu viện này cũng anh cả cũng có tác dụng.

Cha nể mặt anh cả nên mới không trừng phạt họ.
Gương mặt cương nghị của Tần thành nhìn thẳng vào 3 anh em kia lần lượt từng người một.
Ba vị quân nhân chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, cứ như bị thủ trưởng chú ý vậy.

Cảm giác này làm bọn họ sợ hãi.
“Việc này không nói với mấy người nữa, nhưng nhất định phải giải quyết xong.” Tần Thành không giận không uy: “Cái thằng nhóc Trần Xuân Độ trong lời đồn kia, đem nó về đây.

Tôi phải xem thử là tên nhãi nào dám động vào cháu gái của Tần Thành này.”
Lúc này, anh hai mới vội vàng cúi đầu: “Vâng, thưa cha! Con sẽ ra lệnh truy tìm khắp thành phố, nhất định sẽ đem tiểu Dương và tên Trần Xuân Độ kia đến trước mặt cha!”
Tần Thành nghe thấy câu này liền nổi giận bừng bừng.

“Thằng khốn, còn lục soát cả thành phố! Con muốn làm nhà họ Tần trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?” Tần Thành tức giận hét một tiếng, cánh tay già nua nắm chặt, cơ hồ nổi gân xanh!
Anh hai bị doạ sợ, vội vàng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Anh cả cũng cúi đầu theo: “Cha, hay là con lén cho con trai con đến thành phố T một chuyến để tìm người về…”
Cơn thịnh nộ của Tần Thành mới dịu đi một chút.
“Ừ, để Tần Ca làm đi, chuyện gì của nhà họ Tần đều cần qua tay anh cả hết.

Nó làm thì tôi mới yên tâm.” Tần Thành nói.
“Vâng! Con sẽ về cứ địa trước rồi đi chấp hành nhiệm vụ tìm người.” Anh cả gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Tần Thành gọi lại.
Anh cả dừng bước rồi cung kính đứng một bên đợi cha căn dặn.
“Điều tra cho cha, mấy tin đồn đó làm sao lại truyền ra được.

Là tình cờ hay là có người cố ý…?” Tần Thành nheo mắt.
Anh cả khựng lại rồi gật đầu: “Rõ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận