Chàng Rể Quân Vương


“Này!”
Thu Vũ dậm chân một cách đáng yêu: “Là bạn cùng lớp, lúc đi học hồi trước, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, em cũng có ấn tượng tốt với cậu ấy, không phải như: anh nghĩ đâu! Hôm nay cậu ấy cũng sẽ đến.”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Thu Vũ, Trương Thác bật cười vài tiếng, cô nhóc này thật sự rất ngây thơ, trong xã hội bây giờ đừng nói tốt nghiệp đại học, học sinh trung học cơ sở yêu đương là chuyện bình thường.
Trương Thác quay đầu nhìn về phía quán karaoke sắp khai trương, quy mô không tính là lớn, tổng cộng có ba tầng, mặt bằng mỗi tầng khoảng bón trăm mét vuông, nhìn qua cửa có thể thấy trang trí bên trong khá là tốt.
Bên cạnh quán karaoke có một chiếc Maserati màu trắng đang đỗ, chính là chiếc xe của Thu Vũ.

“Cô nhóc, chiếc xe này của em không phải rất tốt sao? Để ở đây tuyệt đối quá đủ luôn.” Trương Thác đảo đảo mắt, chiếc xe này cũng gần hai triệu, nhìn qua quán karaoke này, mức đầu tư cũng chỉ có hơn hai triệu mà thôi.
“Xuyt.” Thu Vũ nhanh chóng làm động tác im lặng với Trương Thác: “Anh Trương, anh làm ơn đừng nói chiếc xe đó là của em, tối hôm qua em đã lén đỗ xe ở đây đó.”
“Cái gì?” Trương Thác nhìn Thu Vũ một cách ngạc nhiên.
“Cái này …” Thu Vũ có chút xấu hổ: “Em là một sinh viên mới tốt nghiệp, làm sao có thẻ lái chiếc xe tốt như vậy, nếu để cho bạn em nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ nghĩ linh tinh.”
Đều thay đổi rồi Trương Thác ngây ngốc cười nghe Thu Vũ giải thích.


Viết gì đó
Nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Trong xã hội ngày nay, một cô gái vừa tốt nghiệp đã lái chiếc ô tô hàng triệu, thật khiến người ta liên tưởng đến những điều tồi tệ khác.

Hơn nữa, hôm nay là buổi khai trương KTV của bạn Thu Vũ.
Bạn của cô ấy mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Kết quả là, Thu Vũ lái một chiếc xe hơi gần hai triệu.
Không phải là đã giành hết ánh đèn sân khấu sao?
Trương Thác và Thu Vũ đứng ở đây đợi một lúc thì thấy một nhóm nam nữ đến gần, đều là những người trẻ tuổi, một cô gái trẻ đi đầu khi vừa nhìn thấy Thu Vũ liền chào.
“Tiểu Vũ, đến sớm như vậy, đây là ai vậy?” Cô gái trẻ đi phía trước đưa mắt nhìn Trương Thác.
“Đây là anh Trương, đồng nghiệp của mình.” Thu Vũ giới thiệu những nam nữ trẻ tuổi này: “Anh Trương, đây là Phó Nhạc Nhạc, và cô ấy là người mở KTV này.”
“Chào người đẹp.” Trương Thác chào Phó Nhạc Nhạc đồng thời quan sát, quần áo của Phó Nhạc Nhạc này đều là nhãn hiệu nổi tiếng, có thể thấy trên lòng bàn tay cô ta có hai vết chai, đây là do làm việc thường xuyên mà ra.
Từ điểm này, Trương Thác có thể phân tích rằng hoàn cảnh gia đình của Phó Nhạc Nhạc này trước đây không được tốt lắm, gần đây mới đổi vận, cả người mặc hàng hiệu, mở một KTV.
Phó Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Trương Thác, bộ quần áo bình thường của Trương Thác khiến Phó Nhạc Nhạc không mấy hứng thú, chỉ đáp lại Thu Vũ: “Tiểu Vũ, chiếc xe cậu giúp mình tìm, tìm được rồi sao?”
“Cái đó, Nhạc Nhạc, xe của công ty chúng mình không thể mượn được, nhưng anh Trương nói anh ấy sẽ giúp chúng ta tìm xe.” Thu Vũ nói với Phó Nhạc Nhạc một cách đầy hồi lỗi.
Ò.” Khi Thu Vũ nói điều này, Phó Nhạc Nhạc có chút thất vọng.

Đối với Thu Vũ, Trương Thác có thể giúp tìm xe, Phó Nhạc Nhạc không có hứng thú gì cả.

Một người mặc trang phục bình thường như vậy thì có thể tìm được loại xe gì chứ? Máy chiếc xe rách mười máy vạn đó đặt chúng xung quanh còn không đủ xấu hồ à.
“Mình nói cậu nha Thu Vũ, Nhạc Nhạc mở KTV chuyện lớn như vậy, cậu làm sao có thể không quan tâm?”
“Phải đó.” Những nam nữ đi theo sau Phó Nhạc Nhạc lúc này cũng nói: “Còn nghĩ rằng cậu có thể tìm được xe, nhưng kết quả là đến lúc mấu chốt lại bị đứt gánh giữa đường.”
Nghe những lời này, Thu Vũ cúi đầu không nói gì.
Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, trông đẹp đẽ chạy tới: “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, mình không đến muộn phải không?”
Khi nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt của Thu Vũ đột nhiên trở nên co rúm, sự thay đổi nhỏ này tự nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Trương Thác, Trương Thác đoán rằng đây hẳn là người trong lòng của Thu Vũ.
“Ngô Quân, cậu có thể coi là người đến muộn nhất rồi đấy, cậu còn muốn theo đuổi Phó Nhạc Nhạc nữa chứ, cậu có thể theo đuổi được à?” Một cô gái khoanh tay đứng sau Phó Nhạc Nhạc nói.
Ngô Quân lúng túng vươn tay ra gãi sau đầu: “Mình xin lỗi, mình vừa xin nghỉ phép.”
Phó Nhạc Nhạc chán ghét liếc nhìn Ngô Quân: “Được rồi, nhìn bộ dạng luộm thuộm của cậu, cậu đang mặc quần áo gì vậy, đi mua cái mới mặc đi.”
Trong khi nói chuyện, Phó Nhạc Nhạc đã ném cho Ngô Quân một nghìn nhân dân tệ.
“Được, được rồi, mình đi ngay.” Ngô Quân vui vẻ cầm tiền, lon ton đi mua quần áo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui