Đúng lúc này, điện thoại di động của Phó Đình đổ chuông, đó là cuộc gọi của bố anh ta, Phó Đình trả lời điện thoại, câu nói đầu tiên của người bên kia khiến khuôn mặt Phó Đình trở nên khó coi.
“Con trai, ở nhà xảy ra chuyện, bên ngoài nói con chọc tức một nhân vật lớn.
Cổ phiếu của công ty bị chèn ép.
Tất cả cổ phiếu đều bị mua lại và quyên góp.
Công ty phá sản.
Trong năm phút trôi qua, điện thoại của ba bị ngân hàng gọi liên tục, vừa lúc báo tin cho con, tìm chỗ trốn đi, món nợ này, kiếp này chúng ta không trả hết được.”
Phó Đình sắc mặt đờ đẫn, điện thoại tự nhiên rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Nếu nói những gì Feinberg nói vừa rồi khiến Phó Đình nghi ngờ, thì cú điện thoại này khiến Phó Đình không cách nào không tin gia đình anh ta thật sự phá sản, bởi vì những người trước mặt này, tất cả đều ăn mặc đặc biệt kỳ lạ khác người.
“Chồng ơi, có chuyện gì vậy?” Chu Tử Du có chút say nên không nhận ra chuyện gì đang xảy ra: “Mau đặt phòng đi chồng ơi.”
“Tránh ra” Phó Đình đẩy Chu Tử Du ra, lúc này lửa giận của anh ta đều trút hết vào người Chu Tử Du, nếu người phụ nữ này không nhờ vả anh ta thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy hôm nay! Là cô ta! Cô ta đã hại cả đời anh ta.
Chu Tử Du đang có chút say liền trở nên tỉnh táo vì động tác của Phó Đình: “Chồng à, có chuyện gì vậy?”
Có chuyện gì vậy??” Phó Đình thở hổn hẻn: “Tiện nhân, tôi đánh chết cô!”
Phó Đình giận dữ hét lên, tát vào mặt Chu Tử Du.
Chu Tử Du đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của chồng: “Chồng ơi, rốt cuộc là sao vậy!”
“Là sao?? Cô còn có mặt mũi hỏi tôi là sao vậy à!” Phó Đình đá mạnh vào bụng Chu Tử Du, sau đó đá Chu Tử Du ngã xuống đất: “Nếu không phải tại cô thì ông đây sao lại chọc phải mấy nhân vật lớn kia hả?”
Phó Đình hét vào mặt Chu Tử Du.
“Nếu không phải tại tiện nhân như cô, làm sao tôi có thể gặp phải chuyện như vậy? Đồ đê tiện! Đồ đê tiện!” Phó Đình liên tục vung tay tát vào mặt Chu Tử Du.
Sau vài cái tát, Phó Đình cuối cùng cũng trút được cơn tức giận trong lòng, nỗi căm phẫn lặp đi lặp lại tràn ngập trong lòng, nghĩ đến những gì cha mình vừa nói qua điện thoại, anh ta phải vội vàng trốn đi, anh ta sợ chết khiếp.
Phó Đình không thể chấp nhận sự tương phản này, từ một người thiếu gia biến thành một con chuột chạy qua đường.
Nhìn Feinberg và Vị Lai, Phó Đình khuyu gối quỳ xuống tại chỗ.
“Các vị, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi cũng là bị người phụ nữ này mê hoặc!”
“Chậc chậc chậc chậc.” Feinberg lắc đầu: “Tôi nhớ lúc nãy có người nói rằng nếu anh ta mỗi ngày cơm canh đạm bạc, anh ta thà chết.
Tôi thực sự không biết anh ta có làm được không.
Tôi rất muốn xem.”
“Không! Đại gia ơi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Giọng Phó Đình như đang khóc, cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục này gần như khiến anh ta tan nát: “Tha lỗi cho tôi một lần, làm ơn, tha cho tôi đi mà!”
“Haha.” Feinberg chế nhạo: “Đến liếm đế giày của tôi đi.”
Phó Đình sững sờ, rồi như thể đã ra quyết định, anh ta quỳ xuống bò về phía Feinberg.
Cút đi!” Khi Phó Đình bò đến trước mặt Feinberg, liền bị Feinberg đá văng ra xa, “Cái loại như anh, xứng được liếm đế giày của tôi sao?”
“Không xứng, không xứng!” Phó Đình liên tục lắc đầu, xua tay tự tát vô mặt: “Tôi xin lỗi, xin lỗi.”
“Ha ha.” Feinberg chế nhạo, sau đó quay người bước ra ngoài.
Vị Lai mỉm cười, đi ra theo.
Đang quỳ gối ở đó, Phó Đình tận mắt chứng kiến Feinberg và Vị Lai bước lên một chiếc Rolls-Royce dài.
Biển số xe năm số liên tiếp khiến gương mặt anh ta đầy sợ hãi..