Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


“Tổng giám đốc, tôi không sao, ngược lại là anh.”
Mặt Hạ Vân đầy âu lo, tổng giám đốc nhà mình có thân phận gì, tại sao có thể bị oan như vậy ở nơi nhỏ bé này chứ?
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không sao, lát nữa bảo tổng giám đốc ngân hàng của họ đến đây đi.

Sau này tài khoản cá nhân của tôi, tài khoản công ty, kể cả những tài khoản xí nghiệp, công ty mà chúng ta đầu tư sẽ không gửi ở ngân hàng này nữa.”
“Dạ!” Hạ Vân nhanh chóng gật đầu, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy ngưỡng mộ.

Tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, chỉ cần một câu nói đơn giản thôi đã quyết định sự tồn tại của ngân hàng này rồi, chỉ sợ lát nữa cho dù giám đốc ngân hàng có tới cũng vô dụng.

“Lừa gạt! Lúc này rồi còn giả vờ giả vịt, các người không đi làm diễn viên cũng thật đáng tiếc!” Ngụy Thừa An mắng một tiếng: “Cậu, mau đi lấy thẻ ngân hàng đến đây!” Một nhân viên bảo vệ đáp một tiếng, nhanh chóng tiến lên trước, giật lấy tấm thẻ vàng đen trên tay Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng, anh cũng không có ý định phản kháng mà để mặc cho bọn họ cầm thẻ vàng đen của anh đi.

Trong phòng làm việc của ngân hàng, Ngụy Thừa An đưa thẻ vàng đen cho giám đốc ngân hàng với vẻ mặt đầy kính trọng.

Giám đốc ngân hàng vỗ bụng bia, cười híp mắt mở miệng nói: “Thừa An, lần này cô làm rất tốt.

Cần thận, tỉ mỉ như vậy là đặc điểm riêng của ngân hàng thương mại chúng ta.

Cô đã bảo vệ an toàn cho tài sản của những khách hàng quan trọng chỗ chúng ta, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trụ sở chính, cô nhất định sẽ được khen thưởng.

Việc cô thăng chức đã nằm trong nằm bàn tay, đến lúc đó cũng đừng quên cái ông già này đấy!”
Ngụy Thừa An cung kính nói: “Giám đốc à, ông nói gì vậy chứ? Không phải ngày thường giám đốc luôn dạy bảo tôi rằng phải có ý thức an toàn sao? Nếu tôi được người của trụ sở chính biết đến thì cũng nhờ có công lao của của giám đốc cả.”
“Ha ha ha ha, không tồi, không tồi, người ta hay nói cô là một người thông minh, quả nhiên là như vậy… Cô cứ yên tâm đi, năm nay cô chắc chắn sẽ được ưu tiên cân nhắc trong việc đánh giá và thăng chức, còn phần thưởng cuối năm cũng không phải lo lắng.

Tôi có phần, thì cô cũng có phần!” Giám đốc ngân hàng ha ha cười to.

“Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, tôi phải báo cáo với giám đốc đốc ngân hàng.”
“Dạ!” Ngụy Thừa An hơi cúi người rồi ra ngoài phòng làm việc của giám đốc ngân hàng.

Đến khi bước chân ra khỏi phòng, cô ta lại ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cô ta không ngờ hôm nay trực ban lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Tại phòng làm việc của giám đốc ngân hàng.

Giám đốc nhanh chóng bấm điện thoại, mặc dù cách điện thoại nhưng ông ta vẫn cúi người gật đầu nói:
“Tổng giám đốc, là tôi đây, tôi đánh liều quấy rầy ông là vì có chuyện lớn phải báo cáo.

Có một tên trộm cầm thẻ vàng đen của khách hàng chúng ta muốn đến chỗ này của chúng ta làm nghiệp vụ… “Đú đúng đúng, số thẻ là…” “Vâng! Chúng tôi đợi ông đến!” Khi cúp điện thoại, mặt của ông ta đầy vẻ cao ngạo.

Ông ta muốn tranh thủ cơ hội này để làm quen với khách hàng lớn giá trị tài sản ròng hơn trăm triệu đô la kia, đây chính là cơ hội tốt để thăng chức với giám đốc của một ngân hàng chi nhánh.

Nghe nói bên trụ sở chính đang thiếu một phó giám đốc, nói không chừng lần này sẽ được khách hàng lớn đề cử… Nghĩ đến việc này, giám đốc ngân hàng sẽ thèm đến mức nước miếng cũng sắp rớt xuống đất Phòng an ninh ngân hàng.

Điện thoại cục gạch của Bùi Nguyên Minh đột nhiên đổ chuông, Bùi Nguyên Minh liếc nhìn, nhận ra đây là số dịch vụ khách hàng cá nhân của ngân hàng thương mại.

Anh đang định trả lời điện thoại thì thấy Ngụy Thừa An ở đối diện đi tới, giật lấy điện thoại của mình.

Cô ta cũng không thèm nhìn nó lấy một cái đã nói: “Thằng kia, anh tưởng mình đang ở trong công viên hay sao vậy? Cậu đã bị chúng tôi giam giữ mà còn muốn nghe điện thoại à?
Còn là điện thoại cục gạch nữa? Đồ quỷ nghèo!” “Lạch cạch!” Ngụy Thừa An hất tay một cái, chiếc điện thoại cục gạch Nokia của Bùi Nguyên Minh bị ném vào xó xinh phòng an ninh, tiếng chuông điện thoại dồn dập đột ngột dừng lại.

“Cô thật quá đáng…” Ban đầu Bùi Nguyên Minh tỏ ra rất hờ hững, nhưng giờ phút này sắc mặt anh đã thay đổi rất rõ rệt, trở nên vô cùng uy nghiêm.

Chiếc điện thoại di động này là món quà duy nhất mà Trịnh Tuyết Dương tặng cho anh, vậy mà vào lúc này nó lại bị người phụ nữ mắt chó trước mặt này coi thường đập vỡ? “Rầm…” Bùi Nguyên Minh đứng dậy, tung một cú đá ra, cái bàn trước mặt anh lập tức bay ra.

“Mày dám!” Nhân viên bảo vệ đứng gần đó tức giận xông tới, không nói hai lời đã nện dùi cui điện trên tay xuống.

Bùi Nguyên Minh thậm chí không thèm liếc nhìn nhân viên bảo vệ này lấy một cái mà gio chân đá sang một bên.

“Rầm!” Nhân viên bảo vệ trực tiếp bay ra, đập vào góc phòng an ninh không ngừng co giật, bò dậy cũng không nổi.

Trông anh ta vô cùng hoảng sợ, hiển nhiên là không nghĩ tới người đàn ông vừa mới bị anh ta bắt lại như con gà con lại mạnh như vậy.

Một nhân viên bảo vệ khác chạy tới chỗ Hạ Vân theo phản xạ, muốn dùng Hạ Vân để uy hiếp Bùi Nguyên Minh.

Tay phải Bùi Nguyên Minh gio lên trực tiếp bắt lấy ngón tay của nhân viên bảo vệ: “Đây là người của tôi, ai cho phép anh tùy tiện đụng vào?”
“Răng rắc…” Một tiếng kêu giòn dã vang lên, ngón tay của nhân viên bảo vệ bị Bùi Nguyên Minh bẻ gãy.

“Rầm rầm rầm…” Mấy nhân viên bảo vệ khác cũng lao lên nhưng một lúc sau đã bị Bùi Nguyên Minh đá bay vào góc tường, không gượng dậy nổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui