Khí chất của mỹ nhân lạnh lùng này vốn dĩ đã rất xuất sắc, nhưng giờ phút này, cô ấy cười lên lại càng động lòng người hơn.
Mà sau khi quét mắt nhìn qua La Văn Thăng, Đặng Nhã Lan vô thức nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, ánh mắt có chút khó hiểu.
Thân phận của La Văn Thăng là gì? Tại sao bên cạnh ông ta lại có người trông tồi tàn đến vậy? Chỉ là Đặng Nhã Lan là người rất thành thạo trong việc đối nhân xử thế, lúc này cũng không vội hỏi.
Lúc này Tô Hoài Bão và Trịnh Tuyết Dương đã vào phòng đấu giá, còn Giang Văn Huy thì vẫn chưa vào.
Anh ta bị vẻ ngoài của Đặng Nhã Lan thu hút, đúng lúc nhìn thấy anh thì lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ôi, không phải là con rể nhà họ Trịnh đây sao? Không phải lúc nãy đã bị đuổi ra ngoài rồi à? Sao vẫn cố vào vậy?”
Giang Văn Huy vừa nói vừa đi tới, động tác nhanh nhẹn: “Tổng giám đốc Thăng, cả cô gái này nữa, xin giới thiệu đây là một nhân vật có tiếng ở thành phố Hải Dương của chúng ta, chính là con rể của nhà họ Trịnh.
Danh tiếng của anh ta rất thối, không hiểu sao có thể vào được nơi cao cấp như này, mong hai người bỏ qua cho anh ta.”
La Văn Thăng hơi giật mình.
Ông ta cũng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại là thằng ở rể nổi tiếng đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vô lo vô nghĩ của Bùi Nguyên Minh, ông ta cũng bình tĩnh lại.
Ông ta là một cáo già, giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý.
Nếu Bùi Nguyên Minh không có ý định nói ra thân phận của bản thân thì đương nhiên ông ta cũng sẽ không làm chuyện này.
Đặng Nhã Lan lại khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh trở nên có chút kỳ lạ.
Người này dù trông mộc mạc thật nhưng cũng tuấn tú lịch sự lắm mà, không ngờ anh ta lại ở rể nhà người ta.
Một người đàn ông như vậy thì dù có liếc mắt nhìn cũng sẽ làm dơ bẩn ánh mắt.
Giang Văn Huy thấy cô gái xinh đẹp này không thích Bùi Nguyên Minh vì lời nói của mình, lập tức cười nói: “Cô gái, không biết nên xưng hô thế nào? Nhìn qua thì cô không phải người thành phố Hải Dương, hẳn đến từ nơi khác, đúng không? Nhưng không sao, thành phố Hải Dương chúng ta rất hiếu khách.
Nếu cô không ngại thì hôm nay tôi sẽ đi cùng, thay mặt cho chủ nhà là thành phố Hải Dương chúng ta!”
Lúc nói chuyện, Giang Văn Huy tỏ ra rất đường hoàng đương nhiên.
Chỉ có thể nói người này không hổ là ông vua bám váy phụ nữ, trong tình huống này cũng có thể kết thân với một mỹ nhân lạnh lùng như Đặng Nhã Lan.
Giang Văn Huy nhìn Bùi Nguyên Minh chăm chú, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Tên vô dụng nhà anh tốt hơn hết nên tránh xa cô ấy ra.
Ai cũng biết anh không chỉ ở rể mà còn thích bám váy phụ nữ.
Tôi nói cho anh biết, tối nay tôi chính là vệ sĩ của cô ấy, anh không có cơ hội đâu!”
Đặng Nhã Lan nghe vậy thì ấn tượng đổi với Bùi Nguyên Minh lại càng kém hơn.
Thảo nào người này lại đứng gần tổng giám đốc Thăng, có vẻ biết là mình tới nên chuẩn bị mượn cơ hội này làm quen với mình rồi ăn bám đấy chứ gì?
Bùi Nguyên Minh cười cười, ra chiều không quan tâm.
Trong mắt anh, Giang Văn Huy chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, nếu nhảy quá mạnh, anh cũng không ngại dùng một ngón tay đè anh ta đến chết.
Về phần La Văn Thăng thì cũng cười tủm tỉm không nói gì.
Giang Văn Huy này thật sự là chế mạng mình quá dài.
Ông ta biết nhà họ Giang chỉ là gia tộc hạng ba, những người như Bùi Nguyên Minh tùy tiện động một ngón tay cũng có thể khiến nhà họ Giang tán gia bại sản.
Lúc này, cuộc đấu giá sắp bắt đầu, rất nhiều người cũng bắt đầu bước vào.
Người đẹp lúc nào cũng có thể thu hút được nhiều sự chú ý hơn ở một nơi như vậy nên rất nhanh, mọi người đều biết việc gì xảy ra ở chỗ này.
“Hóa ra là con rể nhà họ Trịnh!”
“Ở rể mà cũng muốn nói chuyện với cô Nhã Lan à? Chuyện này đúng là hài hước!”
“Cậu Huy vẫn phong độ thật, quả là rất xứng đáng khi đại diện cho thành phố Hải Dương chúng ta.
Nếu tên ở rể này và cô Lan thật sự qua lại với nhau thì đúng là mất mặt thành phố Hải Dương chúng ta!”
Nghe thấy những người xung quanh đều ủng hộ mình, Giang Văn Huy cười nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Thật buồn cười, một tên ở rể không biết nhìn lại bản thân mà dám chạy đến chỗ này? Dù tôi không biết anh nhận được thiệp mời bằng cách nào, nhưng tên nghèo kiết xác nhà anh cũng dám bỏ tiền đi đấu giá không? Không biết kẻ ngu ngốc nào đã gửi thiệp mời cho anh, chắc không phải là anh ăn trộm của nhà họ Trịnh chứ?”
Bùi Nguyên Minh cười cười, đáp: “Giang Văn Huy, anh mắng tôi, với tôi không thành vấn đề, nhưng anh mắng người đưa tôi thiệp mời là kẻ ngu, không sợ bị người đó biết rồi bị giết sao?”
“Ha ha ha!” Giang Văn Huy bật cười: “Bùi Nguyên Minh, vừa mới nói mà anh đã nhảy dựng lên rồi! Người như anh mà cũng có người gửi thiệp mời cho sao? Còn chưa tỉnh ngủ à?”
“Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, cút ra ngoài càng sớm càng tốt.
Nếu người nhà họ Trịnh biết được anh ăn cắp thiệp mời của họ, e rằng đến vị trí con rể
cậu cũng không làm được nữa đâu!”
“Có lý, cậu Huy thật tốt bụng!”
“Giờ nên cút đi thôi!”
“Nơi này cao cấp như vậy, một người đi ở rể đến làm gì? Thật khiến người ta chướng mắt!”
“Nói vậy thì tôi còn phải cảm ơn lòng tốt của cậu Huy đây sao?” Bùi Nguyễn Minh cười ha hả nói..