Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


Tô Hoài Bão nhanh chóng gửi cho Triệu Lan Hương một tin nhắn.

Triệu Lan Hương nhìn điện thoại di động.

Mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng cô ta vẫn lập tức đứng dậy, cười nói: “Tuyết Dương, em đừng ngoi cạnh cái tên vô dụng này nữa, không khéo anh ta lại lây cái sự nghèo túng trên người cho em đấy.

Tối nay em cần phải có chút may mắn mới được, mau đổi vị trí với chị đi! Một lát nữa cậu Hoài Bão còn phải dẫn em đi gặp lãnh đạo cấp cao của công ty đầu tư Bùi Thị đó!”
Trịnh Tuyết Dương không hề nghĩ ngợi mà nói ngay: “Không sao đâu.

Em ngồi ở đây được rồi.”
Mặc dù giờ phút này Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút xấu hổ lúng túng, nhưng mà cô cảm thấy ngồi cạnh Bùi Nguyên Minh vẫn yên tâm hơn so với lúc ngồi cạnh Tô Hoài Bão.

Loại yên tâm này không phải là sự đầy đủ về vật chất mà là khiến cô cảm thấy yên bình, giống như là lúc về tới nhà sau đó thoải mái ngã mình lên cái giường nhỏ vậy.

Tuy Trịnh Tuyết Dương không biết cảm giác này xuất phát từ đâu nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của Triệu Lan Hương theo phản xạ.

Triệu Lan Hương bực tức giậm chân nhưng cũng không thể làm gì được.

Chuyện này cô ta không thể làm quá rõ ràng nên chỉ có thể ngồi xuống lại, hung tợn trừng Bùi Nguyên Minh một cái rồi nói: “Cái tên vô dụng kia, tôi cảnh cáo anh một lần nữa, đừng làm trễ nãi thanh xuân của Tuyết Dương.

Làm người phải biết tự lượng sức mình, cái gì không thuộc về mình thì dù có cưỡng ép cũng không được đâu! Dưa hái xanh không ngọt!”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Tôi chẳng cần biết nó ngọt hay không, dưa không ngọt thì tôi chấm đường ăn.

Cô có thể làm ơn đừng quàn chuyện của người khác nữa được không? Chuyện của vợ chồng tôi thì liên quan gì đến cô, tôi là chồng của Tuyết Dương hay là chồng của cô vậy hả? Nói chuyện thật không có lý lẽ.”
Nhìn thấy hai người cãi nhau, Trịnh Tuyết Dương cau mày nói: “Hai người có thể đừng ầm i nữa được không? Triệu Lan Hương, hôn nhân của em, em tự lo được.

Dạo gần đây em nghĩ lại rồi, tạm thời em không muốn ly dị đâu.”
Những lời này của Trịnh Tuyết Dương không chỉ khiến sắc mặt Triệu Lan Hương thay đổi mà còn khiến biểu cảm trên mặt Tô Hoài Bão cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Nếu như Trịnh Tuyết Dương không ly hôn thì chẳng phải anh ta sẽ không có cơ hội rồi sao?
“Bùi Nguyên Minh, tối nay… anh có về nhà không?” Trịnh Tuyết Dương không để ý đến những người khác, giọng hơi chần chừ nói với Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Có chứ, để tối nay anh đưa em về.”
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy liền trở nên vui vẻ, thế nhưng Triệu Lan Hương ở một bên đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Đưa Tuyết Dương về? Anh có biết bộ quần áo này của Tuyết Dương bao nhiêu tiền không? Lẽ nào anh tính để cho Tuyết Dương đi bộ về cùng anh sao?”
“Tối nay chúng ta ngồi xe Tổng giám đốc Bão tới thì đương nhiên cũng phải ngồi xe của anh ấy về chứ.

Anh nói có đúng không, Tổng giám đốc Bão?” Triệu Lan Hương nháy nháy mắt với Tô Hoài Bão, nói.

Tô Hoài Bão cười ha ha nói: “Đúng vậy.

Tuyết Dương, chờ tới khi buổi đấu giá kết thúc tôi sẽ dẫn cô đi gặp lãnh đạo cấp cao của công ty đầu tư Bùi Thị.

Nếu cô không đi cùng tôi, để lỡ cơ hội này thì đừng có trách tôi đấy.

Dù sao cô cũng biết Tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty đầu tư Bùi Thị là người thần bí cỡ nào mà.

Nếu không có tôi thì không biết cô sẽ khó khăn thể nào để gặp được anh ta đâu.”
Bùi Nguyên Minh vốn dĩ không muốn vạch trần anh ta, nhưng nghe đến đây lại không nhịn được phì cười một tiếng.

“Đồ ở rể, anh cười cái gì?” Nghe thấy tiếng cười của Bùi Nguyên Minh, Tô Hoài Bão lạnh lùng hỏi.

Cái tên ở rể này quả thật là đáng ghét.

Nếu như không phải đang trong lúc không thích hợp thì Tô Hoài Bão đã cho anh một đấm từ lâu rồi.

“Vốn dĩ tôi không muốn cười đâu, nhưng mà tôi rất muốn hỏi anh một câu.

Nếu anh đã luôn miệng nói mình quen biết lãnh đạo cấp cao của công ty đầu tư Bùi Thị, hơn nữa theo ý anh nói thì người này còn là tổng giám đốc mới nhậm chức nữa, vậy chắc anh phải biết tên của người đó chứ, đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cười nói.

“Dĩ nhiên tôi biết tên anh ta!” Tô Hoài Bão hừ một tiếng, nói: “Công ty đầu tư Bùi Thị là sản nghiệp của nhà họ họ Bùi ở Đà Nẵng, vậy thì tổng giám mới của bọn họ đương nhiên cũng họ Diệp…”
Nói đến chỗ này, Tô Hoài Bão liền cười lạnh một tiếng: “Có rất nhiều người họ Diệp, nhưng tại sao thân phận lại khác nhau tới như vậy nhi? Có người là tổng giám đốc Diệp nhưng cũng có người lại là Diệp ở rể!”
“Anh nói những lời này chẳng phải là phí lời sao? Ai lại không biết tổng giám đốc mới họ Diệp? Tôi đang hỏi anh người ấy tên gì mà? Anh đừng nói với tôi là anh không biết đấy nhé!” Bùi Nguyên Minh cười như không cười mở miệng nói.

“Anh…” Khóe mắt Tô Hoài Bão giật giật một cái.

Mặc dù anh ta thật sự không biết tên của tổng giám đốc mới công ty đầu tư Bùi Thị là nhưng vẫn cố trưng ra vẻ lạnh lùng: “Anh có tư cách gì mà đòi biết họ tên của Tổng giám đốc Bùi? Cứ cho là anh biết đi thì sao nào? Cho dù anh có đến xin quét toilet cho người ta thì người ta cũng không cho đâu.”
“Ha ha!” Triệu Lan Hương đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên bật cười.

“Cô cười nhạo tôi đấy à?” Tô Hoài Bão tức giận nói.

Triệu Lan Hương che miệng nói: “Không phải đâu Tổng giám đốc Bão, anh đừng để ý.

Chỉ là tôi cảm thấy anh đoán trúng phóc, tôi nghe Trịnh Chí Dụng nói anh ta đúng là đến công ty Bùi Thị làm nhân viên quét dọn đó, ha ha ha ha…”
“Không ngờ anh lại làm công việc này thật sao?” Tô Hoài Bão vẻ mặt cười mà như không cười chế giễu.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Đúng là tôi có đi làm ở Bùi Thị nhưng mà tôi không phải nhân viên dọn vệ sinh đầu.”
“Vậy anh là gì? Đừng nói với tôi anh là tổng giám đốc của công ty Bùi Thị đấy nhé, đồ khùng!” Tô Hoài Bão cười lạnh.

“Nói như vậy có nghĩa là anh không quen biết tổng giám đốc của Bùi Thị đúng không?” Bùi Nguyên Minh nói.

“Đương nhiên là không rồi… Anh…” Theo phản xạ Tô Hoài Bão đáp, nhưng anh ta lập tức then quá hóa giận, cái tên ở rể này lại dám làm bẽ mặt anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui