Cô có thể không tin phán đoán của Bùi Nguyên Minh, nhưng cô tin tưởng Nạp Hoàng Chi 100%.
Bởi vì ông nội của cô là người sáng lập ra giới thẩm định bảo vật, số người trong nước có thể đứng ngang hàng với ông phải nói là đếm trên đầu ngón tay.
“Cậu bạn này, nếu rảnh có thể đến nhà họ Nạp một chuyến, lão già này lúc nào cũng chào đón cậu.” Nạp Hoàng Chi, người ở đầu kia video mỉm cười nói rồi ngắt điện thoại.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên ném điện thoại cho Nạp Nhã Lan, cười nói: ” Nạp Nhã Lan, cô có nhớ lời cá cược vừa rồi của chúng ta không?”
“Tôi …” Nạp Nhã Lan lập tức không nói nên lời, cô thực sự phải gọi anh ta là bố sao?
Giang Văn Huy ở bên cạnh tức giận mắng, ” Bùi Nguyên Minh, mày có phải đàn ông không? Cô Nạp chỉ là đang đùa mày, mày còn tưởng thật? Chắc chỉ có mày mới có bản lĩnh đôi co với phụ nữ như vậy!”
“Câm miệng!” Nạp Nhã Lan đột nhiên mở miệng nói, cô ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, ánh mắt vô cùng phức tạp, trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi thừa nhận là tôi nhìn nhầm, nhưng ngành cổ vật chúng ta quan trọng nhất là chữ tín.
Vì tôi trước đẩy đã đánh cược với anh, kể từ hôm nay, tôi … tôi sẽ … tôi sẽ …
Mặt Nạp Nhã Lan đỏ bừng một lúc, nhưng từ “bố” vẫn không cách nào nói ra được.
“Không được nói.”
Cô Nạp Lan, ngàn lần không được, làm sao cô có thể gọi đứa ở rể này như thế?” “Anh ta chỉ là ăn may thôi! Làm sao có thể so bì được với cô!”
“Đúng đấy, hơn nữa người thẩm định bức “Phú Xuân sơn cư đồ” này là đại sư họ Nạp, không phải anh ta!”
Nhiều người nhanh nhảu chen miệng, vì một khi Nạp Nhã Lan thật sự nói ra miệng, làm mất mặt nhà họ Nạp thì tất cả những người có mặt ở đây đều phải chịu hậu quả.
Ngay lúc này, không biết có biết bao nhiêu người muốn quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Đại ca à coi như chúng tôi cầu xin anh đấy, ngàn vạn lần đừng để Nạp Nhã Lan Nhược gọi anh là cái đó, nhà họ Nạp không đơn giản như tưởng tượng đâu!
Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm đến người khác nói gì mà nhìn
Nạp Nhã Lan hơi ngạc nhiên.
Mặc dù vị tiểu thư nhà họ Nạp này nhìn bộ dạng trông giống IQ không cao, nhưng về phần giữ chữ tín thì hơn hẳn nhiều người đàn ông khác.
Điều này khiến Bùi Nguyên Minh đối với cô thêm phần hảo cảm.
Im lặng một lúc, Bùi Nguyên Minh mới nói nhỏ: “Cô Nạp, cũng không nhất thiết phải như vậy.
Thực ra, kết quả cá cược giữa tôi và cô coi như không phân thắng bại, nên cô không cần phải …”
Ý của anh là…” Nạp Nhã Lan hơi đỏ mặt, cô không ngờ Bùi Nguyên Minh Tại nói ra những lời này.
“Ha ha ha!” Giang Văn Huy ở bên cạnh đột nhiên cười ầm lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh, “Tên ở rể, tao còn tưởng mày đột nhiên dũng cảm lên rồi, hóa ra vẫn nhát gan như vậy! Không dám thì nói không dám, còn nói cái gì mà không phân thắng bại.
Còn nữa, mày cố ý nói như vậy vào lúc này là có ý gì? Thể hiện mình là người rộng lượng tính cách tốt đẹp sao? Mẹ kiếp! Có ai lại không nhìn ra thủ đoạn của mày chứ! ” %3D
Lời nói của Giang Văn Huy lập tức khiến mọi người xôn xao, không thể tránh được, màn biểu diễn của Bùi Nguyên Minh hôm nay quá bắt mắt nên có vô số người khó chịu với anh.
Bùi Nguyên Minh cũng lười nói nhảm với anh ta, nhẹ giọng nói: “Tên họ Giang, không biết thì có thể đi rửa miệng, đừng có ở đây phun phân cóc ghẻ nữa!”
Giang Văn Huy lạnh lùng cười, nói: “Được rồi, mày không nhát gan, vậy thì mày nói đi? Cái gì gọi là không phân thắng bại? Hả?” Nói xong lời này, Giang Văn Huy vẫn cảm thấy chưa đã, quay mặt nói với mọi người xung quanh: “Mọi người ở đây cho ý kiến, tên ở rể này rõ ràng là sợ
nhà họ Nạp, bản thân nhát gan còn còn nói cái gì mà không phân thắng bại?
Mọi người đã gặp qua tên đàn ông nào vô liêm sỉ như thế này chưa? ”
Khi giọng nói đó vừa dứt, xung quanh có một tràng cười vang lên.
“Anh ta là tên ở rể, đương nhiên là nhát gan, nếu không nhát gan, người bình thường ai lại đi ở rể?”
“Tôi nghĩ cái gọi là giám định bảo vật mà anh ta vừa nói chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán.
Có lẽ bức ấy được thẩm định trên mạng rồi, anh ta ở đó giả vờ, thực sự cho rằng mình là một cao thủ à?”
“Đại sư họ Nạp lịch thiệp phong độ, không so kiến thức với ông ấy, anh ta còn thực sự cho rằng mình là nhân vật lớn đấy chứ!”
Sau đó rầm rì tầng tầng lớp lớp những lời chế giễu.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy không nói nên lời, anh có thể thấy Giang Văn Huy hao tâm tổn trí như vậy chỉ để lấy lòng Nạp Nhã Lan.
Nhưng vấn đề là thanh niên này hình như não bị úng nước, không thấy bây giờ Nạp Nhã Lan đang xấu hổ gần chết à? Anh ta còn gọi một đám người đến hóng, chỉ tổ khiến Nạp Nhã Lan không quay đầu về bờ được thôi.
Quả nhiên sắc mặt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan thay đổi, cuối cùng nhỏ giọng nói: ” Bùi Nguyên Minh, anh nói là không phân thắng bại thì cho tôi biết lý do tại sao, nếu không thì tôi không chấp nhận!”
Là một thành viên của gia tộc họ Nạp, Nạp Nhã Lan có tôn nghiêm của mình, không phải người khác nói gì liền là vậy, chỉ là từ đó, cô không nói ra miệng được, nhưng thua vẫn có nghĩa là thua …
Triệu Lan Hương ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Cô Nạp, tên phế vật này nhu nhược lắm, cô không cần để ý anh ta, đánh cược với anh ta cũng không cần quan tâm kết quả đâu.”.