Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


Thân thể mềm mại của Trịnh Tuyết Dương hợi hơi chấn động, cô không thể tưởng tượng được Bùi Nguyên Minh lại từ chối lấy tiền, mà muốn đổi một viên ngôi sao vĩnh hằng.

Phải biết rằng nếu anh ra giá, đổi lấy mấy trăm triệu có lẽ là không có vấn đề gì lớn? Nhưng trong lòng người đàn ông này chỉ có mình, cho dù là ở tình huống như thế, cũng nghĩ đến mình, muốn làm mình vui vẻ.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh, theo bản năng cắn chặt môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khác thường.

“Cô Hạ, cô không thể đồng ý! Bức tranh này chưa chắc là thật!” Tô Hoài Bão ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.

Cái gì? Sao anh ta lại đột nhiên nói như vậy? Ánh mắt mọi người lập tức rơi xuống trên người anh ta.

Hạ Vân nhìn qua đó, sắc mặt khó hiểu, người này từ nơi nào nhảy ra? Mình và tổng giám đốc đang diễn kịch rất vui vẻ mà? Anh ta đột nhiên nhảy ra như vậy là muốn làm gì chứ?
Chỉ là giờ phút này diễn trò phải diễn đến cùng, tuy rằng Hạ Vân im lặng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Anh nói lời này là có ý gì?”
Tô Hoài Bão trầm giọng nói: “Cô Hạ, Bùi Nguyên Minh này là tên ở rể, không học vấn không nghề nghiệp, anh ta luôn miệng nói bức tranh này là thật, cô lập tức tin tưởng anh ta?”
Hạ Vân cười nói: “Vì sao tôi không tin, không phải vừa rồi thầy Nạp cũng khẳng định bức tranh này là thật sao?”
“Đúng là như thế, nhưng thầy Nạp giám định qua di động.” Tuy rằng Tô Hoài Bão biết lý do này rất không đáng tin, nhưng vẫn cắn răng nói, “Hơn nữa, mỗi người đều biết, Phú Xuân sơn cư đồ’ thật sự, giá trị chắc chắn vượt qua một trăm triệu, đổi lấy kim cương ngôi sao vĩnh hằng chắc chắn sẽ thiệt thòi, nếu không phải có điều mờ ám, tên quỷ nghèo này chịu lấy ra đổi sao?”
Những người khác còn chưa lên tiếng, Nạp Nhã Lan đã lạnh lùng nói: “Họ Tô kia, ông nội của tôi luôn luôn miệng vàng lời ngọc, anh nói như vậy là đang nghi ngờ ông ấy sao?”
“Không dám, tôi sợ thằng nhóc này làm giả, anh ta giải thích bức tranh “Phú Xuân sơn cư đồ’ này rất rõ, thậm chí tôi còn nghi ngờ, bức tranh này có phải chính là anh ta làm giả hay không.

Cô Hạ, đừng bao giờ trao đổi với anh ta, nếu không cô sẽ bị anh ta lừa gạt!” Nét mặt Tô Hoài Bão chân thành, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý, chỉ cần Hạ Vân không trao đổi với Bùi Nguyên Minh nữa, kẻ bất lực Bùi Nguyên Minh cầm bức tranh này ra khỏi hội đấu giá Vân Đình, có lẽ sẽ bị người ta xử lý, mà anh ta lại ước gì được như vậy.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Họ Tô kia, anh có bệnh đúng không? Bức tranh này là thật hay giả, đã đến hồi kết thúc, bây giờ anh nói điều này có gì thú vị nữa.”
“Sao không thú vị? Vậy anh giải thích như thế nào khi không bán cho cô Nạp, mà bán cho cô Hạ, không phải là anh sợ cô Nạp nhìn ra đồ giả mạo sao?” Không thể không thừa nhận, Tô Hoài Bão tìm lý do này rất thỏa đáng, khiến người ta vừa nghe như thể là cùng một chuyện giống nhau.

Vốn dĩ Nạp Nhã Lan còn đang tức giận, nhưng giờ phút này cũng lộ ra một vẻ mặt nghi ngờ.

Không sai, cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi Bùi Nguyên Minh này tựa như cố ý dẫn dắt ông nội, nói không chừng anh ta thật sự đã tính kế rất lâu rồi……
Nhìn thấy ánh mắt của Nạp Nhã Lan, Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được trợn mắt.

Hai thứ này đều là của tôi, các người quan tâm nó là thật hay giả? Huống chi, thứ này vốn dĩ chính là hàng thật.

Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh không thể không giải thích: “Tô Hoài Bão, vừa rồi tôi đã nói, bởi vì bà xã của tôi thích ngôi sao vĩnh hằng, cho nên cho dù là lỗ vốn, tôi cũng nguyện ý đổi, càng đừng nói này bức tranh này là tôi dùng 350 nghìn mua về, sao được tính là lỗ vốn chử.”
Nói xong câu này, Bùi Nguyễn Minh nhún vai.

Anh nói xong mọi người mới nhớ ra, giống như cùng là một chuyện.

Mẹ kiếp, anh chàng này thật sự chỉ bỏ ra 350 nghìn mà thôi, đổi lấy ngôi sao vĩnh hằng, sao có thể lỗ vốn được.

Chỉ có thể nói vận may của người này thật sự rất tốt, chỉ như vậy cũng có thể đủ đổi lấy ngôi sao vĩnh hằng.

Hạ Vân thở ra một hơi, cười nói: “Anh Bùi nói rất có lý, tôi tin tưởng anh, nếu nói như vậy, chúng ta trao đổi ngay tại đây nhé.”
“Được.” Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa Phú Xuân sơn cư đồ” cho Hạ Vân.

Một lát sau, Hạ Vân giao ngôi sao vĩnh hằng cho anh, đồng thời mỉm cười nói, “Anh Bùi, anh cứ việc yên tâm, làm ăn với nhà họ Bùi chúng tôi đều rất an toàn.”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Ý tứ trong lời nói của Hạ Vân rất rõ ràng, đó chính là bây giờ Bùi Nguyên Minh là người tôi muốn giữ, không ai có thể làm xằng bậy.

Tất cả mọi người đều không nói lên lời, Bùi Nguyên Minh này rốt cuộc có vận may gì? Như vậy cũng được, mẹ kiếp thật khiến người ta không thể nói lên lời.

Bùi Nguyên Minh nhận lấy ngôi sao vĩnh hằng, sau đó rất tự nhiên đeo nhẫn lên trên ngón áp út của Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Bà xã, anh đã nói rồi, thứ em muốn, anh đều có thể lấy về cho em.”
Trịnh Tuyết Dương yêu thích không buông tay, giờ phút này có chút không nói nên lời, một lát sau cô mới đỏ mặt nói: “Bùi….

Bùi Nguyên Minh….

Cảm ơn anh, đêm nay anh về nhà sớm một chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui