Đây là phần đặc biệt và hấp dẫn nhất của đấu trường quyền anh ngầm
này, nhằm cho khán giả giao lưu với các võ sĩ và cảm nhận được sự cuồng nhiệt của những tay đấm bằng xương bằng thịt.
Nếu khán giả chiến thắng sẽ nhận được một số tiền thưởng rất lớn, nhưng tình huống như vậy gần như không thể xảy ra.
Suy cho cùng, khán giả cũng chỉ là khán giả, sao có thể thắng được võ sĩ chuyên nghiệp chứ? Họ đều là những người dựa vào nắm đấm để kiếm cơm.
“Tôi đi lên chơi một chút.” Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, lấy từ trong túi ra một chiếc mặt nạ đeo lên, sau đó anh đặt tay phải lên mặt lôi đài rồi mượn lực nhảy lên.
“Xem ra ở đây có vị một khán giả bí ẩn vô cùng can đảm muốn trải nghiệm đầu tiên.” Trọng tài ngoài mặt thì cười nói, nhưng trong ánh mắt lại toát ra đầy vẻ khinh thường.
Giả thần bí như vậy thì có ích gì cơ chứ? Đằng nào chả bị hành cho lên bờ xuống ruộng? Anh ta đã từng gặp một kẻ đeo mặt nạ Iron Man, không phải cuối cùng vẫn bị dọa cho mất dép đấy sao?
Chẳng qua, anh chàng này có thể nhẹ nhàng nhảy lên sàn đấu chắc hẳn cũng có chút năng lực.
Lúc này, anh ta bước tới chỗ tay võ sĩ và nói nhỏ: “Cẩn thận, đừng có làm mất mặt, tên này nhiều khả năng là tới đây gây chuyện.”
Võ sĩ đầy khinh miệt đáp: “Yên tâm đi, cái tên này trông tay chân tong teo như gì chắc chỉ cần một đấm là lên Tây Thiên luôn cũng nên…”
Phòng VIP.
Tôn Thắng đột nhiên cười nói: “Đại sư Nạp, buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Vừa rồi ngài có nhìn thấy người này không? Bên cạnh người đó là Ngô Kim Hổ.
Có thể ngài không biết đến, nhưng tay đó ở trên đất Hải Dương này cũng khá nổi.
Văn bối cùng tên đó có mấy lần xảy ra tranh chấp nhưng đều chẳng chiếm được lợi lộc gì.
Không nghĩ tới tối nay anh ta mang người tới đây chơi, thật khiến người ta có chút mong đợi.”
Một tên cấp dưới phía sau Tôn Thắng cười khúc khích: “Ông chủ, người trên võ đài trông có vẻ gầy yếu, có khi nào bị một đấm là rung rời luôn không? Như vậy chúng ta có phải bồi thường không? Đây đúng là lần đầu tiên gặp cảnh người tới ăn vạ.”
Tôn Thằng vừa nghe liền cười lớn: “Đừng phát ngôn lung tung để đại sư Nạp chế cười như vậy.
Chỗ chúng ta là sàn đấu hợp pháp, sẽ không để xảy ra án mạng.”
Trái tim Nạp Nhã Lan đập “thình thịch”, vẻ mặt đầy khẩn trương nói: “Giám đốc Tôn, thật sự sẽ không chết người chứ?”
Tôn Thắng thấy Nạp Nhã Lan cuối cùng cũng nhìn thẳng về phía mình liền không nhịn được có chút đắc ý: “Cái này thì cũng tùy vào ý muốn của cô
Nạp.”
“Ý muốn của tôi?” Nạp Nhã Lan tỏ vẻ khó hiểu.
Hắn đứng lên chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn xuống dưới rồi cười đáp: “Đây là địa bàn của tôi.
Quy tắc nơi này cũng là do tôi đặt.
Nếu cô Nạp không muốn nhìn thấy máu thì cũng chỉ cần một câu mà thôi.”
Nạp Nhã Lan khẽ cau mày, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Bởi vì cô không biết tại sao Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện ở đây.
“Hừ, dáng vẻ của người này trông có hơi quen quen thì phải?” Nạp Hoàng Chi đột nhiên liếc nhìn Nạp Nhã Lan, cau mày nói.
Vẻ mặt của Nạp Nhã Lan chợt thay đổi nhưng cô chỉ khẽ gật đầu.
“Ở thành phố Hải Dương này, người chúng ta biết chắc chỉ có cậu bạn kia?” Nạp Hoàng Chi lẩm bẩm, có phần nào đoán được người đó là ai.
“Ồ? Đại sư Nạp, ngài có quen biết với người trên sàn đấu kia sao? Nếu vậy có cần vãn bối đánh ý với bên dưới nhẹ tay một chút không?” Tôn Thắng cười nói.
Sau khi im lặng một lúc, Nạp Hoàng Chi dừng dưng đáp: “Không cần, cậu cứ tự lo liệu đi, nếu đã tới chỗ này của Tôn tổng gây chuyện như vậy chắc hẳn cậu ta cũng tự biết năng lực của mình tới đâu, tôi đây cũng không ưa những kẻ coi trời bằng vung.”
Lúc nói ra những lời này, Nạp Hoàng Chi có phần thất vọng với Bùi Nguyên Minh.
Trước đây, bởi vì giám định bức “Phú Xuân sơn cư đồ”, khiến cho Nạp Hoàng Chi có phần hứng thú với chàng thanh niên trẻ tuổi lại có phần mạnh mẽ này cho nên mới đặc biệt tới Hải Dương một chuyến.
Nhưng không ngờ, người thanh niên này lại bốc đồng như vậy mà xuất hiện ở đây, điều này khiến cho thiện cảm của Nạp Hoàng Chi về Bùi Nguyên Minh nháy mắt tụt dốc không phanh.
Mạnh Tử từng có câu người khôn ngoan không tự đặt mình vào nguy hiểm.
Một nơi như võ đài ngầm này, để bóp chết một người chỉ là chuyện trong tích tắc mà thôi.
Nếu một người không biết trời cao đất dày, thì bỏ mình đây cũng vô ích, chẳng đáng được đồng tình.
Nạp Nhã Lan nhìn thấy biểu tình trên mặt ông, trong lòng cô vô cùng lo lắng nhưng lúc này cô lại không dám mở lời.
Bởi vì ông cô một khi nhận định một chuyện gì đó thì không ai có thể tác động hay lay chuyển được.
Cho dù muốn xin, cô cũng chỉ có thể đánh ý với Tôn Thắng.
Nghĩ đến đây, Nạp Nhã Lan liền nhìn Tôn Thắng với ánh mắt phức tạp.
Không phải cô không để ý ánh mắt đầy dục vọng của Tôn Thắng vừa rồi, để cô chủ động mở miệng nhờ vả với hắn thật có hơi…
Nạp Nhã Lan quấn quýt không thôi, nhưng cô lại lo Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện….