Ở nhà họ Trịnh lúc này Trịnh Tuyết Dương đang đứng ngồi không yên, vẻ mặt cô cùng thấp thỏm lo âu.
Thanh Linh ở bên cạnh lại lạnh lùng nói: “Con sốt ruột cái gì? Cậu ta chỉ là một đứa con rể vô dụng đưa đến cửa mà thôi.
Dù cậu ta có chết thì chỉ cần bảo đảm an toàn cho con là được rồi.”
“Hơn nữa cậu ta chết rồi cũng tốt, có thể bớt được thủ tục ly hôn…”
“Mẹ, nếu như không có anh ấy thì hôm nay chỉ sợ con cũng không thể về được…” Bây giờ Trịnh Tuyết Dương nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Nếu không phải Bùi Nguyên Minh nghĩ ra cách để cô rời đi thì cô không thể tưởng tượng được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
“Dù có cậu ta thì cũng làm sao? Tuy hôm nay cậu ta cứu con nhưng chuyện trung tâm thương mại vẫn không có biện pháp xử lý như cũ.
Nếu như nguồn gốc của vấn đề không được giải quyết thì an toàn của con bây giờ cũng chỉ là tạm thời thôi.” Thái độ của Thanh Linh tuy không tốt nhưng bà ta không hề ngốc, chỉ trong phút chốc đã chỉ ra mấu chốt của vấn đề.
Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh cũng nói hùa theo: “Chị, em thấy chị cũng đừng nên lo lắng vớ vẩn.
Em thấy biết đâu tất cả những việc này đều do tên vô dụng Bùi Nguyên Minh đó đang tự biên tự diễn đấy.
Anh ta sợ chị ly hôn với mình nên mới có thể tìm xã hội đen diễn một màn như vậy, chỉ với mục đích để chị biết ơn anh ta.
Chị nhất định không được để bị lừa, có lẽ chút nữa anh ta sẽ quay lại thôi.”
Cô ta vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó Bùi Nguyên Minh đẩy cửa bước vào.
Trên người anh không có vết thương nào.
Trịnh Khánh Vân hừ một tiếng, nói: “Xem ra em đoán đúng rồi.”
Vẻ mặt Thanh Linh cũng mang theo phần ghét bỏ.
Bây giờ bà ta đã tin tưởng một chút ý kiến của Trịnh Khánh Vân, có lẽ vốn dĩ không hề có Trần Văn Thức nào hết, tất cả đều là do Bùi Nguyên Minh tự biên tự diễn.
Đứa ở rể này thật khiến cho người ta buồn nôn.
Trịnh Tuyết Dương trừng mắt dữ ton nhìn mẹ và em gái của mình.
Hai người này chưa từng trải qua chuyện xảy ra ở hiện trường nên tất cả chỉ biết đoán mò nhưng cô đã tự mình trải qua.
Cô biết là vì cô nên Bùi Nguyên Minh rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu.
Lúc này cô thấy Bùi Nguyên Minh đi vào phòng khách liền cất bước đi nhanh tới, đánh giá mấy lần từ trên xuống dưới.
Sau khi xác định trên người
Bùi Nguyên Minh không bị thương thì Trịnh Tuyết Dương mới nhẹ giọng nói:
“Anh không sao chứ? Mọi việc xử lý thế nào rồi?”
“Không sao.” Bùi Nguyên Minh mìm cười: “Anh không nghĩ đến em quan tâm đến anh như thế.” còn
Nghe thấy vậy, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi đỏ lên sau đó nhẹ giọng nói: “Em chỉ sợ… lãng phí tiền thuốc men thôi.”
Bùi Nguyên Minh im lặng mỉm cười rồi thản nhiên nói: “Được rồi, không nói những thứ này nữa.
Mọi việc đã xử lý xong rồi, ngày mai công trường có thể bắt đầu khởi công thuận lợi…”
“Hå? Xử lý rồi?” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương không dám tin tưởng.
Loại người như Trần Văn Thức làm sao có thể nói chuyện dễ dàng như thế được? Làm sao Bùi Nguyên Minh lại dùng vẻ mặt không chút để ý nói mọi việc đã xử lý xong chứ?
Thanh Linh ở bên cạnh cười lạnh một tiếng “Xuy”, lạnh lùng nói: “Xem ra vẫn là Khánh Vân lợi hại, việc này là do có người sợ bị đuổi ra khỏi nhà nên tìm người tới tự biên tự diễn đấy.
Bùi Nguyên Minh, cậu giỏi thật đấy.
Vì để giành được sự tin tưởng của chúng tôi mà cậu có thể mời xã hội đen ra mặt, chắc là tốn không ít tiền nhỉ?” Bùi Nguyên Minh khế nhíu mày, nói: “Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì?”
Thanh Linh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu sợ bị đuổi ra khỏi nhà đến thế cơ à? Vì để chúng tôi không cảm thấy cậu là một kẻ vô dụng nên đến cả chuyện xấu xa, để tiện thế này mà cậu cũng có thể làm ra được.
Cậu vậy mà lại sai khiến xã hội đen phá dự án của vợ mình, định lợi dụng điều này để trèo lên trên.
Cậu thật không biết xấu hổ”
Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nói: “Mẹ, nếu mẹ không có chứng cớ thì đừng có đoán lung tung.
Nếu như bị người ngoài nghe được thì chắc chắn sẽ nghĩ những việc này là do con làm.”
Trịnh Khánh Vân thờ ơ nói: “Em nói này anh rể à, nếu như việc này không phải anh gây ra thì anh có thể giải thích cho em nghe một chút là tại sao một kẻ yếu đuối như anh lại có thể còn sống trở từ trong tay Trần Văn Thức không? Những rắc rối kia giải quyết thế nào?”
“Trần Văn Thức là ai, anh thật sự cho rằng mọi người không biết sao? Dù là trong trường học của bọn em thì cũng rất nhiều người biết rằng Trần Văn Thức là đại ca xã hội đen.
Một người như hắn không phải một người yếu ớt như anh có thể trêu chọc được.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hơi thay đổi.
Việc này thật sự có phần không thể giải thích được, cũng không thể nói Trần Văn Thức bị bản thân xử lý.
Đừng nói đến việc mình không muốn nói mà dù có nói thì mẹ vợ anh cũng sẽ không tin tưởng.
Trịnh Tuyết Dương vốn dĩ cực kỳ tin tưởng Bùi Nguyên Minh nhưng khi nhìn thấy biểu cảm này của anh thì cả người cô hơi sốc.
Sau đó cô nhẹ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh nói cho em biết rốt cuộc người đứng đằng sau chuyện này có phải là anh không? Những lời hắn nói với em có phải là do anh dạy Trần Văn Thức không?”
Giờ phút này, Trịnh Tuyết Dương hơi có cảm giác không rét mà run.
Nếu người đứng sau điều khiển chuyện này thật sự là Bùi Nguyên Minh thì không khỏi quá đáng sợ rồi.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bất đắc dĩ, nói: “Vợ à, vừa nãy em cũng ở đó, em không thấy sao? Trần Văn Thức suýt nữa đã gọi người đánh chết anh thì làm sao anh có thể là người đứng sau điều khiển được? Người điều khiển phía sau là một người khác.
“Là ai? Vậy anh nói là ai?” Trịnh Tuyết Dương run giọng nói.
Bùi Nguyên Minh hạ giọng nói: “Trịnh Chí Dụng.”.