“Anh Hồ sao lại nói thế? Nhà họ Trịnh của chúng tôi vẫn luôn tôn trọng anh, chưa bao giờ dám lơ là.” Vẻ mặt của ông cụ Trịnh thay đổi, mặc dù không biết mục đích của đối phương là gì nhưng lúc này anh ta vừa vào đã hỏi tội, lòng của ông ta căng lên như dây đàn.
Nếu như hôm nay không ổn, rất có thể nhà họ Trịnh sẽ đổ máu.
“Tôn trọng? Tôn trọng là để nhà họ Trịnh của ông hãm hại tôi?” Ngô Kim Hồ cười lạnh một tiếng sau đó xé nát chiếc bao tải trên đầu của người đàn ông.
Khi Trịnh Chí Dụng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, sắc mặt anh ta lập tức tái mét, đây không phải là Trần Văn Thức sao? Hắn là một ông trùm xã hội đen, sao có thể rơi vào tay Ngô Kim Hồ?
Ngô Kim Hồ đạp Trần Văn Thức một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Các người thực sự lợi dụng thủ hạ của tôi như một con rối, để anh ta đến gây rắc rối cho công ty đầu tư Bùi Thị? Nếu nhà họ Trịnh các người không muốn sống nữa thì Ngô Kim Hổ tôi sẽ giúp các người!”
Toàn thân ông cụ Trịnh khẽ run, mở miệng nói: “Anh Hồ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Tự nói đi!”.
Ngô Kim Hổ lại đá thêm một phát.
Trần Văn Thức đã được phục vụ suốt đêm qua, bây giờ hắn đã thực sự trở thành tay chân của Ngô Kim Hổ.
Lúc này, hắn nghe thấy vậy liền nhanh chóng nói: “Ông chủ, ông Trịnh, tôi chính là người gây khó khăn cho dự án trung tâm thương mại nhà họ Trịnh hai ngày qua, nhưng tôi không phải tự mình chủ trương mà là Trịnh Chí Dụng dùng tiền thuê tôi làm!”
“Anh nói bậy!” Trịnh Chí Dụng đột ngột đứng lên, chỉ vào Trần Văn Thức quát lớn: “Tôi mặc kệ anh là ai, đừng vu khống người khác, tôi còn không quen biết anh!”
Trần Văn Thức ngầng đầu lên, trên mặt hắn đều là thù hận, nếu không vì tên khốn kiếp Trịnh Chí Dụng này thì hắn đã không rơi vào kết cục như vậy.
Mặc dù không biết thế lực sau lưng của Ngô Kim Hổ mạnh mẽ như thế nào, nhưng hiện tại hắn lâm vào cảnh kết cục này mà hậu thuẫn của hắn cũng không xuất hiện, đủ đề giải thích quá nhiều vấn đề.
Nếu muốn sống sót, hắn chỉ có thể trở thành tay sai của anh ta.
“Trịnh Chí Dụng, trước đây tôi đây không hề có thù với nhà họ Trịnh, tại sao lại muốn nhắm vào các người? Dự án đó là hợp tác giữa các người và công ty đầu tư Bùi Thị, làm sao tôi dám khiêu khích? Nếu không phải anh hứa hẹn cho tiền tôi rồi còn cam đoan công ty đầu tư Bùi Thị sẽ không truy cứu thì làm sao tôi có thể nhắm vào nhà họ Trịnh các người được?” Trần Văn Thức nói.
Toàn thân Trịnh Chí Dụng run lên, một khi ông cụ Trịnh biết chuyện này thì tương lai của anh ta sẽ bị hủy hoại, không nói đến việc trở thành người thừa kế của nhà họ Trịnh, mà ở lại nhà họ Trịnh cũng rất khó.
Vốn dĩ anh ta muốn dùng việc này để đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh nhưng không ngờ rằng bây giờ người sắp bị đào thải lại chính là mình.
“Tôi hiểu rồi! Trịnh Tuyết Dương, đây đều là trò quỷ cô tạo nên! Cô không chỉ lên giường của anh ta mà còn nhân cơ hội thúc giục anh ta vu khống tôi đúng không?” Trịnh Chí Dụng gần như nhảy dựng lên, chỉ vào Trịnh Tuyết
Dương mà mắng chửi.
Không còn cách nào khác, nếu lúc này anh ta không thể lật ngược tình thế thì coi như xong.
Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Trịnh Chí Dụng, anh chính là người đã giúp tôi liên lạc với Trần Văn Thức.
Làm sao tôi có thể thông đồng với anh ta? Và tại sao tôi lại phải phá hủy dự án mà tôi đã dốc công xây dựng?”
“Trịnh Chí Dụng, anh thật ngu ngốc, đừng nghĩ rằng người khác cũng ngốc như anh.
Anh đã làm gì, bản thân anh hiểu rõ nhất!”
Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng tức giận, sự việc phát triển đến mức này làm sao cô còn không hiểu? Tất cả mọi thứ đều là âm mưu và kế hoạch hiểm ác được Trịnh Chí Dụng một tay bày lên.
Thế nhưng mình lại hiểu lầm Bùi Nguyên Minh, trong lòng Trịnh Tuyết Dương hối hận bội phần.
“Ông nội, ông không được nghe lời nói bậy bạ của người phụ nữ này.
Mọi thứ cháu làm đều là vì nhà họ Trịnh của chúng ta.
Chuyện này tuyệt đối không liên quan đến cháu.
Cháu không biết gì cả…” Dưới tình huống cấp bách, Trịnh Chí Dụng nhanh chóng đi đến bên cạnh ông cụ Trịnh và quỳ xuống, khuôn mặt anh ta đầy vẻ đáng thương.
Sắc mặt ông cụ Trịnh trầm xuống, ông ta biết Trần Văn Thức sẽ không vô cớ vu khống Trịnh Chí Dụng.
Hơn nữa trước khi cuộc họp diễn ra, không người nào biết là ai đang nhắm vào nhà họ Trịnh nhưng Trịnh Chí Dụng biết điều đó, cũng có thể liên lạc được với họ.
Bây giờ xem ra là thực sự có vấn đề.
“Anh ta còn yêu cầu tôi tấn công Trịnh Tuyết Dương sau đó vạch trần sự việc ở thành phố Hải Dương.
Anh ta nói rằng chỉ cần việc đó thành công thì nhà họ Trịnh sẽ mất mặt và Trịnh Tuyết Dương sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh sẽ rơi vào trong tay anh ta, anh ta sẽ là người thừa kế xứng đáng của nhà họ Trịnh!” Trần Văn Thức nói tiếp: “Vì chuyện này, anh ta đã đưa trước cho tôi một số tiền, tiền vẫn còn, còn có, anh ta gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, tôi đều đã ghi âm lại hết rồi.”
Trịnh Chí Dụng còn có thể cãi lại những lời trước đó nhưng khi nghe được đoạn ghi âm cuộc gọi, vẻ mặt anh ta xám như tro tàn, những chuyện khác có thể giải thích nhưng chuyện này lại không thể giải thích được.
Lúc này, Trịnh Chí Dụng không biết kế hoạch hoàn hảo của mình sai sót ở chỗ nào, Ngô Kim Hổ này đến từ đâu? Trần Văn Thức làm sao có thể trở thành tay sai của anh ta?
Lúc này, đầu của anh ta tràn đầy nghi vấn.
Khi thành viên nhà họ Trịnh nhìn anh ta, vẻ mặt của họ đều chấn động, không ai nghĩ rằng Trịnh Chí Dụng lại hung ác như vậy… Nếu bây giờ đứng chung một chiến tuyến với anh ta, chỉ sợ sẽ phải cùng chết..